Về cơ bản tin tức việc tên cầm đầu tổ chức xã hội đen Lễ Hà - Lôi Minh đã bị Sở công an thành phố bắt được là không thể che giấu nổi. Không bao lâu, toàn bộ khu Lễ Hà đều biết tin tức này.
Lôi Minh bị bắt, toàn bộ dân chúng trong huyện vui mừng khôn xiết, có người vui mừng đến phát cuồng, có người cầm pháo đến trước sân lớn của Uỷ ban nhân dân huyện nổ một chập bùm bùm, lại có người làm ra băng rôn, bên trên viết “Lôi Minh đáng chết”, sau đó liền đứng bên ngoài đường lớn của Uỷ ban để cho mọi người rửa hận.
Những chuyện liên quan đến tố cáo, vạch trần tội ác của Lôi Minh, rất nhanh đã hình thành và lan rộng thành một traò lưu trong quần chúng nhân dân ở Lễ Hà, các thư tố giác cũng giống như bông tuyết bay về phía Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện, Lôi Minh bị bắt, nghiễm nhiên thành một sự kiện lớn về việc đấu tranh chống lại xã hội đen đã vén ra một trận cuồng phong ở Lễ Hà.
Lôi Minh đã làm ăn ở Lễ Hà bao năm, xứng danh là một tên trùm khét tiếng ở đây, việc ông ta bị bắt, dây mơ rễ má đến nhiều mối quan hệ ở Lễ Hà, cùng với hành vi phạm tội của nhóm Lễ Hà bị bóc trần ra từng cái từng cái một, người dân trong lúc vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, không khỏi thắc mắc, Lôi Minh lập nghiệp từ một tên tiểu lưu manh đi đến địa vị của một tên trùm.
Lão ta ở Lễ Hà làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy. Sau lưng chẳng lẽ thực sự lại không có ai chống lưng bảo hộ cho lão hay sao? Nếu như có thì người đằng sau lưng lão là ai?
Về sự việc của Lôi Minh, Đài truyền hình thành phố cũng nhanh chóng làm chương trình chuyên đề. Trong chương trình này, người dẫn chương trình đã đặt ra những câu hỏi về chủ đề này bằng những lời lẽ đanh thép, một số vấn đề vốn rất nghiêm túc, rất sắc bén, khiến cho người dẫn chương trình phải dùng đến giọng điệu trầm thấp mà hỏi vặn lại cho ra, qủa thực đã có tác dụng đánh thẳng vào lòng người.
Trong Uỷ ban nhân dân huyện, phó phòng thường vụ công an huyện Đàm Thu Lâm vẻ mặt trầm ngâm đi ra khỏi Uỷ ban.
Ông đi tới sân nhỏ của Uỷ ban, tài xế lái xe dừng trước mặt ông, ông mất bao nhiêu công sức mới mở được cửa xe, nhanh chóng ngồi vào, ngoảnh đầu lại nhìn Uỷ ban, ông chỉ nhìn thấy cái ánh sáng rạng rỡ của quốc huy, làm cho người ta chói mắt.
Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình đích thân tìm ông nói chuyện, nội dung của cuộc nói chuyện rất minh bạch. Có người tố cáo ông và Lôi Minh có sự mối liên hệ về tiền bạc không bình thường, thư tố giác có bài bản hẳn hoi, không giống như lời nói lung tung, tin đồn vô căn cứ.
Uỷ ban nhân dân huyện họp Đảng ủy để xem xét bức thư tố giác này. Họ cho rằng sự việc này không thể xem thường, vì vậy hội nghị quyết định thành lập một tổ điều tra do Viện kiểm sát đứng đầu, nghiêm túc điều tra tất cả nội dung liên quan đến thư tố giác.
Mã Bộ Bình ở ẩn lâu như vậy, lúc này đây xuất hiện làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo như là rất lâu chưa nhìn thấy mặt trời.
Cái cảm giác này khiến Đàm Thu Lâm cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng hết sức lo lắng không yên.
Mã Bộ Bình nói: Thu Lâm à, cuộc điều tra này anh không cần quá căng thẳng, xuất phát điểm điều tra của chúng ta là chứng minh sự trong sạch của anh, chứ không nhất định là điều tra vấn đề của anh, lúc này anh phải nỗ lực làm sáng tỏ, tổ chức vẫn tín nhiệm anh, anh vẫn là Phó phòng sở công an, mọi thứ đều không thay đổi.
Nghe được lời nói thấm thía, tình ý sâu xa của Mã Bộ Bình nhưng trong lòng Đàm Thu Lâm vẫn lạnh buốt. Anh ta luôn cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi về phía mình.
Hôm nay Thu Lâm cùng ông ta nói chuyện, nguyện vọng chủ yếu là hy vọng ông ta không cần lo nghĩ nhiều về việc này, trong công việc nên làm như thế nào hay là sẽ được tiến hành như bình thường, không nên để tình cản ảnh hưởng đến công việc, phải phân rõ phải hay trái, đúng hay sai, tự nhiên sẽ biết rõ ràng.
<font color="black Cây ngay không sợ chết đứng <font color="blackchỉ cần anh không có vấn đề gì, chỉ cần anh là người ngay thẳng thì chẳng phải sợ cái gì hết!
Đàm Thu Lâm nghĩ đến mấy câu nói của Mã Bộ Bình, ông ta ngồi ở ghế trước của xe ô tô cảm thấy ngồi cũng không được yên, trước ngày hôm nay việc Viện kiểm sát thành lập tổ điều tra, Đàm Thu Lâm không biết chút gì.
Lưu Quân của Viện kiểm sát và ông ta là quan hệ anh em đồng hao, chuyện như vậy mà đối phương cũng không gọi điện thoại qua, điều này nói lên rằng sự tình rất bảo mật, đồng thời cũng rất nghiêm trọng, phen này thì nguy thật rồi!
Trên đường đi nghĩ ngợi vẩn vơ, Đàm Thu Lâm cảm thấy khô họng. Ông ta và Lôi Minh không chỉ mới quen biết một hai năm, mà là chỗ giao tình nhiều năm. Vài năm gần đây, Đàm Thu Lâm thực sự không rõ bản thân đã để lại biết bao nhiêu kẻ theo đuôi mình ở bên ngoài. Đây cũng là điểm mà ông ta lo lắng không yên nhất.
Sau khi Lôi Minh bị bắt, phản ứng đầu tiên của Đàm Thu Lâm là nghĩ cách vơ vét của cải của thằng cha này. Lôi Minh dẫu sao cũng là người hiểu bản thân mình nhất, một người như vậy chỉ thật sự từ bỏ khi mà nhận thấy điều đó nguy hiểm và hơn thế nữa là không có chút ích lợi gì cho bản thân mình.
Nhưng sự việc đã phát triển rất nhanh và đi ra ngoài dự đoán của Thu Lâm. Ông ta đã không dự tính được việc Sở thành phố sẽ động vào. Vậy là lại gây ra xôn xao khắp Lễ Hà.
Ngoài ra, việc Lôi Minh bị khống chế ở Sở cảnh sát là ngoài tầm tay với của Đàm Thu Lâm, cũng không có cách nào liên lạc được, sự tình cứ từng bước, từng bước như vậy, diễn biến càng ngày càng tồi tệ. Cuối cùng cũng dẫn đến tình trạng không thể xoay sở được nữa.
Đàm Thu Lâm chạm vào tay vịn của ghế, trong lòng ông ấy đàn có một cuộc đấu tranh kịch liệt.
Thật lâu sau, tay ông ta mới dừng lại một lúc, chậm rãi xoay tay thành một hình tròn, trên mặt lộ rõ vẻ thâm độc.
“Gặp nguy hiểm thì chuồn là thượng sách” đây chính là phép dụng binh. Tuy có một chút luyến tiếc nhưng vào thời điểm quyết định thì cần phải biết quyết đoán!
“Lão Lôi, thật xin lỗi anh!” việc Thu Lâm tôi nghĩ trong lòng, một khi quyết định làm thì trong lòng anh cũng thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Lúc này, ông lại không kìm nổi cái niềm vui thầm kín khi ngày thường hành sự vẫn giữ lại một đường lui.
Tất cả các khoản trao đổi tiền bạc giữa ông ta và Lôi Minh đều do Thu Lâm nắm giữ. Ông ta căn bản là không có để lại bất kì điểm sơ hở gì ở chỗ Lôi Minh. Chỗ yếu duy nhất có khả năng xảy ra chính là Lôi Minh phát điên, cố chấp muốn cắn ông ta.
Lôi Minh sẽ phát điên như vậy sao?
Đàm Thu Lâm liên tục lắc đầu, Lôi Minh là một người thông minh nhất định sẽ hiểu được mức độ nặng nhẹ của sự việc.
Quay lại cắn Lôi Minh đối với y không hề có một chút lợi ích gì, y không cắn Lôi Minh, vụ án được tuyên án. Sau này, việc giảm án đã có sự giúp đỡ của Đàm Thu Lâm, có thể sẽ dễ dàng hơn một chút.
Với ý nghĩ như vậy, Đàm Thu Lâm cười một cách lạnh lùng rồi nhấc điện thoại gọi cho vợ của Lôi Minh.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của mình Đàm Thu Minh biết rằng muốn làm người khác an lòng trước tiên phải làm cho người nhà của họ an lòng! Đối phó với một người phụ nữ mà không có chồng ở bên cạnh, sử dụng những cách quen thuộc, rất nhanh y đã giải quyết được mọi việc. Cuối cùng thì y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Cứ để cho bọn họ điều tra đi! Tra được càng triệt để càng tốt, tốt nhất là nên đào 3 tấc đất lên để điều tra! Đàm Thu Lâm nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Sở Thành, Trần Kinh đến Sở Thành lần này là đã hạ quyết tâm, mang theo rất nhiều đặc sẳn của vùng Lễ Hà.
Hắn dựa vào thân phận bằng hữu của Vuơng Phượng Phi, mấy ngày nay, hắn lôi kéo Vương Phượng Phi giúp hắn chạy quan hệ, đầu tiên chính là sở lâm nghiệp Sở Thành, Vương Phượng Phi là người thần thông quảng đại, kiên quyết tìm bằng được Viện sĩ Hà Kế Vũ của phòng sinh thái rừng của sở lâm nghiệp.
Hà Kế Vũ cầm bức ảnh của rừng Ngân Hạnh và rừng nguyên sinh ở Hồng Thổ Pha mà Trần Kinh đưa cho, không bộc lộ chút gì đặc biệt, chân thực, kinh ngạc, lập tức tìm đến một vài vị giáo sư khác, mọi người cùng nhau nghiên cứu giá trị khoa học của cái vùng này.
Ngày hôm sau, Trần Kinh liền nhận được cuộc điện thoại do đích thân giáo sư gọi đến. Một vài phòng thực nghiệm của Viện lâm nghiệp của bọn họ đã kết hợp với nhau làm thành một tổ khảo sát để đi khảo sát hiện trường, ông hỏi Trần Kinh có thể bố trí toàn bộ hành trình và tuyến đường đi được không?
Trần Kinh quá đỗi vui mừng, vội vàng tỏ ý không vấn đề gì.
Về phía Viện lâm nghiệp tiến triển rất thuận lợi, bên Sở nông nghiệp tỉnh việc nghiên cứu về trà cũng suôn sẻ, trà ở Lễ Hà vốn đã có chút danh tiếng trong tỉnh, mở ra từ một vài năm trước, phòng nghiên cứu trà của tỉnh đã có ý tìm kiếm một xí nghiệp trà Lễ Hà, hai bên cùng nhau hợp tác, nghiên cứu, chế biến ra loại trà xanh cao cấp.
Nhưng phần lớn xí nghiệp trà Lễ Hà đều không có vườn trà của riêng mình, chất lượng của lá trà cũng khó có thể đảm bảo.
Mặt khác, các xí nghiệp trà phổ biến thì thiếu sự hứng thú với việc đầu tư vào nghiên cứu khoa học, Chính điểm này cũng làm khó các chuyên gia nghiên cứu về trà của tỉnh trong việc tìm ra điểm ăn khớp nhau.
Hiện tại Trần Kinh đem mấy trăm mẫu lá trà cơ bản của nhà máy trà ở sườn núi đất đỏ xuất đi, ngoài ra, hội nghiên cứu khoa học trà của tỉnh đã đưa ra kỹ thuật trồng trà, những người có năng lực vốn là những công nhân xí nghiệp trà. Sau đó, hội này và Lâm nghiệp huyện Lễ Hà sẽ ra mặt để thu hút đầu tư, thành lập xí nghiệp hợp tác.
Ý nghĩ đó của Trần Kinh lập tức được Sở trưởng Bao Họa của hội nghiên cứu khoa học trà của tỉnh coi trọng. Hai bên đàm phán một ngày, về cơ bản cũng định ra được phương hướng ban đầu.
Buổi chiều cùng ngày, Trần Kinh liền đem một vài phương hướng được thiết lập lần này của tỉnh thành chuyển bản fax đến tay lãnh đạo tương quan Huyện ủy và chính phủ.
Vương Hàm Dương ngoài phê duyệt văn kiện, còn đích thân gọi điện cho Trần Kinh đang ở trong tỉnh, khiến hắn làm việc tỉ mỉ, kỹ càng chu đáo. Nhân lúc chuyên gia lâm nghiệp, chuyên gia liên quan của hội nghiên cứu khoa học trà và các nhà lãnh đạo có thể nhắc một chút đến Lễ Hà, càng đến Lễ Hà sớm thì càng chủ động, hy vọng càng lớn.
Kinh nghiệm của Vương Hàm Dương rất phong phú, lần này ông ấy cũng không để ý đến cái đáng trân trọng bản thân mình, ông đem kinh nghiệm tích lũy được qua nhiều năm lăn lộn, đấu đá trong chốn quan trường truyền lại cho Trần Kinh. Trần Kinh là người đơn giản, thật thà, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến những điều đó. Những mối quan hệ chốn quan trường phức tạp như vậy, hơn nữa những thủ đoạn, giở trò ngấm ngầm hại nhau không ngờ lại biến hóa khôn lường như vậy.
Mỗi một vận dụng của sự thay đổi nhỏ đều có thể đạt được hiệu quả khác nhau, cái gọi là vận dụng tài tình, linh hoạt, đại khái chính là tình huống như vậy.
Cuối cùng, Vương Hàm Dương nói: - Trần Kinh à, thật không nhìn ra, anh thực sự vẫn có một vài biện pháp! Suy nghĩ này của anh rất tốt, có thể xuy xét đem công việc trên lâm trường cải cách đi vào khuôn khổ, anh đã phải vắt óc suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như ý nghĩ này của anh cuối cùng cũng có thể thực hiện được thì anh thực sự là Chúa cứu thế của lâm trường Hồng Thổ Pha rồi!
Không chỉ toàn thể công nhân viên chức lâm trường Hồng Thổ Pha phải cảm ơn anh, ngay cả lãnh đạo Huyện ủy, Uỷ ban nhân dân chúng tôi cũng phải cảm ơn anh! Bởi vì anh không những cứu một xí nghiệp, mà còn cung cấp cho nghiệp vụ của chúng tôi dòng suy nghĩ mới. Đây là điểm đặc biệt quan trọng.
Anh có dũng khí thì làm đi, làm mạnh tay vào! Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ anh, hi vọng anh thắng lợi trở về!
Trong trí nhớ của Trần Kinh, đây là Vương Hàm Dương lần đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ hắn một cách rõ ràng, việc đổi mới tổ lãnh đạo trên lâm trường Hồng Thổ Pha Trần Kinh chỉ là tổ phó thường trực, tổ trưởng thực sự chính là Vương Hàm Dương.
Vương Hàm Dương không tham gia bất kì nghiệp vụ thực tế nào, trước đây ông ấy cũng chưa từng giúp đỡ, ra chỉ thị với Trần Kinh. Lần này, Trần Kinh có thể nhận được đánh giá cao như vậy của Vương Hàm Dương và thái độ ủng hộ rõ ràng dứt khoát như thế, Trần Kinh đã được sự cổ vũ, khích lệ khó có thể biểu đạt bằng lời.
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy bản thân vì chuyện của Hồng Thổ Pha mà phải chịu hết thảy oan ức, chèn ép, thất bại, những bôn ba mệt nhọc đều đáng giá. Bởi vì việc hắn làm là một việc đại sự có ý nghĩa chân chính, có sức ảnh hưởng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT