Ánh mắt thiếu nữ dừng trên khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Trần, ngượng ngùng chờ hắn trả lời.

Đỗ Trần cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vẫn tươi cười trả lời: 
"Xin lỗi, hôm nay tôi ăn nhiều tỏi quá, người có mùi, không tiện đứng gần mọi người quá."

Thiếu nữ lại càng cúi đầu xuống sâu hơn, run run nói: 
"Không sao đâu."

Ngươi không sao, nhưng lão tử có sao. Đỗ Trần suýt nữa mở miệng mắng, đứa nha đầu này, không phải đang bức hắn làm thái giám đấy chứ?

"À, nàng không để ý, nhưng ta cũng không thể tha cho bản thân, thành thật xin lỗi, ta thực sự ăn rất nhiều tỏi, nếu như khiêu vũ với nàng sẽ rất thất lễ." - Nói xong Đỗ Trần hơi cúi người, bước lùi mấy bước vào góc tường.

Thiếu nữ như mất thứ gì đó, đứng ngây ở chỗ cũ: 
"Tôi hiểu rồi, tiên sinh Francis quả là một quý ông chân chính, tên tôi là..."

"Không, tiểu thư xinh đẹp, xin đừng nói tên nàng cho ta." - Đỗ Trần ra vẻ phong độ lùi lại, cười nói - "Thi ân không cầu báo đáp, nếu không chẳng xứng đáng là hậu duệ phong hiệu đấu thần."

Đỗ Trần không dám hỏi tên tiểu nha đầu, cái khác không nói tới, nhưng ánh mắt của nàng ta không ổn chút nào, đôi mắt xanh lam như bốc lửa, rất rõ ràng, nha đầu này đối với thiếu gia Francis - anh hùng cứu mỹ nhân - cảm thấy hứng thú.

Thiếu nữ không làm phiền nữa, Đỗ Trần như buông được gánh nặng lớn, đứng ở góc tường thầm kêu may, hôm nay không phạm sai lầm gì.

Nhưng ngay lúc đó.

Một đám thiếu nữ quý tộc nhào tới, ai ai cũng trầm trồ hỏi thăm: 
"Francis, ngài thật thú vị, có người nói ngài là sự sỉ nhục của thành St. John, nhưng còn không bằng số người nói ngài là sự cao quí của thành St. John. Hôm nay ta xin tuyên bố với mọi người, ngài là một quý ngài chân chính. Đúng là quá thú vị."

Bồ Đào. Ngươi là đồ bệnh thần kinh, lão tử hận ngươi.

Đỗ Trần gào thét trong lòng, nhưng nhiều người tới quá, hắn cũng không muốn phiền phức nữa, lập tức làm mặt lạnh, không trả lời ai.

Tửu yến tiếp tục diễn ra, trong suốt thời gian đó, Đỗ Trần cứ thấy phụ nữ là mặt lạnh băng, dần dần xung quanh Đỗ Trần phụ nữ ít dần, đàn ông ngày càng nhiều lên.

Đỗ Trần dùng phương pháp quan hệ của kiếp trước chào hỏi các quý tộc thiếu niên, quen được không ít bằng hữu, tất nhiên, cũng có người nhìn hắn không vừa mắt. Nhưng quý tộc là thế, có bằng hữu cũng có kẻ thù, hơn nữa những quan hệ này còn ảnh hưởng đến tiền đồ sau này, nói không chừng người đời sau đột nhiên phát hiện, thủ tướng và tài chính đại thần bất hòa, là từ một bữa tiệc lúc tuổi trẻ.

Từng phút từng phút trôi qua, chiếc đồng hồ chim cuc cu thông báo với mọi người, đã đến nửa đêm rồi.

Công chúa Yuna tuyên bố bữa tiệc kết thúc, Đỗ Trần cũng thở phào một hơi, một mình bước ra khỏi giáo đường bỏ lại những đôi nam nữ phía sau.

Yuna tiễn khách ra cửa, nàng ta không quấy rầy những đôi tình lữ còn ở lại, mà đi chào những người độc thân, lúc tới gần Francis, Yuna nói: 
"Francis, cảm ơn hôm nay ngài đã cười với ta."

Đỗ Trần ngây người: 
"Cười mà cũng được cảm ơn?"

Yuna gật đầu: 
"Đương nhiên, bởi vì hôm này ngài chỉ cười với hai người con gái thôi, là hai người xinh nhất trong bữa tiệc, đó là lời khen ngợi quý giá nhất."

Đúng vậy, hôm nay Đỗ Trần chỉ cười với hai người thiếu nữ, một là Yuna, hai là người được hắn cứu.

Yuna chào Đỗ Trần xong thì trở về giáo đường, lúc đó, hai vị huynh trưởng của Đỗ Trần bước tới, Steven còn hai tay ôm hai vị thiếu nữ khác, hắn cười lớn nói: 
"Ha ha, đệ đệ thân ái của ta, xem ra hôm nay ngươi phải về bồi tiếp cái gường lạnh lẽo rồi. Nhưng biểu hiện của ngươi quả là khiến người khác bất ngờ, chỉ cười với hai mĩ nữ xinh đẹp nhất... ừm ừm."

Hắn nhìn hai vị thiếu nữ bên phải bên trái rồi nói: 
"Biết hiện tại các thiếu nữ quý tộc hình dung ngươi thế nào không?"

Hai vị thiếu nữ lập tức cùng trả lời: 
"Sống mà không thấy Francis cười, được gọi là mĩ nữ cũng phí."

Đỗ Trần càng thấy phức tạp nhưng vẫn cố cười, sự đau khổ của hắn, ai biết được đây?

"Trời ạ, đệ đệ của ta cười với hai nàng kìa. Nhìn thấy không? Nó cười đấy." - Steven khoa trương, rồi càng ôm chặt hai người hơn - "Hóa ra hai vị thiếu nữ ta đang ôm xinh đẹp chẳng kém công chúa Yuna."

Hai thiếu nữ cười khúc khích, Steven đưa bọn họ lên xe ngựa của mình, rồi nói với Charles: 
"Nhị đệ, ngươi thấy rồi đấy, xe của đại ca có khách, ta phải đưa bọn họ đi trên con đường tuyệt vời. Hắc hắc, phiền ngươi đưa tam đệ về nhà."

Nói xong, hắn bước lên xe, cười kỳ quái rồi hạ lệnh xa phu chuyển bánh, xem hướng đi, hình như là tới bắc thành, khu vực nổi tiếng lắm nhà nghỉ.

Đỗ Trần nhún vai với Charles, hắn rất ghét vị nhị ca lạnh lùng này nhưng cũng phải mở lời: 
"Nhị ca, chúng ta về nhà thôi."

Xa phu của Charles đánh xe tới, nhưng Charles chỉ xa phu, lạnh giọng nói: 
"Francis, người này là thủ hộ đấu sĩ của ta, ngươi là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, không đáng được một đấu sĩ đánh xe cho."

Hắn nghiêm mặt bước lên xe, không quay đầu lại, bỏ lại Đỗ Trần một mình đứng dưới đường.

"Mẹ nó, ai mà thèm đi xe của ngươi?" - Đỗ Trần nhìn xe ngựa khuất dần ở một góc đường, rồi sờ hai cái bao trong túi, mỉm cười.

Đó là thức ăn hắn trộm được ở bữa tiệc, đều là do ngự trù của hoàng gia nấu, sợ là lão Fuye và Ariza chưa bao giờ được ăn những thứ này.

Từng chiếc xe đi qua Đỗ Trần, không lâu, trên quảng trường giáo đường chỉ còn lại một mình Đỗ Trần, hắn hỏi thị vệ canh gác đường đi, tự đi về một mình. Lúc đó một cỗ xe màu xanh thẫm chợt dừng lại bên góc đường, chủ nhân của cỗ xe này là con cả Kaman của gia tộc Christian.

"Chẳng lẽ tối nay Francis về nhà một mình? Phụ thân, con nghĩ, con không cần cơ hội danh chính ngôn thuận giải quyết hắn nữa rồi, Frisbie thiếu gia sẽ giúp con." 
Hắn vội vàng viết mấy chữ lên một tờ giấy, đưa cho xa phu bên ngoài:
"Đi kiếm bừa một tên ăn mày, đưa thứ này tới tay Frisbie. Tuyệt đối không được bảo là ta đưa đấy."

.......

Đường số bảy thành St. John là nơi giao nhau giữa khu vực quý tộc phía đông thành và khu vực bình dân phía nam thành, nơi này là nơi thường dân và quý tộc cấp thấp sinh sống, địa hình kiến trúc phức tạp, ăn trộm, ăn xin nhiều không đếm được - quý tộc không muốn đến, bình dân thì chẳng có trò gì vui, vì thế con đường số bảy này trở thành nơi trị an kém nhất thành, trời tối, yên ắng, cơ bản chẳng có ai đi lại.

Lúc Đỗ Trần tới đó, hơi cồn trong rượu bốc lên, hắn cảm thấy choáng váng.

Trong một con ngõ nhỏ tối tăm bên đường, Frisbie đứng một mình, tay cầm một mẩu giấy do một tên ăn xin vừa đưa cho hắn, nội dung thông báo kẻ vừa làm mất mặt hắn - Francis - đang về nhà một mình.

Frisbie rất hưng phấn, hắn liền tới đây chờ Đỗ Trần. Xa xa tận trong trang viên nhà Christian, Kaman đang giảng giải cái âm mưu nhỏ của mình cho phụ thân nghe, hắn cười rất đắc ý.

Đưa mảnh giấy vào trong túi, điều khiển thánh khí trong tay biến thành cây gậy ngắn, Frisbie nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, lúc này đang càng ngày càng bước tới gần, bước một cách loạng choạng. Hắn trầm giọng: 
"Thủy quang ba."

Một mũi tên nước màu lam bắn về phía Đỗ Trần.

Hôm nay Đỗ Trần uống quá nhiều rượu, rượu ở Lanning đế quốc lại rất nặng, lúc mới rời khỏi bữa tiệc hắn không cảm thấy gì, nhưng đi một đoạn thì bắt đầu đau đầu choáng váng.

"Mẹ nó, đàn bà, ai! Sự phụ à, ngươi hại chết ta rồi." - Hắn làu bàu, đột nhiên, Liên Hoa nội kính trên mông tự nhiên vận chuyển, nhanh như chớp từ mông vượt qua lưng tới gáy hắn.

"Hắc, Liên Hoa nội kính làm gì thế này?" - Đỗ Trần bật cười.

Đúng lúc đó, thủy tiễn xạ trúng gáy hắn.
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play