Trần Kinh và Nhạc Vân Tùng chưa tiếp xúc nhiều, chứ không nói tới là hiểu biết.
Nhạc Vân Tùng làm sao có thể hào phóng để hắn phụ trách công tác kinh tế và công tác trong Đảng, nhưng hắn cũng không nghĩ chuyện này đơn giản chút nào.
Đầu tiên là vấn đề kinh tế.
Bởi vì tính đặc thù của Lĩnh Nam, định hướng cải cách kinh tế chính của Lĩnh Nam bình thường đều là Tỉnh ủy nắm vững, Ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách thực hiện cụ thể.
Khi xuống tới thành phố, nhất là thành phố trọng điểm như Hoàn Thành, những chính sách định hướng kinh tế này đều do Thành ủy nắm giữ, bình thường Tỉnh ủy sẽ có Phó bí thư chuyên trách đến phân công quản lý.
Nhưng hiện tại nội bộ cơ cấu Đảng cải cách giản lược, Bí thư thực hành nghiêm hai bộ tiêu chuẩn.
Phương hướng kinh tế chính cơ bản do Bí thư và Chủ tịch thành phố cùng nắm giữ, mà Phó bí thư chuyên trách phụ trách hỗ trợ.
Trần Kinh hiểu rất rõ giới hạn của mình, hắn mới đến Hoàn Thành công tác, sẽ có bao nhiêu người để hắn ở trong mắt, cho nên dưới tình hình như vậy, hắn quyết định phương hướng phát triển kinh tế, ai có thể tín nhiệm hắn?
Về phần công tác Đảng hiện tại cục diện Hoàn Thành như vậy, công tác Đảng lại khó nắm, hắn ở đây có một mình, vậy phải quan hệ tốt với Chu Quốc Hoa.
Nhưng Trần Kinh cũng vô cùng hiểu, trong giới chính trị không thể chỉ nói đến quan hệ mà còn phải nói đến thực lực.
Không có thực lực, nói chuyện sẽ không có trọng lượng, Chu Quốc Hoa sẽ không chịu nổi gánh nặng này, kết quả là quan hệ của hai người cũng sẽ rạn nứt.
Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói: -Bí thư, tôi mới tới Hoàn Thành, chưa quen với cuộc sống nơi đây, ngài giao cho tôi một trọng trách quá nặng nề như vậy. Nếu tôi không nhận, Tỉnh ủy đặc biệt sắp xếp tôi tới đây, tôi lại không thể sắp xếp giải quyết vấn đề cho ngài thì cũng không biết ăn nói ra sao.
Như vậy đi, hai vấn đề này phương hướng chính vẫn là ngài nắm giữ, một số quyết sách nhỏ không đáng kể, tôi sẽ nắm giữ, ý ngài như thế nào?
-Cũng được, cũng được! Anh từ từ làm quen, có thể cho anh một kỳ, tôi hy vọng anh có thể mau chóng tìm được cảm hứng, nắm lấy tình hình công tác kinh tế! Nhạc Vân Tùng nói, tâm tình của ông rất vui vẻ.
Lần này, Tỉnh ủy thay đổi hai lãnh đạo trọng yếu, Khương Thiếu Khôn thì khỏi cần nói, ông là Chủ nhiệm cũ của Phòng đốc tra Tỉnh ủy, tư cách của ông rất có sức ảnh hưởng với chính đàn Lĩnh Nam.
Trần Kinh lại gần, ông cười dài nói: -Trần Phó bí thư, người khác đều nói quan mới nhận chức như ba đống lửa, cậu rõ ràng muốn đốt đem ngọn lửa đầu tiên thiêu dụi căn tin của chúng ta sao?
Trần Kinh cười nói: -Chu Trưởng ban, ăn, mặc, ở, đi lại, đây là nhu cầu tất yếu của con người, đói bụng rồi phải được ăn cơm, Hoàn Thành chúng ta cũng không thể hạn chế cán bộ lãnh đạo ăn cơm chứ?
-Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Kỳ thật căn tin của chúng ta cơm canh không tệ, tôi bình thường rất thích ăn ở nơi đây! Chu Quốc Hoa nói.
Ông mời Trần kinh ăn cơm nhà, còn cố ý bảo đầu bếp, nói muốn đem một vài món ăn của ông ra tiếp đãi khách.
Hai người bốn món đồ ăn, một chén canh tiêu chuẩn, trong đó có một bát bạch cắt kê là do Chu Quốc Hoa tự mình tạo ra ở căn tin đấy, xem ra ông nói mình thường đến căn tin ăn cơm cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Trần Kinh và Chu Quốc Hoa ở một gian phòng riêng nho nhỏ dùng cơm.
Phòng cách âm không tốt, hai người đang ăn chợt nghe bên ngoài có tiếng người nghị luận.
Một giọng trầm nói: -Này mấy anh, Tỉnh ủy chúng ta có thêm một gã Phó bí thư trẻ tuổi, hôm nay hắn còn tới văn phòng chúng ta, lúc ấy tôi còn cho là hắn cũng là thư ký trong phòng Thư ký của chúng ta nữa chứ!
-Stop! Một cô gái lên tiếng: -Chúng ta đã sớm biết Trần Phó bí thư rồi, còn thư ký gì chứ? Người ta khí độ không giống như thư ký mấy người đâu!
-Đúng rồi, đúng rồi! Tôi nghe nói Trần Phó bí thư này tuyển Trương Quốc Dân đảm nhiệm chức vụ thư ký, lão Trương vốn nổi danh là Trương nương nương đó, nghe nói là chuyên khắc lãnh đạo, sau khi Chủ tịch thành phố Thích Kim Dân dùng ông ta, mặc dù tiến vào Thành ủy vẫn không có lãnh đạo nào dám dùng.
Chu Quốc Hoa nhăn mặt, nghe không lọt, thầm nói: -Bọn nhóc này dám ăn nói bừa bãi!
Ông giục đứng dậy, Trần Kinh khoát tay nói: -Được rồi, lão Chu, anh còn có thể quản được miệng người khác hay sao?
-Là Vương Thiên Chính, tiểu tử này nói chuyện không bao giờ giữ mồm giữ miệng, thực nên giáo huấn một trận.
Ông ngồi xuống nói, lại tiến đến bên cạnh Trần Kinh nói: -Trần Phó bí thư, lựa chọn Trương Quốc Dân làm thư ký là do cậu tự chọn hay sao? Ông ta...
Trần Kinh nhíu mày nói: -Lão Chu, anh cũng tin mấy chuyện nhảm nhí này sao? Quốc Dân tôi thấy cũng rất tốt, khá vững chắc, làm việc lại cẩn thận, có vấn đề gì sao?
Chu Quốc Hoa xấu hổ cười, không nói đến cái chủ đề này nữa.
Nhưng trong lòng Trần Kinh âm thầm cười lạnh.
Những lời đồn đại về Trương Quốc Dân này, Trần Kinh đương nhiên không tin, hắn cũng không có kiêng kị gì.
Nhưng thông qua chuyện này, Trần Kinh có thể nhìn ra, đối với vị trí mới của mình, nội bộ bộ máy Hoàn Thành, tâm tư mọi người khá là phức tạp đấy.
Trần Kinh cũng không tin Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa này không biết chuyện kia, ông ta biết ra những điều đó mà vẫn còn đề cử Trương Quốc Dân cho mình, vậy rốt cuộc ông ta có tâm tư gì?
Là thử hay là rõ ràng muốn lấy uy thế phủ đầu mình, làm cho mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có đắng cũng không thể nói?
Hắn nghĩ vậy, liền lấy tay đập đập cái bàn nói: -Lão Chu à, công tác Hoàn Thành xem ra không tốt như vậy! Anh có thể sống sót ở Hoàn Thành lâu như vậy, tôi thật khâm phục anh! Anh và tôi hiện tại làm chung một bộ máy, lúc cần thiết tôi nhất định phải thỉnh giáo anh mới được!
-Cậu quá khách khí rồi, cậu không giống tôi, cậu đến đây là được lãnh đạo kỳ vọng rất nhiều, lãnh đạo có lòng tin với cậu như vậy, chính cậu chẳng lẽ lại không tin mình? Chu Quốc Hoa nói.
Trần Kinh cười ha hả, nói: -Làm không tốt sẽ phụ sự kỳ vọng của cấp trêm, chính vì kỳ vọng cao, mục tiêu cũng lớn, mục tiêu lớn vừa hay lại khiến cho người ta dễ trở thành bia đạn đó!
Chu Quốc Hoa cười cười không ra tiếng.
Trần Kinh khó xử thế nào, ông biết rõ hơn ai hết.
Đứng ở vị trí của hắn, ông cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải khai triển công việc như thế nào đây.
Nhưng Chu Quốc Hoa vẫn luôn tin tưởng Trần Kinh, Trần Kinh từ Lân Giác đến Ban hợp tác kinh tế tỉnh, một chặng đường này có thể nói là tương đối hoa lệ.
Thành tích của Lân Giác rõ như ban ngày, đến nay ở Hải Sơn, mô hình của Lân Giác vẫn còn sức ảnh hưởng rất lớn, mà Trần Kinh cải tử hoàn sinh Ban hợp tác kinh tế, Việt Châu nước sâu như vậy, hắn đều có thể tồn tại được trong không gian hạn hẹp như vậy, đây là chuyện không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Công việc ở Hoàn Thành tương đối khó, nhưng quá khứ mà Trần Kinh đã trải qua có thể chứng minh hắn tuyệt đối có thể cắm rễ ở nơi đây.
Mấy chốt của vấn đề chẳng qua là hắn cần phải nghĩ cách phá bỏ mấy cái khe hở để đi ra, thời cơ ra tay và vị trí này khó có thể nắm chắc!
Trương Quốc Dân gật gật đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Vừa rồi Trần Kinh nghe ai đó nói Trương Quốc Dân khá nữ tính, khắc lãnh đạo đến lợi hại, Trần Kinh chợt nhìn gian phòng kia, thật có một chút như vậy.
Vốn ấn tượng của Trần Kinh về Trương Quốc Dân không quá tốt, cảm thấy người này lòng dạ thâm sâu, công tác đã lâu, có thể không đơn giản.
Nhưng vừa rồi nghe những lời nghị luận kia, hắn vẫn không muốn đổi thư ký.
Trần Kinh lại muốn nhìn xem mình làm sao có thể bị khắc chứ, Trần Kinh thực không tin mình đường đường chính chính công tác, còn có cái gì có thể khắc mình.