Nội bộ Ban hợp tác kinh tế có một số tin đồn về Vương Quyền Trọng.
Nói ông ta động tay động chân vào sự kiện của phần mềm Vạn Hữu, không có theo kế hoạch ban đầu vạch ra kiểm tra chặt chẽ phần mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu.
Lại có lời khác, có người nói Vương Quyền Trọng nhận tiền của người ta, món tiền nhận được không nhỏ, cho nên ông ta mới thả cho người ta.
Những lời đồn này xôn xao trong nội bộ của Ban hợp tác kinh tế, Vương Quyền Trọng cảm thấy rất áp lực.
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu, ông ta làm cho chuyện của Vạn Hữu từ lớn hóa nhỏ thì có gì sai chứ?
Sự tình của Vạn Hữu và đại học Việt Châu đơn vị bị liên lụy cũng không phải đơn vị bình thường, một là xí nghiệp dẫn đầu khu công nghệ cao của đặc khu kinh tế, một làđại học nổi tiếng ở Lĩnh Nam.
Ban hợp tác kinh tế mượn sự kiện lần này với mục đích là giành một số ích lợi, mục tiêu đã được nhưng ngoan cố cứng nhắc tới cùng, cái này không khôn ngoan.
Đương nhiên, thái độ phía Vạn Hữu rất tốt, biết nhận ra lỗi là rất quan trọng.
Trình độ quan hệ xã hội của Chu Hiểu Nhu rất cao, đã khiến Vương Quyền Trọng cảm thấy thoải mái, lại còn đem lại lợi ích thực tế cho ông ta.
Vấn đề nhức đầu nhất của Vương Quyền Trọng chính là con trai không có tiến thủ, lên đại học lại ghiền game online, thành tích học tập không tốt.
Trường học đã ba lần phát thông báo cho Vương Quyền Trọng, thông báo ông ta làm công tác tư tưởng cho con, không để cho đứa bé chìm đắm vào game online, nếu không không thể tốt nghiệp suôn sẻ.
Quả nhiên, lần cuối Vương Quyền Trọng nhận được tin của đại học chính là thông báo con trai bị đuổi học.
Nhận được thông báo này, ông ta xém chút ngất đi.
Cứ như vậy, đứa nhỏ bị đuổi học rảnh rỗi ở nhà chơi, cả ngày cứ đầu vùi đầu vào game online, không biết ngày đêm, người lớn cũng không có biện pháp nào với cậu ta.
Nhưng công ty phần mềm Vạn Hữu coi trọng cậu ta, thông báo tuyển dụng cậu ta làm người thiết kế thí nghiệm phần mềm.
Lương khởi điểm là 4.500.000, đây mới là lương thử việc.
Còn Vương Quyền Trọng cũng cảm thấy tiểu tử này dần đổi tính, từ khi bước vào làm cho công ty Vạn Hữu, dường như làm việc rất phấn chấn, bình thường ăn mặc lôi thôi, nhưng bây giơ không lôi thôi lếch thếch nữa, điều này làm cho hai vợ chồng Vương Quyền Trọng rất vui.
Vương Quyền Trọng đương nhiên có chút cảm kích với Chu Hiểu Nhu, trên vấn đề xử lý sự tình của Vạn Hữu, cũng có chút thiên về tình cảm.
Văn phòng của Trần Kinh, Vương Quyền Trọng báo cáo tình hình của Vạn Hữu cho Trần Kinh, giọng nói của ông đầy bực tức:
- Chủ nhiệm Trần, trời đất chứng giám, tôi làm việc hết thảy đều là suy xét đến đơn vị của chúng ta. Mục đích trên vấn đề Vạn Hữu đã đạt được rồi, chúng ta vì sao còn cố gắng níu lấy chuyện này mà không thể buông tha? Có câu nói nói rất hay, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn.
Công ty Vạn Hữu đã biết sai chịu sửa rồi, chúng ta dù sao cũng cân nhắc đếnchính quyền địa phương, đơn vị anh em các tỉnh khác có khó khăn đúng không?
Chúng ta khư khư cố chấp, bóp chết một xí nghiệp có tiềm năng, đây có lợi cho ai? Đối với mọi người đều không có lợi.
Ông ta dừng một chút, nói: - Hiện tại đơn vị của chúng ta có một số tin đồn bất chính, có một đồng chí cá biệt không có bản lãnh gì, chỉ biết chỉ trích. Việc này nếu quả thật cho họ phụ trách, nói không chừng họ còn không thể xử lý tốt.
Trần Kinh gõ nhẹ tay dưới bàn nói:
- Lão Vương, tôi là người ngay thẳng. Về sự tình Vạn Hữu, tôi cho rằng phải cân nhắc đến hai phương diện. Một mặt nói chúng ta bóp chết một xí nghiệp có tiềm lực, điều này vốn sai lầm. Câu nói vừa rồi của ông rất tốt, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn.
Mục đích của chúng ta là hy vọng có thể sửa chữa sai lầm, có thể thanh trừ hoàn toàn những hiện tượng vi phạm kỷ luật.
Nhưng trước mắt xem ra, công việc này chúng ta không có làm được.
Bất kể là Vạn Hữu hay là đại học Việt Châu, bọn họ cũng không muốn buông tha cho cái gọi là vừa được ích lợi, lại muốn cho chuyện nổi bật này nhanh chóng trôi qua, sau đó bọn họ lại có thể làm hợp tác giống như trước.
Thái độ này chúng ta phải nhận rõ ràng.
Trần Kinh uống một ngụm trà, nói tiếp: - Lão Vương, suy nghĩ của ông tôi không có ý kiến, nhưng Ban hợp tác kinh tế của chúng ta làm công tác không mang theotính mục đích. Chúng ta sau này phân công quản lý sự tình thuộc bổn phận của mình, hẳn là sự tình thuộc phạm vi chức trách của chúng ta, chúng ta phải kiên quyết chịu trách nhiệm.
Chúng ta là Ban hợp tác kinh tế do Ủy ban nhân dân tỉnh đặc biệt thiết lập, không nên trở thành gánh nặng cho Tỉnh, điểm này thái độ của tôi rất rõ ràng.
Trần Kinh vừa nói như vậy, dáng vẻ bệ vệ của Vương Quyền Trọng lúc nãy đã rũ xuống.
Mặc dù trong lòng ông ta còn có chút chống lại, nhưng Trần Kinh là nhân vật số một của Ban hợp tác kinh tế, thái độ của Trần Kinh quan trọng hơn thái độ của ông ta.
Còn đối với Trần Kinh mà nói.
Phương thức làm việc của Vương Quyền Trọng, là phù hợp với ý đồ của hắn.
Trần Kinh không phải loại người cổ hủ, hắn biết rõ căn cơ của Ban hợp tác kinh tế hiện tại quá nhỏ bé, nếu một mặt cậy mạnh phô trương thanh thế, cuối cùng đắc tội nhiều với ban ngành, trong phương diện công việc khó tránh khỏi khó khăn, bất lợi cho đại cục.
Thà rằng như vậy, còn không bằng tạm thời buông xuôi sự việc của Vạn Hữu, trước tiên đem chuyện lớn hóa nhỏ, làm tổng kết tạm thời.
Làm như vậy một mặt cho đương sự một thời giam giảm xóc, xem bọn họ có thể ý thức được vấn đề hay không, đồng thời trong công việc cũng cố gắng tránh xa những vấn đề này.
Mặt khác, Ban hợp tác kinh tế hiện tại cũng cần một môi trường phát triển to lớn.
Lực ảnh hưởng của Ban hợp tác kinh tế không phải là một ngày có thể tạo dựng được, cần có thời gian tích lũy, một khi đã như vậy, Trần Kinh phảidồn hết tinh lực đặt trên nhiều mặt công tác cơ sở, hắn cũng không có cách nào chiếu cố đến các mặt của sự kiện Vạn Hữu.
Nhưng đối với Vương Quyền Trọng, Trần Kinh nhất định phải có một thái độ.
Ở trên sự kiện của Vạn Hữu, biểu hiện của Vương Quyền Trọng rất độc đoán, nhất là phương diện quyết sách, căn bản là tự làm chủ trương, khiến Trần Kinh tuy là chủ nhiệm phòng lại không nắm rõ cục diện trong tay.
Trần Kinh biết một đám lão làng trong Ban hợp tác kinh tế không dễ gì quản.
Nhưng mặc dù như thế, hắn cũng không thể chịu đựng thấy tình hình phát sinh mà hắn không thể kiểm soát.
Đối với Vương Quyền Trọng, Trần Kinh không đích thân ra tay, tự có người núm bím tóc của ông ta.
Đợi người khác níu lấy bím tóc của ông ta, Trần Kinh lúc này mới đứng ra thuận nước đẩy thuyền hỗ trợ Vương Quyền Trọng, đây là nghệ thuật của lãnh đạo.
…
Nhận được điện thoại của Lý Quốc Vĩ, Trần Kinh cảm thấy hơi bất ngờ.
Lý Quốc Vĩ nói cho Trần Kinh, nói ông ta đã đến Việt Châu, hỏi Trần Kinh có tiện hay không, ông ta muốn đến nhà chơi.
Trần Kinh lúc này tỏ vẻ không thành vấn đề, lập tức liền nói địa chỉ nhà cho ông ta biết, hẹn thời gian để ông ta đến.
Sau khi tan tầm, Trần kinh vừa mới tới nhà, liền nghe được có người nhấn chuông cửa, vừa mở cửa, Lý Quốc Vĩ mang theo hai bao đồ lớn, thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầy đầu.
Trần Kinh ngẩn người, nói: - Lão Lý, anh đây là làm cái gì vậy? Xách nhiều đồ như vậy để làm gì?
Lý Quốc Vĩ mang những đồ này đến phòng khách, khờ khờ cười cười nói: - Bí thư, đây là môt chút thành ý của chúng tôi, không có đồ gì quý báu, chỉ là một chút thức ăn. Đặc sản núi Bạch Thạch của Lân Giác chúng tôi, sau đó là một ít hải sản của Lâm Hải chúng tôi.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, đặc sản núi Bạch Thạch, vậy nhất định chim trĩ nuôi.
Cònhàng hải sản, thì càng khó lường.
Hai bao lớn như vậy, chắc cũng trên vài nghìn, đây là lễ vật lớn à.
Trần Kinh rót một ly nước cho lý Quốc Vĩ, hai người phân chủ khách xong lại ngồi xuống.
Lý Quốc Vĩ thầm nhìn khắp nơi, quan sát điều kiện trong nhà của Trần Kinh.
Anhta là là người biết hàng, vừa thấy phòng này trong lòng đã trầm xuống, ở Lĩnh Nam bên này, e rằng phòng của lãnh đạo Tỉnh ủy mới có bố cục như vậy.
Ở Việt Châu một chung cư xa hoa, hơn nữa toàn bộ bên trong được lắp đặt thiết bị cầu kỳ như vậy, vừa sờ vào ghế sô pha này,bằng gỗ cứng dày, hơn nưa ấm áp, mềm mại như ngọc, đây có thể là cây trắc.
Lý Quốc Vĩ phóng tầm mắt nhìn sang, đây là một phòng vừa chỉnh trang mới, e rằng cũng mấy trăm vạn.
Nếu không phải Trần Kinh, đổi lại cán bộ khác ở phòng ốc như vậy, chỉ sợ Ủy ban Kỷ luật rất nhanh có thể tìm tới cửa điều tra.
Lý Quốc Vĩ đột nhiên cảm thấy mình chuẩn bị lễ vật có phần hơi nhẹ.
Một chút đồ kia chỉ sợ Trần Kinh không thèm để mắt, đồ đạc trong phòng này dường như bị án ngữ bởi hai bao đồ bất tiện này.
Lý Quốc Vĩ hiện tại là nhân vật số mộtcủa Lân Giác, cánh cũng xem như cứng, có quyền bính mạnh trên tay, không thể so sánh với trước kia.
Lý Quốc Vĩ mang theo lễ vật vào Tỉnh thăm hỏi Trần Kinh, người trong nhà của của ông ta không vui.
Bà xã của ông ấy nói Trần Kinh hiện tại rõ rang là đắc tội với người nhiều hơn, bị tạm xử lý rồi, Lý Quốc Vĩ lúc này còn đến gần hắn để làm gì?
Lý Quốc Vĩ hiện tại có tiền nhàn rỗi việc gì phải dựa lưỡi dao này, hiện tại mở rộng mạng lưới quan hệ, lúc này dung tiền này trên người Trần Kinh thì có giá trị gì?
Lý quốc Vĩ nghe bà xã nói những lời này hắn chửi cho bà một trận.
Đàn bà thì hiểu cái gì?
Ông ta và Trần Kinh làm ở bộ máy lâu như vậy, Trần Kinh là người như thế nào ông ta còn không hiểu sao?
Trần Kinh chính là loại chỉ cần cómột sợt tơ, hắn là có thể nhẹ bước lên mây.
Hơn nữa, Trần Kinh bị đề bạt làm nhân vật số một ở Ban hợp tác kinh tế, nghị luận của mọi người đối với vị trí này cũng là người có lòng nhân thì nhìn thấy nhân từ, người có kiến thức thì nhìn thấy kiến thức.
Lý Quốc Vĩ có lòng tin tuyệt đối, Trần Kinh sẽ nổi danh ở Ban hợp tác kinh tế.
Lý Quốc Vĩ hôm nay đến nhà Trần Kinh, ngồi trong phòng khách xa hoa ở nơi này, ông ta đột nhiên cảm thấy phán đoán của ông rất sáng suốt.
Trần Kinh có tiền, bối cảnh lại sâu không lường được.
Nói toạc ra, Trần Kinh theo chính trị cũng không phải là hướng về phía tiền, người ta là chân chính muốn làm hiện thực, làm ra thành tích.
Bằng điều kiện và năng lực cá nhân của hắn, nếu một lòng một dạ phải thực làm, ai lại có thể đỡ nổi?
Người đi trà lạnh, Trần Kinh rời khỏi Lân Giác, có một số người bắt đầu giả vờ không biết người.
Lý Quốc Vĩ thầm cười những người có ánh mắt thiển cận đó, không có thanh tựu.
Nội tâm của ông ta sớm đặt quyết tâm, trần kinh tuyến này tuyến ông tuyệt không thể buông lỏng, ông nhất định phải đem tiền đồ chính trị của mình và vận mệnh kề vai sát cánh với Trần Kinh, đây cũng chính là căn cơ trong cuộc sống chính trị của ông sau này.
Khách và chủ trò chuyện với nhau thật vui, tán gẫu một chút về tình hình của Lân Giác.
Lý Quốc Vĩ chuyển đề tài, trên mặt lộ ra sự xấu hổ, ông ta nói:
- Bí thư, có chuyện tôi phỏng chừng anh thất vọng rồi.
Ông ta hít sâu một hơi nói: - Lần trước ngài nói với tôi, Ban hợp tác kinh tế Tỉnh muốn ra mặt chủ đạo hợp tác mấy dự án của hai địa phương. Vốn chuyện này đã được chuẩn bịm nhưng gần đây bỗng nhiên nhận được tin nói mấy hạng mục của chúng ta không phù hợp với yêu cầu.
Ở thành phố đã tạo cho tôi áp lực rất lớn, cho nên sự tình dự án e rằng khó làm.
Trần Kinh chau mày, tâm tình kho6ngthoa3i mái.
Lấy danh nghĩa của Ban hợp tác kinh tế làm mấy dự án, đây là chuyện đều tốt với các bên, làm sao có người đứng giữa cản tay chứ?
Là ai đứng giữa cản trở việc này?
Trần Kinh bỗng nhiên ý thức được, có một số việt hắn quá lạc quan rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT