Cho nên những lời đồn đại này cũng chỉ là một chút phong thanh, mà căn cứ vào những lời đồn này, mọi người có những kết luận chủ quan, tin này một khi truyền ra hậu quả sẽ khôn lường.
Thậm chí còn có lời đồn đại nói Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn đã đánh nhau trong cuộc họp, Nhạc Bí thư rất tức giận, cho hai người tự vả 50 cái, hai người cũng không phục, hẹn Hội nghị Thường vụ kì sau quyết phân cao thấp.
Sau khi Khương Thiếu Khôn đến Hoàn Thành nhận vị trí mới làm được rất nhiều, tại hệ thống chính quyền, triển khai cải cách dứt khoát, quyết đoán, khiến cho người ta cảm thấy hình ảnh cải cách mạnh mẽ và cứng rắn.
Mà gần đây ông đề xuất ba biện pháp giải quyết kinh tế Hoàn Thành, mặc dù còn nhiều tranh cãi nhưng các giới xã hội tại Hoàn Thành vẫn thấy được hy vọng trong ba biện pháp này, Khương Thiếu Khôn ở Hoàn Thành nhân khí rất cao.
So với Khương Thiếu Khôn xuất sắc, từ khi Trần Kinh đến Hoàn Thành nhận vị trí mới đến nay vẫn luôn rất quy củ.
Đừng nói dân chúng bình thường trong xã hội không mấy biết Trần Kinh, ngay cả trong nội bộ thể chế, mọi người cũng không mấy người biết Trần Kinh.
Chỉ có số ít người duy trì mối quan hệ thân thiết với Thành ủy và Ủy ban nhân dân mới biết được, Trần Kinh ở Hoàn Thành vẫn luôn yên lặng điều tra.
Mà trong nội bộ Thành ủy lại biết rõ, Trần Phó Bí thư không phải hạng người dễ dãi.
Vương Trưởng ban thư ký nổi tiếng là tắc kè hoa ở Thành ủy. Có danh cậy mạnh hiếp yếu, nếu ông ta không có bị Trần Kinh nắn cho mấy trận, ông ta chắc chắn sẽ không trở lên nhanh nhẹn như vậy đâu.
Ở trong Thành ủy, Trần Kinh vẫn rất có uy tín đấy.
Nhưng loại uy tín này, không thể làm cho người ta đủ để tin tưởng hắn có thể ra tay với Khương Thiếu Khôn.
...
Sáng sớm, Vương Kỳ Hoa giống như mọi ngày đến văn phòng Bí thư báo cáo nhật trình một ngày cho Nhạc Vân Tùng.
Báo cáo nhật trình xong, Nhạc Vân Tùng nói: -Kỳ Hoa, mấy hôm nay hình như bên ngoài có rất nhiều lời nghị luận? Sao lại như vậy? Công tác giữ bí mật của chúng ta có phải làm không tốt phải không?
Vương Kỳ Hoa trong lòng cả kinh, nói: -Bí thư, phần lớn những lời nghị luận bên ngoài đều là nghe nhầm đồn bậy. Đây là điều không tránh khỏi. Bọn họ không biết chân tướng, chỉ có thể nói bừa, lưu truyền một số lời đồn sai lệch!
Nhạc Vân Tùng nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, ông nói: -Kỳ Hoa, anh thấy giữa Trần Phó Bí thư và Khương Chủ tịch thành phố khác nhau như thế nào?
Đích thực ý đồ trong lòng Nhạc Vân Tùng là không giúp ai cả, một phái Thành ủy thuộc về ông đây cũng không thể bày tỏ thái độ, nếu không không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa thầm than một tiếng.
Trong lòng ông một chút ý niệm nghĩ về Trần Kinh cuối cùng cũng đã bị cắt đứt.
Ông tất nhiên hiểu được, Nhạc Vân Tùng có thể là muốn Trần Kinh bại, không có Nhạc Vân Tùng ủng hộ, Trần Kinh làm sao có thể thắng?
Từ văn phòng của Nhạc Vân Tùng đi ra, trong lòng Vương Kỳ Hoa cảm thấy không yên.
Ông dạo bước trên hành lang, theo bản năng sẽ đi đến phòng làm việc của Trần Kinh.
Nhưng lúc đến đầu bậc thang, ông chợt tỉnh ngộ, cảm thấy hôm nay đi gặp Trần Kinh dường như có chút gì không thích hợp.
Ông là miếng thịt bị kẹp giữa Bí thư và Phó Bí thư, ở trong khó khăn cầu cuộc sống bình yên không rõ là cảm giác gì, chỉ khi nào hai vị lãnh đạo đều có tâm tư, liền làm khó ông rồi!
Ông đang định xoay người xuống lầu, trên bậc cầu thang Trương Quốc Dân cầm một xấp tài liệu đi tới, cung kính gọi một tiếng Trưởng ban thư ký, sau đó nói: -Trưởng ban thư ký, Trần Phó Bí thư đang uống trà ở trong phòng làm việc đấy!
Vương Kỳ Hoa ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Trần Phó Bí thư là người như thế nào?
Người khác không biết Trần Kinh lợi hại, nhưng Vương Kỳ Hoa đã được tự mình lãnh giáo qua rồi đó.
Chớ thấy hắn còn trẻ, chớ thấy hắn bình thường ôn nhu như nước, thủ đoạn của hắn âm hiểm ngoan độc, Vương Kỳ Hoa coi như là kẻ lõi đòi vẫn bị hắn tóm được thóp đấy sao?
Một câu của Trần Kinh khiến cho một bụng chủ ý của Vương Kỳ Hoa toàn bộ trôi theo dòng nước, trong quan trường có những lời không thể nói, chuyện gì xảy ra trong lòng tự mình hiểu rõ là được.
Cùng Vương Kỳ Hoa uống trà, Trần Kinh đứng dậy từ giá sách lấy tới một cái hộp.
Hắn đưa cho Vương Kỳ Hoa nói: -Lão Vương, nhìn thứ này xem, cần câu bằng gỗ chính tông từ Nhật Bản, lại nói, cảm ơn anh đã cho tôi chủ ý, bằng không tôi cũng không biết lấy gì đến đó với Trương Bộ trưởng, anh thấy sao? Trương Bộ trưởng có thể hài lòng hay không?
Vương Kỳ Hoa tiếp nhận cần câu xem qua, trả lại cho Trần Kinh nói: -Trần Phó Bí thư, không sợ ngài chê cười, về cái này tôi một chữ cũng không biết!
Trong lòng của ông thầm nghĩ, Trương Tư nổi danh khó hầu hạ, tặng ông ta đồ vậy này đồ vật nọ không phải xem ông ta có thích hay không mà là phải xem ông ta có thích người này hay không.
Vương Kỳ Hoa trước kia có từng làm việc với Trương Tư, hơn nữa ông còn là cấp dưới của Trương Tư.
Lúc ấy, ông cũng nắm rõ sở thích này của Trương Tư, mua cho ông ta một chiếc cần câu.
Nhưng lần đó Trương Tư không nể mặt ông, khiến ông bẽ mặt, đến nay nhớ tới, ông vẫn còn nhớ như in trước mắt...
Trần Kinh nói: -Lão Vương, có chuyện chỉ cần thành tâm, nhất định có thể làm tốt! Mục tiêu của chúng ta cũng là vì Hoàn Thành, không có tâm tư riêng, mọi chuyện có thể không làm xong sao?
Vương Kỳ Hoa liên tục gật đầu, trong lòng lại không nghe lọt câu nào, trong đầu ông còn đang suy nghĩ chuyện cần câu mà.
Bỗng nhiên, dường như ông nhớ ra một chút gì đó.
Ông nhìn sang chiếc cần câu trong tay Trần Kinh, đây không phải giống chiếc cần câu năm đó mình đưa cho Trương Tư sao?
Phát hiện này khiến ông giật mình, ông theo bản năng tự nói với mình, đây có thể chỉ là trùng hợp, Trần Kinh không phải cố ý làm vậy.
Nhưng ông lại nghĩ, Trần Kinh vì sao đột nhiên lại cho ông xem một chiếc cần câu? Chẳng qua chỉ là hắn muốn thăm hỏi một cán bộ lão thành thôi mà, chuyện nhỏ như vậy, hắn còn muốn đàm luận với mình sao?
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa thoáng rùng mình.
Ông thở dài một hơi, cảm thấy như dưới mông có gai, ngồi không thể yên.
Hành động của Trần Kinh nhìn qua tưởng nhăng cuội, trên thực tế dường như là muốn truyền đạt tin tức gì đó.
Tin tức gì?
Ông chưa đả thông công tác với Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh hắn có phải không thể đi thông?
Lại nghĩ, Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn tranh chấp bị thua, Trần Kinh có phải muốn mượn điều này cho thấy bản thân sẽ không làm Nhạc Vân Tùng thứ hai không?
Càng nghĩ, ý niệm trong đầu Vương Kỳ Hoa càng nhiều, ông cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT