Vốn Trần Kinh đã an bài gặp mặt Đường Chí, mặt khác còn muốn thăm hỏi Cao Vệ.
Nhưng ông cụ Phương gia bỗng nhiên bệnh nặng, Phương gia từ trên xuống dưới bao gồm cả Tây Bắc hệ đều khẩn trương lạ thường, hai người đứng đầu đời thứ ba của Phương gia đều tập trung tại cổng bệnh viện để thăm bệnh.
Mà Cao Vệ thì gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói ông ta phải đi Singapore ngay để khảo sát, khả năng không có thời gian gặp mặt Trần Kinh.
Đối với việc lần này, Cao Vệ ha hả cười nói: -Tôi cũng không phải có ý chối từ đây, trong mắt tôi cậu chính là con dê béo, có cơ hội tóm được cậu, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha. Chỉ tiếc là lần này lãnh đạo an bài đi Singapore, lập tức khởi hành, chúng ta chỉ có thể hẹn gặp lần sau thôi.
Trần Kinh nói: - Bộ trưởng Cao, ngài không phải chính là lãnh đạo sao?
Cao Vệ cười nói: -Lãnh đạo còn có lãnh đạo, cậu nghĩ rằng tôi và cậu hiện tại rất tự do sao? Nếu không phải lãnh đạo ra lệnh, tôi cứ như vậy một mình chạy ra ngoài, người khác nhìn thấy chắc chắn coi tôi thành cuốn gói chạy trốn, hậu quả chính là bị cả nước truy nã!
Cao Vệ nói rất hài hước, nhưng cũng có thể thấy vị trí hiện tại của ông ta rất mẫn cảm.
Thần tài xuất ngoại, nếu như không phải có việc gì đặc biệt, thì không thể, lần này Cao Vệ xuất ngoại khả năng cũng là có nguyên nhân đặc biệt khác.
Nói chuyện cùng Cao Vệ, Trần Kinh không cảm thấy chút áp lực nào cả.
Cao Vệ có một loại năng lực, ông luôn khiến cho người khác cảm thấy ông không giống như người trong quan trường.
Ông nói chuyện hài hước, khôi hài, hơn nữa không lên giọng, cũng không dùng lời sắc bén, giống như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.
Không thể phủ nhận đây là một ưu thế của ông.
Có thể tưởng tượng được, Cao Vệ cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy.
Ông sao có thể biểu hiện ra bên ngoài một cách đơn giản như vậy được?
Hơn nữa, ông từ cơ sở tiến lên vị trí lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương, quá trình ấy, ông đã phải trải qua bao nhiêu khốn khổ gian nan cơ chứ?
Điều này cho thấy tiền đồ của hắn không thể lường trước được.
Phương Liên Tuấn và Trần Kinh khá thân thuộc, ông rất nhanh liền tiến lại.
Trần Kinh thấp giọng hỏi tình hình của ông cụ.
Anh ta lắc đầu nói: -Bác sĩ nói ông nội cần nghỉ ngơi, tạm thời không nên gặp người khác, chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài mà thôi!
Trần Kinh gật đầu, hắn quay lại nói với Phương Uyển Kỳ: -Em đi tìm một chỗ nào đó ngồi nghỉ chút đi!
Kỳ thật không cần Trần Kinh nhắc nhở, sớm đã có người lại đỡ Phương Uyển Kỳ ngồi xuống.
Trần Kinh liền chào hỏi từng người quen một, không tránh được một phen hàn huyên, trò chuyện.
Đường Chí cũng rất tự nhiên tiến lại gần.
Trần Kinh cười cười nói với anh ta: -Đường ca, xin chào!
Đường Chí cười cười, vươn tay ra nói: -Xin chào, vào thủ đô hồi nào vậy? Hiện tại Uyển Kỳ đang có thai, anh nên thường xuyên về đây, để ý cô ấy!
Trần Kinh gật đầu nói: -Tháng sáu cuối năm nay sẽ trở về thường xuyên hơn, hiện tại trở về thủ đô khá dễ dàng, công tư trọng vẹn đôi đường!
Đường Chí gật đầu, nói: -Tôi bây giờ đang ở Ủy ban Kỷ luật, về sau có chuyện gì thì cứ gọi tôi. Anh lần này còn ở lại bao lâu?
Hôm nay biểu hiện của Đường Chí rất nhiệt tình, khiến Trần Kinh cảm thấy như mới quen anh ta vậy.
Có lẽ là sau thất bại lần trước, anh ta càng ngày càng trưởng thành.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng, hiện tại vị trí của Trần Kinh cũng đã lên rồi, rốt cục có thể lọt vào mắt xanh của đối phương.
Chút chuyện này cũng không khiến Trần Kinh phải để ý, Trần Kinh lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm như vậy, tâm trí so với trước kia đã khác nhiều rồi.
Bị người nhìn trúng hay không, hắn căn bản không thèm để ý.
Cũng không tồn tại nhiều lòng hiếu thắng.
Con đường làm việc thực tế, nhận thức công việc thực sự, thiết lập nhiều mạng lưới quan hệ, kết giao với người chung chí hướng, tạo ra nền tảng cơ sở cho chính mình, đây mới là điều trọng yếu nhất.
Trên quan trường, lại có bao nhiều tình bằng hữu có thể đàm phán chứ?
Giữa mọi người đều là quan hệ đồng chí, đan xe vào đều là lợi ích, có lẽ đây là cách nói nghe vào có chút đả kích nhưng đối với niềm tin mà nói, Trần Kinh tin tưởng vào lợi ích hơn.
Ông cụ liếm liếm đôi môi khô, nói: -Lĩnh Nam là một nơi tốt, ta không đi được! Cháu phải quý trọng công tác ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh trịnh trọng gật đầu.
Ông cụ lại thay đổi chủ đồi, hỏi: -Có xem là trai hay gái không?
Trần Kinh hơi sửng sốt, lắc đầu.
Ông cụ nói: -Không nên xem, xem là trái pháp luật. Chuyện vi phạm pháp luật không được làm!
Trên mặt ông lại lộ ra nét tươi cười, lời vừa mới nói tựa như một câu chuyện phiếm vậy.
-Sinh ra nhớ nói cho ta biết, ôm lại cho ta xem... Ông cụ nói chuyện dường như đã rất gắng sức, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ gần như đồng thời gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT