Trác Phong lái xe tới Việt Châu đón Trần Kinh, tâm trạng hiện giờ của anh ta có vẻ không tốt lắm.
Anh ta không thể xem như một thư kí đúng nghĩa của Trần Kinh.
Trong quá trình chọn anh ta làm thư kí, Trần Kinh cũng không phải là vì anh ta có tài, mà vì trong phòng thư kí anh ta là người biết lái xe nhất.
Trần Kinh có bằng lái xe chuyên nghiệp nhưng hắn không dùng mà chọn Trác Phong theo hắn, đây chính là điểm kì lạ nhất của Trần Kinh.
Nhưng đối với Trác Phong mà nói, anh ta không có chút áp lực nào cả.
Anh ta rất sùng bái Trần Kinh, mong một người thư kí như anh ta có thể làm thật danh chính ngôn thuận, vì vậy anh ta lúc nào cũng rất cố gắng.
Năm ngoái bạn gái mới của anh ta cũng khích lệ anh ta, nhưng hiện giờ, anh ta cảm thấy mình còn kém xa yêu cầu mà Trần Kinh đề ra.
Anh ta không thể đạt được yêu cầu mà Trần Kinh đặt ra, mà Bí thư Trần lúc này lại phải rời đi, tâm trạng hiện giờ của Trác Phong rất phức tạp.
Trước khi Trần Kinh đi, thì hắn đã sắp xếp xong cho anh ta rồi, Trần Kinh nói rõ ràng với anh ta, làm một thư kí, tập trung vào soạn thảo văn bản, anh ta không phải thuộc tuýp người làm việc đó.
Nhưng anh ta là người rất chân thật, làm việc cẩn thận, có trách nhiệm, đáng để suy nghĩ.
Đặc điểm này rất phù hợp với việc làm công tác ở cơ sở.
Trần Kinh sắp xếp anh ta tới thị trấn Thanh Lâm làm chức Phó chủ tịch thị trấn và được cử đi rèn luyện.
Trác Phong rất hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng mỗi lần gặp Trần Kinh, anh ta vẫn có chút phiền muộn và tiếc nuối.
Trác Phong lái xe rất vững, trên đường Trần Kinh hỏi anh ta tình hình Lân Giác hiện nay thế nào, anh ta nghiêm túc nói: -Bí thư, dạo này Lân Giác có vẻ hơi loạn, có người trong Ban Tổ Chức Tỉnh ủy tới, hình như là điều tra cán bộ của chúng ta làm việc có theo đúng quy định không, kiểm tra rất nghiêm ngặt, hình như Chủ tịch Lí chịu rất nhiều áp lực!
Trần Kinh hơi nhíu mày.
Cho nên công tác cán bộ không làm tốt, hiện rõ nên việc không thể hài hòa mâu thuẫn nội bộ.
Về phương diện quán triệt tư tưởng, Lý Quốc Vĩ đúng thật là vẫn còn tồn tại vấn đề.
Đương nhiên, cũng không thể ngoại trừ trường hợp có người trong ban ngành lợi dụng thời cơ này giở trò.
Gần tới cuối năm, từ Tỉnh xuống tới các Huyện, tuy nhìn vào thì rất êm ả, nhưng tận sâu bên trong tồn tại những đợt sóng ngầm!
Trần Kinh tiện tay cầm luôn tờ báo mới nhất đặt ở sau chỗ dựa lưng.
Từ điểm này có thể thấy Trác Phong là một người làm việc cẩn thận thế nào.
Trong công việc Trần Kinh cần cái gì, thích cái gì, anh ta đều làm rất cẩn thận.
Mỗi ngày Trần Kinh xem báo, đều là để xem tình hình kinh tế chính trị toàn Tỉnh, Trác Phong mỗi ngày đều chuẩn bị báo cho hắn.
Trần Kinh nhìn qua báo Lĩnh Nam ra ngày hôm nay, đột nhiên sửng sốt.
Tin thứ hai của tờ báo này rất thu hút người đọc.
Phó chủ tịch Hoàn Thành Thích Kim Dân là người tình nghi trong vụ án vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, đã bị Tổ Chức bắt giam rồi sao?
Trần Kinh lướt qua một cái đã đọc hết nội dung tờ báo, sắc mặt đơ dần.
Trần Kinh là một người rất nhạy bén trong chính trị.
Sắp sửa phải thay đổi nhiệm kì mới, trong lúc này lại xuất hiện tin tức có cán bộ bị bắt giam, hơn nữa lại là cán bộ cấp cao, điều này đồng nghĩa với gì?
Tin tức được truyền đi trong chuyện này cũng rất nhiều.
Nếu thay đổi nhiệm kì mới được coi là bàn cờ, vậy việc này đồng nghĩa với việc chúng ta đang đánh cờ.
Mà kịch liệt nhất trên bàn cờ sắp sửa hiện ra, có cán bộ cấp cao phải xuống cấp, thì tất nhiên là đã có người ra tay.
Chính đàn Lĩnh Nam vốn đã rất phức tạp, hiện giờ lại xuất hiện tin tức như vậy, có phải là lại càng trở nên phức tạp sao?
Mà thu nhỏ Lĩnh Nam đi gấp một trăm lần, có lẽ chính là Lân Giác.
Lân Giác có lẽ cũng sẽ xuất hiện những tình huống như thế này?
Trần Kinh ngửi thấy mùi nguy hiểm!
Hắn đột nhiên cảm thấy hắn có vẻ hơi sơ ý, càng vào lúc về sau, càng là lúc quan trọng.
Ước nguyện ban đầu của Trần Kinh là mong Lý Quốc Vĩ có thể đảm nhiệm được cái bộ máy này, như vậy công việc ở Lân Giác mới có thể bình yên được.
Nhưng…
Trần Kinh đã coi nhẹ việc thay đổi nhiệm kì mới.
Hắn đặt tờ báo lại chỗ cũ, cầm điện thoại gọi cho Lý Quốc Vĩ.
Lý Quốc Vĩ có hai số điện thoại, một là số cá nhân, cái còn lại là số dùng trong công việc.
Trần Kinh gọi vào số máy cá nhân của Lý Quốc Vĩ trước.
Điện thoại rung nhưng không có người nghe máy, Trần Kinh gọi lại nhưng vẫn không có người bắt máy.
Mặt Trần Kinh trở nên nghiêm trọng, nói với Trác Phong: -Tiểu Trác, lái xe nhanh lên một chút, ngay lập tức tới Quận ủy!
-A…
Trác Phong quay đầu nhìn Trần Kinh một cái, ngay lập tức gật đầu nói: -Vâng!
Một chiếc xe chạy chậm vào Quận ủy ra, lúc đó đúng vào lúc tan làm, có rất nhiều người tới chỗ lấy xe, vì vậy rất nhiều người cảm nhận được là Trần Kinh đã trở về.
Trần Kinh dừng xe ở dưới lầu, Chủ nhiệm ủy ban Lưu Khúc Phong vội vàng xuống lầu tiếp đón.
Trần Kinh xuống xe, Lưu Khúc Phong đi đến nói: -Bí thư, anh đi đường mệt nhọc rồi, tôi nghĩ anh nên về nhà nghỉ ngơi trước!
Trần Kinh nhìn ông ta một cái, nói: -Chủ tịch Lý đang ở đâu?
Sắc mặt Lưu Khúc Phong có chút thay đổi, nói: -Chủ tịch đang ở khách sạn Kim Tinh tiếp đón đoàn lãnh đạo tổ điều tra của Ban Tổ Chức Tỉnh, đi từ chiều chưa thấy về!
Trần Kinh gật đầu, nói: -Lão Lưu, công việc báo cáo những việc xảy ra mỗi ngày, anh làm tới đâu rồi? Có phải là những việc quan trọng là anh không báo cáo lại với tôi không?
Lưu Khúc Phong đứng thẳng người nói: -Bí thư, công việc trong Quận đều do Chủ tịch Lý phụ trách, về việc này tôi cũng không nắm rõ, gần đây Phòng giám sát cán bộ Tỉnh đến đây, mọi người đều rất lo lắng…
Trần Kinh hừ một tiếng, nói: -Anh là Chủ nhiệm ủy ban, công việc trong Quận ủy có phải là anh phải phối hợp cùng, ý của anh là trong nhiều việc Chủ tịch Lí không cho anh biết?
Lưu Khúc Phong không nói gì, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Bất cứ ai cũng cảm nhận được điều này, Bí thư đang tức giận.
Trần Kinh quay đầu đi thẳng về phòng làm việc, Lưu Khúc Phong theo sau.
Chỉ trong một lúc, tất cả những lãnh đạo của Quận đều đã tập trung đông đủ ở phòng làm việc của Trần Kinh.
Phó bí thư Quận ủy Khương Vĩ Thần vẻ mặt nghiêm túc, ông ta đi về phía Trần Kinh nói nhỏ:
-Bí thư, lần này Tổ điều tra của Tỉnh làm rất chặt, không những điều tra những sơ hở trong công tác gần đây, thậm chí còn điều tra vấn đề bổ nhiệm cán bộ trong năm trước của chúng ta. Liên quan đến rất nhiều nội dung, chúng tôi cảm thấy rất áp lực!
Vẻ mặt của Trần Kinh không đổi, thu mắt nhìn vào mấy người trước mắt, hắn nói: -Phó bí thư Đồng và Trưởng ban La không tới sao?
Lưu Khúc Phong đi đến nói: -Trưởng ban La cũng đang ở khách sạn Kim Tinh, còn Phó bí thư Đồng từ sáng đã đi khảo sát, đến giờ vẫn chưa về!
Trần Kinh không nói gì nữa, châm một điếu thuốc, hắn không nói gì, những người khác cũng rất lo lắng, Phó chủ tịch thường vụ Lưu Nhiễu Đường nói:
-Bí thư, theo tôi thấy, hiện giờ trong nội bộ ban ngành chúng ta có người muốn phá hoại, hiện giờ môi trường phát triển của chúng ta tốt như vậy, nhưng có người trong lúc này lại nhảy sang phe khác, muốn phá hoại những gì mà chúng ta khó khăn lắm mới tạo dựng được!
Trần Kinh cười nhạt nói: -Chúng ta không cần nói người khác, mỗi người chúng ta đều hãy suy nghĩ lại đi! Trong đó có cả tôi đều phải suy xét lại, có phải chúng ta đã quá dễ dãi trong công việc không! Anh biết bây giờ là lúc nào không, những vùng khác đang từng bước tiến lên rất mạnh mẽ.
Duy chỉ có chúng ta lại xảy ra những vấn đề thế này, mọi người đều là công sự trong ban ngành, xuất hiện vấn đề ở đâu, mọi người đã thực sự dốc hết sức mình toàn tâm toàn ý chưa, tôi nghĩ chúng ta hãy đặt tay lên trán mà tự hỏi mình đi!
Hắn dừng lại một lúc, một lúc sau hắn nói: -Được rồi, đã đến lúc tan làm rồi, tôi đến chỉ là muốn lấy đồ thôi, các anh không cần phải lo lắng như vậy! Tất cả đều đi về đi, công việc thì phải làm, nhưng cũng phải nghỉ ngơi, tôi không hi vọng chiếm dụng cả thời gian nghỉ ngơi của mọi người.
Trần Kinh hua tay, ra hiệu cho tất cả mọi người đi ra ngoài.
Hắn đã ra lệnh, còn ai dám ở lại, tất cả đều lần lượt đi ra ngoài.
Lưu Khúc Phong ở lại cuối cùng, mặt ông ta có chút bối rối, đang định đi ra ngoài.
Trần Kinh nói: -Lão Lưu, anh đợi một chút!
Lưu Khúc Phong quay người lại, gương mặt hiện rõ sự không bình thường.
Trần Kinh nói: -Tối nay tôi không về, sẽ đến khách sạn Kim Tinh đợi. Một mình tôi ăn cơm thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh ở lại đây rồi chúng ta cùng đi ăn cơm!
-Vâng…
Lưu Khúc Phong nói nhỏ.
Ông ta hơi chột dạ, lúc nói cũng thể hiện không còn chút khí thế nào.
Có rất nhiều việc ông ta thực sự đã giấu không báo cáo lại với Trần Kinh, nguyên nhân trong đó thì rất phức tạp.
Vốn là ông ta đã nghĩ ra lý do để thoái thác và giải thích những vấn đề này, hơn nữa để lý đó hợp tình hợp lý, ông ta cũng đã tự diễn một mình nhiều lần rồi.
Ông ta suy nghĩ nhiều lần và cảm thấy cách thoái thác vấn đề của mình không có vấn đề gì cả.
Nhưng từ lúc Trần Kinh bước chân xuống xe.
Trong đoạn đường ngắn ngủi xuống đón Trần Kinh, ông ta đã quên sạch những lời mà mình chuẩn bị nói.
Trần Kinh chẳng hỏi gì, nhưng ông ta lại để lộ hết mọi chuyện, vào lúc đó, ông ta thậm chí còn cảm thấy tay của mình như bị thừa ra.
Vì không biết phải đặt ở đâu mới đúng.
Những cái mà ông ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, Trần Kinh chỉ cần nhìn qua một cái là đã nhìn thấu mọi chuyện, khiến cho ông ta không thể che giấu được!
Ông ta là cán bộ do Trần Kinh đề bạt lên, hơn nữa trong Lân Giác, ông ta cũng là người gần gũi với Trần Kinh.
Phong cách làm việc của Trần Kinh ông ta đã quen rồi, cách xử lý công việc của Trần Kinh, ông ta rất rõ.
Ông ta cho dù luôn luôn chú ý tới, và có những suy nghĩ chín chắn, nhưng đối diện với Trần Kinh thì ông ta vẫn còn thiếu sự tự tin.
Trần Kinh có một phòng riêng ở khách sạn Kim Tinh, phòng đó chỉ có mình hắn dùng, có người chuyên phụ trách sắp xếp dọn dẹp cái phòng này.
Căn phòng lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Giám đốc nhà hàng là Trương Hiển Lệ rất để ý tới việc này, một ngày ông ta đều phải nhìn qua phòng đó một lần, luôn đảm bảo căn phòng đó phải hoàn toàn sạch sẽ không có sai sót gì.
Trần Kinh mời Lưu Khúc Phong tới đây ăn cơm chính là ăn tại căn phòng này, không có thức ăn gì kiểu cách, chỉ là những món ăn đơn giản.
Mà cùng ở một phòng của nhà hàng này, Tổ điều tra Ban Tổ Chức cũng ngủ tại đây.
Trần Kinh cũng không có ý định đi chào hỏi bọn họ, mà cứ ở trong phòng đó không ra ngoài, gọi Lưu Khúc Phong tới ăn cơm, sau đó rất tự nhiên tìm hiểu tình hình vấn đề.
Trong đầu Trần Kinh, không có khái niệm việc to việc nhỏ, việc vội việc chậm, việc nặng việc nhẹ, mà chỉ cần biết thái độ xử lý sự việc thế nào.
Càng là việc lớn, càng phải sắp xếp, càng là việc vội, càng phải từ từ định đoán, càng là việc quan trọng, càng phải xử lý từ từ.
Hắn dù đã trở về Lân Giác rồi, nhưng hắn không vội, vì đây là lãnh địa của hắn, hắn có tự tin là bất cứ tình huống nào xảy ra hắn đều có thể làm chủ được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT