Tiểu bối bối có thiên phú "kiếm người" nha, không lâu trước kiếm được Alex, bây giờ lại kiếm được người sống!

Xem ra có tiểu bối bối, số lượng dân cư trong nhà tuyệt đối không phải là vấn đề.

Đỗ Trần đặt tiểu bối bối lên cổ Harry để cho hắn coi bối bối, một mặt thu dọn quần áo một mặt hỏi:
"Bối bối không được uy hiếp Harry. Harry, ngươi nói cho ta tới cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhân tôn quý, vừa rồi Harry đang chuẩn bị giặt vú giả, tiểu thư thức dậy sớm cùng Harry."

Tuyết Bỉ Nhân một mặt nói, một mặt trộm nhìn sắc mặt bối bối tiểu thư, thấy nàng không có ý ngăn cản lúc này mới yên tâm lớn mật nói:
"Khi chúng ta đang giặt thì có một tiểu công tới. Lúc ấy cửa còn đóng, nhưng hắn tự tiện tiến vào viện, hơn nữa hắn còn nhìn bối bối."

Tiểu bối bối gật đầu, kêu lên: 
"Không ai, còn vào cửa, là tặc!"

"Tiểu thư thông minh nói đúng! Chủ nhân, tiểu công hình dáng khả nghi, tiểu thư lại phát hỏa…"

Đỗ Trần thu dọn quần áo, gật đầu nói: 
"Bối bối làm đúng, có người tùy tiện tiến vào sân, thiêu chết rồi sao?"

Ngã, hài tử có giáo dục vậy sao?

"Chuyện không có thế! Tiểu thư chẳng biết làm sao thiêu cho tên kia hôn mê, kết quả tên kia hôn mê trước cửa. Tiếp đó Harry định thăm dò thì lúc này mười mấy đệ tử học viện cùng lao lên muốn bắt tên kia. Tiểu thư không cho, nói hắn là tù binh của tiểu thư… hắc hắc, xảy ra chút xung đột, bất quá…."

Harry nhếch miệng cười:
"Mười mấy đệ tử nọ biết đây là khu túc xá cao cấp, có thể ở chỗ này phi phú tức quý cho nên cũng không dám quá mức, xin ngài đi xuống cùng họ thương lượng."

Đỗ Trần liếc mắt nhìn tiểu bối bối:
"Nữ nhi ngoan, ngươi làm đúng, cái gì mà gây họa! Ngươi xử lý tốt lắm, ba ba ủng hộ ngươi!"

Ngã, thật sự là "giảng lý" sao!

Đỗ Trần một mặt suy tư, một mặt đi tới cửa viện.

Một bóng người gầy yếu dựa bên cánh cửa, đã hôn mê, tóc hắn hơn nửa đã bị cháy sạch, trên người thật ra không có vết thương gì, mà ngoài cửa còn đứng hơn mười mấy đệ tử, xem trang phục mà họ mặc cũng không phải là con của gia đình phú quý gì.

Đỗ Trân nhìu mày, chẳng lẽ "tính từ nhân"?

Lửa của tiểu bối bối cũng không mạnh, lực lượng chỉ có thể nướng thịt nhưng lại hay ra tay ác độc một chút. Đây là một hài đồng có thiên phú năng lực bản thân cực cao, trên tam đại lục ngay cả mình là Thiên Sứ Thủy Thân lúc nhỏ cũng không thể làm được như vậy, cũng không có gì là kỳ quặc. Hôm nay tiểu bối bối đốt tóc người này, hắn sao lại ngã? 

Hơn nữa mười mấy đệ tử bên ngoài lại tới quá nhanh.

Sự việc đáng ngờ, chẳng lẽ những người này lập mưu lừa mình? Kiếp trước chính mình đã gặp qua không ít loại chuyện này.

Nghĩ vậy, Đỗ Trần trong đáy lòng đối với những người này không có hảo cảm, hắn tức giận nói:
"Các ngươi làm gì? Sáng sớm đã vây quanh cửa túc xá của ta, lại muốn khiêu khích sao? Ta là giám sát bộ tổ trưởng Francis!"

Trên mặt mười mấy đệ tử nọ vốn còn một chút tức giận, nhưng vừa nghe thấy "giám sát bộ tổ trưởng" lập tức biến thành tươi cười. Một người trong số đó đi ra nói:
"Nguyên lai là Francis tổ trưởng, ta là tam cấp đệ tử tại Thượng Thủy Các - George."

Hắn muốn bắt tay Đỗ Trần nhưng tay vừa mới vươn ra ý thức được có chút không phải, lập tức có chút cúc cung:
"Chẳng lẽ ngài chính là thần duệ Shigeru đến từ Lanning đế quốc, Francis ư? Ta rất ngưỡng mộ mỹ danh lương thiện của ngài, ta cũng đến từ Lanning, xin ra mắt hậu duệ thần Shigeru, Francis huân tước các hạ!"

Nguyên lai George là một bình dân.

Đỗ Trần mỉm cười nắm tay hắn nói:
"Bây giờ chúng ta đều là đồng học, không cần phải nhắc tới tước vị quý tộc."

Đỗ Trần xem thái độ của George hòa thiện, ngoài miệng cũng khách khí, cười nói:
"Tới cùng là xảy ra chuyện gì?"

George muốn nói lại thôi, hắn nhìn tiểu công nằm bên cánh cửa kia một chút. Trước đây nghe nói phẩm hạnh của Francis gần như hoàn mỹ, hơn nữa lại có mỹ danh "vinh diệu của thành St. John", bây giờ thoạt nhìn cũng hòa thiện giống như trong truyền thuyết, không có chút nào vị tử của quý tộc. Vậy, hắn hẳn sẽ không giảng đạo lý?

Nghĩ vậy, hắn nói: 
"Xin ngài trước tiên xem người này!"

Còn không đợi Đỗ Trần phân phó, Harry cơ trí đã chạy đến lật thân thể tiểu công lên để cho Đỗ Trần có thể nhìn thấy.

Đáng chết, là hắn.

Tóc rối bời, người này khuôn mặt ngăm đen, mắt đeo kính, vóc người gầy yếu, thật yếu ớt.

Đỗ Trần nhíu mày, giám sát tổ trưởng không phải có hai tiểu đệ sao? Một người là Jason béo mập ở cách vách, người kia chính là tiểu công đang nằm bên cánh cửa tên là Poster.

Poster này, mặc dù Đỗ Trần là tổ trưởng của hắn nhưng hai người từ khi biết nhau đến giờ cũng không nói với nhau quá mười câu. Một phần vì tổ trưởng Đỗ Trần không bàn chính sự, mỗi ngày được sự "ủng hộ" của Mina giáo thụ mà danh chính ngôn thuận đào khóa, còn lại là nhân tính của Poster yếu đuối, không tiện giao tiếp. Hai người gặp nhau gần đây nhất là trong một lần đệ tử tụ hội, tiểu đệ này cũng chỉ gật đầu với tổ trưởng, miễn cưỡng nói vài câu khách khí.

Có lẽ nói hắn yếu nhược chính là khinh hắn, theo Đỗ Trần, Poster này thuộc loại người cần tình thương yêu đặc biệt, khi cùng người xa lạ nói chuyện thì mặt đỏ hồng, tay chân cục xúc bất an.

Một người như vậy có thể tiến vào đệ tử hội chính là nhờ "công lao" của Đỗ Trần, khi hắn là tổ trưởng, muốn chọn tiểu đệ thì nhất thời lười biếng nên giao chuyện này cho Jason làm, mà Jason lại giỏi làm việc này sao lại chọn một đồng liêu, hẳn có ngụ ý chứ…

Đỗ Trần lắc đầu hỏi: 
"George, người này ta biết, hơn nữa còn là một thành viện thuộc giám sát bộ - Poster. Hắn làm sao vậy?"

"Huân tước các hạ, Poster này thân là thành viên giám sát bộ nhưng lại thu tiền bánh kem của chúng ta…" - George phẫn nộ bất bình.

Nguyên lai Poster cùng các đệ tử này xuất thân bình dân, ai cũng không giàu có, mà Poster hắn lại càng một thanh hai bạch cho nên hắn mới cần công kiệm học, làm một chút. Nhưng gần đây, Poster lấy tiền của bọn George nhưng lại không trả lại, một ít đệ tử không giàu có ai có thể nguyện ý a.

Vì vậy, sáng nay các đệ tử tới đòi tiền, Poster hoảng hốt chạy vào sân của Đỗ Trần. Có thể là bị truy đuổi quá gắt gao, lại nghe nói tổ trưởng ở túc xá mười tám cho nên cuống quít chạy vào sân của Đỗ Trần.

"Là như thế sao, ta hiểu rồi!"

Đỗ Trần cười, Poster này lại làm như vậy, dù sao trên danh nghĩa cũng là tiểu đệ của mình, mình cũng nên giúp hắn một chút:
"Harry, đi lấy năm mươi mai ngân tệ đưa các vị đồng học này!"

George sửng sốt, vội la lên: 
"Huân tước các hạ, ta sao dám nhận tiền của ngài?"

Đỗ Trần phất tay áo, cười nói: 
"Poster là thành viên của giám sát bộ, ít nhất trên danh nghĩa là cấp dưới của ta, hắn làm sai thì ta tự nhiên phải thay hắn chịu trách nhiệm, các ngươi hãy nhận lấy tính là ta thay Poster bồi thường cho các ngươi."

"Vậy… năm mươi mai ngân tệ cũng nhiều lắm, chúng ta cả gia đình cũng không có đến một mai ngân tệ a!"

Đỗ Trần vỗ vỗ vai hắn, nói: 
"Không quan hệ! Xin hãy thu lấy. Nếu các ngươi không nguyện ý thì có thể dùng bộ phận tiền dư thừa đi trợ giúp đồng học, được không? Harry, nhanh một chút, sau đó mang Poster vào phòng!"

George còn muốn chối từ, nhưng trước nghiêm lệnh của Đỗ Trần, Tuyết Bỉ Nhân đã dúi tiền vào tay hắn.

George trân trọng cúi người: 
"Cảm tạ ngài, huân tước các hạ, ngài là qúy tộc thiện lương nhất mà ta từng thấy qua!"

Trước kia nghe nói qua một chút về Francis vui vẻ làm từ thiện, danh tiếng thiện lương, lúc ấy hắn còn có chút không tin. Nhưng bây giờ vừa gặp, vinh diệu của thành St. John cũng quả nhiên là danh bất hư truyền.

Đỗ Trần không có hứng thú quản George suy nghĩ gì, đuổi bọn đệ tử đi, Harry mang Poster vào đại sảnh tầng một.

Tiểu bối bối vừa rồi tránh ở trong phòng bây giờ cũng ra, nàng cười khanh khách nhìn Poster nằm đó, hắc hắc nói:
"Ba ba tuyệt, cướp tù binh của bối bối trở lại!"

"Bối bối ngoan!" - Đỗ Trần ôm lấy nữ nhi, cười nói - "Lần này ngươi làm tốt lắm, có người tùy tiện xông vào nhà nên đốt hắn. Bất quá, Poster này không phải là trộm."

Nhìn bộ dáng chu mỏ của nữ nhi, hắn lại nói:
"Nếu ngươi thích phóng hỏa thiêu người thì trong trướng bồng trước cửa nhà chúng ta không phải có hai tên cổ quái đó sao? Ngươi đi thiêu bọn họ đi."

"Tốt, thiêu lão đổ quỷ cùng lão thầy bói!" - Tiểu tử kia vỗ tay cười.

Trong lúc Harry hầu hạ, Poster đã tỉnh lại, hắn kinh hoảng nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, cúi đầu nói:
"Tổ, tổ trưởng…"

"Cái gì cũng không phải nói, George đã nói cho ta biết hết rồi. Ngươi sao lại vậy? Thân là thành viên giám sát bộ mà lấy tiền bánh của người bần cùng sao?"

"Không phải, ta… ta…" - Poster ấp úng, không giải thích được.

"Còn có, hài tử của ta đốt tóc ngươi, ngươi sao lại ngất?"

Đỗ Trần kỳ quái hỏi, Poster cúi đầu liếc nhìn trang sức trong phòng khách, không biết trả lời thế nào. Đỗ Trần theo ánh mắt của hắn nhìn lại, không khỏi tức giận trong lòng.

"Nói đi, nhìn thụ cầm của ta làm gì?"

Lúc này Poster trả lời rất nhanh: 
"Thụ cầm rất trân úy!"

Đỗ Trần thầm nói: Đương nhiên trân quý rồi, giá cầm bằng thủy tinh, điểm bạch kim vào cung cầm, còn có nhiều thứ không rõ… những tia sáng lưu ly đó. Nhiều thứ được tổng hợp lại, đến tiểu hài tử cũng có thể nhìn ra giá trị của nó.

Cầm này là từ con thuyền màu đen của L"G phát hiện ra, nghe nói là đồ cổ, bất quá Đỗ Trần không hiểu âm nhạc nên chỉ xem làm đồ bài trí.

"
Đừng xem cầm nữa, mau nói đi!"

Đỗ Trần trong lòng gấp gáp, Poster này sao lại không đánh được một cái rắm nhỉ?

Poster lưu luyến nhìn thoáng qua thụ cầm nọ, khuôn mặt hắn giờ hồ đồ, hình tượng đầu tóc rối bời giống như một nghệ thuật gia thụ cầm bình thường, hình dáng rất cổ quái.

Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kêu lôi đình: 
"
Thiếu gia, cứu mạng! Sư phó điên rồi muốn giết ta!"

Là Ariza.

Đỗ Trần kinh hãi lập tức chạy ra ngoài, ngoài miệng còn dặn dò:
"
Harry, ngươi mang bối bối. Poster, ngươi cũng theo ta đi!"

Roland làm khó Ariza sao?

Đáng chết! Bệnh điên của Roland quá nặng sao? Sau lần ở Thiên Vương sơn mình không có gặp hắn, hắn mặc dù điên cuồng nhưng không có đả thương người, lúc đó mới yên tâm để Ariza bên người hắn.

"
Ha ha, ngươi chạy thoát sao? Tại sao muốn chạy? Tiếp tục đánh với ta!"

Trong chốc lát Roland từ trên không hạ xuống, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ariza nói:
"
Năm đó chúng ta không phân thắng bại, hôm nay ta nhất định phải quyết tử!"

Roland cầm trong tay một cây gậy gỗ, thần thái cuồng vọng điên cuồng, một thân y phục thủy thủ đã bị xé nát lộ ra cơ thể tinh tráng, hắn từng bước đi tới trước mặt Ariza.

"
Thiếu gia, làm sao đây?" - Ariza cuống quít tránh sau Đỗ Trần.

Đỗ Trần kéo Ariza từng bước lùi về phía sau, trong lòng nhanh chóng suy tư. Roland nói Ariza là đối thủ tốt, còn nói bọn họ năm đó đánh qua một trận… mà nguyên nhân hắn thu dưỡng Ariza bởi vì Ariza là con một bằng hữu của hắn. Con mẹ nó! Nhất định là Roland hỗn loạn, nghĩ Ariza là bằng hữu kia của hắn.

"
Roland tiên sinh, ngài nhìn cho rõ đi, đây là Ariza, không phải bằng hữu của ngài!" - Đỗ Trần hô to.

Roland mờ mịt lắc dầu, lại nhìn Ariza: 
"
Ta không có nhìn lầm. Là ngươi! Đến dây đi!"

Hai tay hắn cầm gậy gỗ tựa như cầm đại kiếm, dưới chân phát lực hướng Ariza cùng Đỗ Trần vọt tới.

Nhưng khi chưa tới thì một trận gió sắc bén đã lao đến, phong nhận quét lên mặt khiến tay chân Đỗ Trần lạnh lẽo trên.Thiên Vương sơn hắn từng nhìn qua Roland ra tay, nhưng khi đó hắn chỉ đứng xem, còn bây giờ hắn trực diện đối đầu với Rowland.

Ngày trước Roland là kiếm trung chi hoàng, tung hoành Yinsi, Ya-Qin hai khối đại lục không có địch thủ, cho dù hắn bây giờ điên loan vô thường, thực lực không bằng năm đó nhưng tuyệt không phải là người Đỗ Trần có thể ngăn cản.

Roland ngày càng gần, hai tay cầm gậy gỗ cũng nâng lên, gậy gỗ chỉ Ariza đang nấp sau lưng Đỗ Trần. Ai cũng không hoài nghi, một "
kiếm này " của hắn qua đi có thể chém Đỗ Trần cùng Ariza thành hai đoạn.

Đỗ Trần vừa định kéo Ariza né tránh thì thân thể Roland đã run mạnh, tiếp đó thân thể hắn phân ra thành vô số bóng người, từ bốn phương tám hướng vây lấy Đỗ Trần cùng Ariza.

Tránh không thoát! Đỗ Trần khẩn trương, hộ thuẫn của nhị cấp đấu sĩ xuất ra ngoài cơ thể, vô hình liên hoa thuẫn cũng xuất ra.

Đỗ Trần âm thầm cầu nguyện, chỉ mong Roland giống lần trước, cho rằng khí tức của liên hoa hộ thuẫn là cái gì "
Thấm Thủy Thánh Quang", sau đó bỏ chạy.

Nếu không….

"
Hát!"

Còn cách Đỗ Trần hai bước, trong vô số ảnh ảnh tập, chân thân của Roland hiện ra.

Đỗ Trần hai mắt nhắm lại, Roland lần này không có nhớ tới "
Thấm Thủy Thánh Quang". Xong hết rồi, vậy chỉ còn hi vọng vào liên hoa thuẫn, nhưng tấm chắn này chỉ có thể khắc chế vong linh đấu khí…

Sinh tử trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, ảo ảnh đầy trời cũng không thấy nữa, hắn đứng lặng tại chỗ, bên tai nghe thấy cái gì đó…
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play