Hắn đã từng nghe những lời đồn về vua Lanning, mọi người đếu nói ông ta là một vị quốc vương rất bình thường, không có công lao hiển hách gì, nhưng có thể giữ vững cơ nghiệp tổ tiên để lại. Đỗ Trần nhận thấy, bất kỳ ai có thể ngồi vững trên ngai vàng, đều không đơn giản, coi thường bọn họ, chính là làm nhục trí tuệ của bản thân.
Bargnani cười nói: "Nói tiếp xem nào."
Đỗ Trần nói: "Mọi người đều biết, đế quốc dưới sự cai trị của bệ hạ thật phồn vinh, nhưng bệ hạ sức người có hạn, không thể mang ánh sáng của người chiếu lên từng người dân được, vì thế trong đế quốc còn có rất nhiều người nghèo cần được giúp đỡ."
Trò bợ đít này vừa triển khai, có mấy vị quan đã nhíu mày, bọn họ không còn coi Đỗ Trần như một đứa trẻ tầm thường, mà là một đối thủ giảo hoạt.
Đỗ Trần tiếp tục nói: "Giống như thành St. John, theo thần biết, phía nam còn có mấy vạn người nghèo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bệ hạ, thành St. John là kinh đô của đế quốc, trái tim của đại lục Iaeste, của cả ba khối đại lục, lại cũng là khuôn mặt của bệ hạ. Nếu như sứ giả ngoại quốc đến bái kiến bệ hạ, nhìn thấy không xa thấy người nghèo ăn uống đói khát, mặc vải thô, thì sẽ đánh giá đế quốc của chúng ta thế nào?"
"To gan, việc triều chính mà ngươi, một đứa trẻ mười lăm tuổi cũng bàn luận được à?" - Có người khó chịu rồi.
Bargnani không ngăn cản vị đại thần phản đối, ngược lại ngồi im xem nhiệt náo. Nhưng công chúa Yuna đỡ cho Đỗ Trần một câu: "Các vị, Francis nói là sự thật, có phải không?"
Đỗ Trần đành hướng Yuna cảm tạ, rồi tiếp: "Vì thế, thần muốn dùng số tiền này trợ giúp người nghèo phía nam thành, để bọn họ ăn được no, mặc được ấm, như vậy bất kỳ sứ giả nào tới đế đô đều nhìn thấy một đế quốc Lanning cường thịnh, cũng ca ngợi sự thống trị của bệ hạ."
Nói xong, Đỗ Trần nhìn đám đại thần mỉm cười, thầm tính trong lòng, Bargnani chắc sẽ không phản đối, dùng tiền của người khác mua danh cho bản thân, phản đối thì là đồ ngốc.
Đối phó với một lão già ngồi vững ở vương vị mười mấy năm, những trò vặt vãnh đều không có ý nghĩa, vì thế, hắn thành thật chọn một phương pháp chắc chắn nhất - có lời mọi người cùng chia, không chia cho người ngoài.
Quả nhiên, Bargnani nói: "Ừ, ngươi nói có đạo lý đấy, ngươi thực sự muốn dùng số tiền ấy trợ giúp người nghèo chứ?"
"Vâng. Tuy vậy số tiền có hạn, nếu như cứ thế đưa cho người nghèo thì không kéo dài được lâu, thần nghĩ, nên dùng một phương pháp khác giúp đỡ bọn họ, thần gọi phương pháp đó là quỹ từ thiện."
Đỗ Trần đánh giá phản ứng của Bargnani, thấy ông ta có vẻ hứng thú, bèn giải thích: "Thần nghĩ thế này, lấy danh nghĩa của bệ hạ, mở một khu làm việc tại thành nam, người nghèo khỏe mạnh có thể có cơ hội làm công ăn lương, người già, đau ốm có thể được giúp đỡ miễn phí."
"Người nghèo ở thành nam có sáu vạn bảy trăm người, ngươi chỉ có ba nghìn đồng vàng, sợ là chẳng lo nổi việc cho mấy vạn người." - Bargnani lập tức hỏi.
"Trước tiên có thể giúp đỡ một bộ phận, nhưng khi phát triển lên, số người được giúp đỡ càng lúc càng nhiều. Đồng thời, các vị đại thần và người giàu trong nước có thể quyên tặng tài vật cho quỹ, người nào quyên tặng, thần sẽ ghi tên người đó, sau này công bố trước công chúng, khiến tất cả mọi người đều biết người đó đã làm việc tốt."
Nói xong, hắn mỉm cười chờ Bargnani trả lời, chủ ý của Đỗ Trần rất giản đơn, chính là đưa tiền mặt biến thành tài sản cố định và quỹ từ thiện, Bargnani có quyền lực nhưng hắn mới là người quản lý kinh doanh và lợi nhuận.
Bargnani trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Các vị, mọi người thấy thế nào? Ta thấy có thể thử một lần." - Ông ta vuốt râu - "Ài, các ngươi, sao chẳng có ai suy nghĩ cho thể diện quốc gia vậy?"
Lão ta nói như vậy, rõ ràng là tỏ ý muốn giúp Đỗ Trần rồi.
Đỗ Trần chớp thời cơ: "Nếu như bệ hạ đồng ý, quỹ đó sẽ đứng dưới danh nghĩa của bệ hạ."
Thằng nhóc giảo hoạt. Bargnani cười lớn mấy tiếng, thầm nhủ, thằng nhóc này vì muốn một mình nuốt tiền, đến quốc vương cũng dám lôi vào, gan hơi lớn. Nhưng hắn đề nghị không tồi, ít ra cũng có thể tăng uy danh bản thân trong dân chúng, khiến cho đế đô ổn định hơn.
Nghĩ đến đó, lão nói: "Nếu như các vị đều không có ý kiến, vậy quyết định thế đi, lấy ba nghìn đồng vàng trong tài sản của cố tài chính đại thần giao cho Francis, để hắn dùng danh nghĩa của ta giúp đỡ người nghèo thành nam, cũng là cho đế quốc, cho quốc vương ta nâng cao uy tín."
Lúc đó, một lão già áo tím đứng đầu ho khan một tiếng rồi bước ra, mọi người đều nhìn lão, lão nói lớn: "Thần thân là thủ tướng đế quốc, xin hưởng ứng đề nghị của bệ hạ ."
Quốc vương và thủ tướng đều mở miệng rồi, lập tức có hơn nửa số đại thần tán thành, sự tình cơ bản đã được định đoạt.
Tuy vậy việc thiện này Bảo Giám tuyệt đối không có phản ứng, bởi vì việc tốt này là do Đỗ Trần tự tìm. Chỉ tới khi việc tốt trở thành sự thật, hoa sen mới nở.
Tiếp sau đó, thủ tướng lại nói: "Francis không hổ là sự cao quý của thành St. John, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ cho đế quốc, ta với danh nghĩa cá nhân quyên tặng năm trăm đồng vàng để giúp đỡ người nghèo thành nam."
Đây là thủ tướng Antoine rồi, Đỗ Trần nhìn kỹ lão hơn, lão già này vì sao giúp đỡ mình, hắn làm thế là cho không mình năm trăm đồng vàng a.
Antoine dường như nhìn Đỗ Trần rất vừa mắt, tiếp tục nói: "Thêm vào, Francis không thể dùng danh nghĩa bình dân thay bệ hạ quản lý sản nghiệp được, vì thế ta đề nghị ban tước cho hắn, ít nhất là huân tước."
Lần này, cả bệ hạ Bargnani và Anginus đều kinh ngạc, Antoine là lão hồ ly nổi tiếng ở đế quốc, không lợi không làm, hắn tận tâm giúp Đỗ Trần như vậy vì lẽ gì?
Các đại thần khác cũng kinh ngạc, tuy thế, bọn họ dường như nhớ ra điều gì, một lúc sau không còn ngạc nhiên nữa.
Đỗ Trần không tin có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, hắn nghi nghờ nhìn Antoine, Antoine cũng nhìn Đỗ Trần, đôi mắt lão dường như có gì đó kỳ lạ, giống như đang khiêu khích Đỗ Trần.
Lão già này không phải dân đồng tính chứ?
Đỗ Trần suy nghĩ, lúc đó Bargnani vung tay: "Được, ban cho hắn huân tước. Francis, ngươi có thể đi rồi, trong vòng ba ngày đưa bản kế hoạch lên cho ta. Các vị, chúng ta tiếp tục thảo luận bảy nghìn đồng vàng còn lại xử lý thế nào."
Trong đại điện lại bắt đầu ồn ào, mọi người đều vội vã tranh đoạt di sản, chỉ có Ferdinand nhìn Đỗ Trần với ánh mắt tán thưởng lúc hắn bước ra khỏi cửa.
Nhìn ánh mắt Ferdinand, Đỗ Trần cười lạnh, nếu như không có vị đấu thần cường đại sau lưng, hắn có giúp bản thân tranh đoạt không?
Đỗ Trần hiểu rất rõ, thánh giáo làm lợi cho hắn một chút, nhưng đều vì muốn tốt với vị đấu thần sau lưng hắn, có thể nói, hắn là một con cờ giữa hai người khổng lồ, một kẻ bị lợi dụng.
Hiện tại hắn có thể làm, chính là tìm cách thu được lợi nhiều nhất giữa hai người khổng lồ, có thể coi như đang khiêu vũ trên lưỡi đao.
Nguy hiểm càng lớn tiền kiếm được càng nhiều, kiếp trước Đỗ Trần tin tưởng điểm này, kiếp này cho thánh khí vào khố lừa Ferdinand, cũng vì điểm đó.
Steven đi theo Đỗ Trần ra khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức tươi cười chộp tay Đỗ Trần: "À, đệ đệ thân ái, ngươi hiện tại là huân tước có mấy nghìn đồng vàng rồi, thế nào, định cho đại ca thân ái của ngươi bao nhiêu đây?"
"Đảm bảo đại ca ngươi có đủ tiền đi cưa gái là được rồi." - Đỗ Trần trả lời cho qua, hắn còn mãi suy nghĩ việc khác.
"Đại ca, Antoine và phụ thân có phải cùng một phe không?"
"Ừm, không tính thế, lão già đó chẳng đắc tội với ai cả."
"Vậy vì sao lão ta giúp ta?" - Đỗ Trần thắc mắc - "Ta không thể tu luyện đấu khí, cũng chẳng phải quan lớn, lão ta giúp ta cũng chẳng có lợi lộc gì."
Steven trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Trời ạ, ngươi không biết à? Antoine là ông của Avril, thường ngày lão ấy quý đứa cháu gái đó nhất đấy."
Đỗ Trần hoang mang không hiểu: "Avril là ai?"
"Tổ tiên ơi, xin ngài cứu thằng Francis đáng thương." - Steven nói oang oang, đến khi vệ sĩ cung đình quát lên, hắn mới cúi đầu cười - "Nói cho ngươi biết Avril..."
"Steven, để ta nói." - Một người từ trong đại điện bước nhanh ra, Đỗ Trần nhìn, hóa ra chính là thủ tướng Antoine.
"Avril là cháu gái ta, là thiếu nữ mà ngươi cứu ngày Thần An." Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT