Phương Uyển Kỳ gọi điện thoại đến.

Cô nói cho Trần Kinh một tin quan trọng.

Phương lão tướng quân đến Lĩnh Nam an dưỡng, thời gian ước chừng ba tháng, trước mắt đã đến được khoảng một tuần lễ.

Cô bảo Trần Kinh có rảnh thì đến Việt Châu thăm ông.

Trần Kinh nghe được tin này, chấn động, vội càng trách Phương Uyển Kỳ gọi điện thoại quá muộn, chuyện quan trọng như thế sao đến giờ mới gọi điện thoại?

Phương Uyển Kỳ cười cười nói:
-Ông xã, anh không biết cha chúng ta người càng già càng được người khác hoan nghênh à. Vừa rồi em theo cha đến đó, ông vừa đến Lĩnh Nam được một tuần đã không được yên tĩnh, người đến hỏi thăm không dứt.

Cho dù là nhân viên y tế hay là nhân viên công vụ ra mặt ngăn cản cũng không cản được sự nhiệt tình của mọi người.

Chỗ ông rất náo nhiệt, anh đến cái chốn náo nhiệt đó để làm gì?

Hiện giờ đã yên tĩnh hơn một chút, anh có thời gian thì qua thăm cha, cũng coi như để cha đỡ cô độc?

Trần Kinh nghe Phương Uyển Kỳ nói cũng có lý, cũng không so đo với cô.

Mà hắn vừa hay chuẩn bị đi Việt Châu một chuyến, hắn cũng không đợi thêm nữa, quyết định thu dọn một số đồ đạc sao đó liền gọi thư ký Trác Phong đến thẳng Việt Châu.

Trần Kinh gần đây trọng điểm công tác đều đặt ở việc thúc đẩy hợp tác hai vùng.

Bắt đầu từ tháng sáu cuối năm nay sẽ bắt đầu.

Trần Kinh tiến hành tối ưu hóa bộ máy tiến hành của Lân Giác một lần nữa.

Đã trải qua gần hai năm rèn giũa, Trần Kinh tin rằng bộ máy Lân Giác đã cơ bản vững chắc!

Cân nhắc đến yếu tố này, Trần Kinh đối với thành viên bộ máy can đảm tiến hành việc ủy quyền.

Trần Kinh ở hội nghị thường ủy đề xuất, về sau phàm những việc thuộc phạm trù công tác chính phủ, không ảnh hưởng đến phương hướng chung, các vấn đề quyết sách lớn, các bộ phận trong chính phủ có thể tự mình ra quyết định, không cần báo họp Đảng ủy để thảo luận.

Trần Kinh đề xuất ủy quyền hoàn toàn cho chính phủ, nhất là chính phủ phải chịu trách nhiệm cho sự phân công quản lý lãnh đạo những việc cần giải quyết, toàn bộ cũng phải có chức có quyền, đồng thời còn phải có người can đảm ra quyết sách, người can đảm đi làm việc.

Đồng thời, Trần Kinh nhấn mạnh.

Quản lý cơ chế quyết sách của chính phủ cần phải tiến hành thêm khoa học hóa cải cách, trong chuyện này cần phải lắng nghe ý kiến của đại đa số dân chúng, trưng cầu ý kiến của Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân, ý kiến của các đồng chí lão thành đã về hưu...

Sau đó, liên quan đến quyết sách của quốc kế dân sinh, phải mời hội thảo thu thập ý kiến, phát huy tối đa tác dụng của truyền thông.

Phải thông qua lực lượng truyền thông tuyên truyền chính sách của chính phủ, phải thông qua truyền thống để lắng nghe tiếng nói từ cơ sở.

Bất cứ cán bộ nào cũng đều cần có một cơ chế giám sát hữu hiệu đối với quyền vận hành.

Không thể xuất hiện quyết sách phủ đầu, đối với bất kỳ hành vi vi phạm quy trình quyết sách cũng có thể bị quy là lạm dụng chức quyền.

Mà đối với cán bộ lạm dụng chức quyền không thôi, hẳn là có thể dễ dàng tha thứ.

Nhưng đối với cán bộ lạm dụng chức quyền, hơn nữa gây hậu quả nghiêm trọng phải nghiêm túc xử lý

Nên cách chức không chút nương tay, nên giao cho cơ quan kiểm tra kỷ luật, cơ quan tư pháp, dựa theo yêu cầu mà đưa đến đơn vị tương ứng, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ hành vi bao che, tuyệt đối không bao che bất kỳ ai.

Ủy quyền hoàn toàn cho chính phủ, đây là công tác đầu tiên Trần Kinh làm.

Công tác thứ hai là để Ủy viên thường vụ chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Ủy viên thường vụ khu, mỗi người phụ trách sự phát triển của một xã, thị trấn, phải thông qua cơ chế ủy viên thường vụ, đảm bảo quyết sách của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xuống dưới được trọn vẹn, đầy đủ, chu đáo.

Đồng thời thông qua cơ chế này, đảm bảo các xã, thị trấn và chính phủ Quận ủy duy trì được sự nhất trí cao độ.

Công tác thứ ba Trần Kinh làm là yêu cầu Ban Tổ chức nghiêm túc thực hiện quy phạm chọn lựa cán bộ cơ sở, nhất là đối với việc chọn lựa và tuyển cử công tác của cán bộ thôn cấp I, phải dùng biện pháp hữu hiệu, bình tĩnh tiến hành, đảm bảo công tác tuyển cử công khai, công bằng, công chính.

Phải nghĩ cách để dân chúng có thể thực sự trao lá phiếu cho cán bộ cơ sở họ tín nhiệm.

Trần Kinh nhấn mạnh, bộ máy thôn cấp I là cơ cấu cơ sở trọng yếu nhất, các cấp ban ngành thôn cấp I phải là trọng điểm đầu vào, phải kiến thiết tốt từng chi bộ thôn, phải đảm bảo từng chi bộ thôn đều có thể kịp thời truyền đạt chỉ thị của Quận ủy, đồng thời có thể kịp thời đáp ứng lại yêu cầu của dân chúng.

Đối với việc tuyển của cán bộ thôn cấp I, sẽ không dễ dàng tha thứ cho các hành vi mua chuộc để trúng cử, bức tuyển hoặc tiến hành tuyển cử không công bằng.

Các công tác tuyển cử cơ sở có gan muốn chống lại Đảng ủy sẽ tiến hành nghiêm khắc phê bình.

Trần Kinh lăn lộn trong giới chính trị đã nhiều năm như vậy.

Hắn vẫn luôn có một niềm tin, đó là muốn dẹp ngoại xâm trước hết phải yên nội bộ.

Bên ngoài bất kể là tình huống gì, nội bộ trước hết phải tuyệt đối ổn định, nội bộ nhất định phải đoàn kết.

Chỉ cần nội bộ đoàn kết, sẽ không sợ sóng to gió lớn bên ngoài, nhiều năm như vậy, Trần Kinh vẫn luôn tuân thủ theo lý luận này, mà bản thân hắn cũng dựa theo lý luận này mà làm việc.

Trong phương diện xử lý nội bộ gặp mâu thuẫn, Trần Kinh sống trong giới chính trị nhiều năm như vậy, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú.

Kinh nghiệm của Trần Kinh chủ yếu là vừa đấm vừa xoa.

Cái gọi là xoa chính là muốn để cho nội bộ cán bộ các cấp, các ngành trên cương vị cán bộ đều có chức có quyền, không để ai nắm hết quyền hành.

Đối với cán bộ có năng lực, nếu dám ủy quyền cho bọn họ.

Cướp đi toàn bộ quyền lợi trên tay mình, thứ mất đi chính là lòng người.

Mà đem quyền lợi trở về giao cho đúng cương vị, thứ lấy được là sự ủng hộ.

Cán bộ các cấp, bất kể là chức vụ bình thường cỡ nào, bọn họ tiến vào trong thể chế cũng sẽ không phải loại người ăn chay niệm Phật, người nào làm quan lại không vì quyền lợi.

Một chút quyền lợi cũng không có, ai lại muốn làm quan?

Tư tưởng này có thể có chút cực đoan nhưng sự thật này chính là như vậy, sự thật này không thể phủ nhận, cho nên trao quyền là việc rất quan trọng.

Còn bên cứng rắn kia, trước mặt cũng không thể bỏ qua như trước.

Trần Kinh rất nổi danh trong cái khoản cứng rắn ngang ngạnh này.

Lúc Trần Kinh mới đến Lĩnh Nam, đã nghiêm khắc đả kích một số cán bộ cố tình gây sự, bằng mặt mà không bằng lòng.

Muốn đánh một cán bộ, đòn trí mạng nhất là tước bỏ quyền lợi trên tay họ, những cán bộ thích gây sự, ngang ngược, càn rỡ này hơn nửa đều là người thích lộng quyền.

Trong tay họ nắm bao nhiêu quyền, người khác phải sợ họ.

Nhưng một khi họ mất đi quyền lợi, người khác sẽ hận họ, thậm chí chỉnh họ, ném đá họ, chỗ nào cũng có.

Cho nên trong sự mạnh mẽ của Trần Kinh cũng hàm chứ sự nhu nhuận đấy.

Đối phó với cán bộ thích lộng quyền này, Trần Kinh không cần tự mình ra tay, đôi khi có thể, tạo điều kiện để nó tự đi về con đường của mình, ví dụ như vậy cho thấy Trần Kinh sống trong giới chính trị, chỗ nào cũng đã trải qua.

Làm nhân vật đứng đầu Đảng.

Trần Kinh luôn không quên chỉnh đốn bộ máy, rèn luyện bộ máy.

Không có bộ máy tốt, sẽ không có kinh tế, thậm chí là tất cả mọi thứ đều không có.

Trần Kinh ủy quyền hoàn toàn cho chính phủ, đồng thời trong Đảng ủy, Trần Kinh cũng ủy quyền hoàn toàn.

Hiện tại sự sắp xếp ở Lân Giác rất đặc thù, phối hợp hai Phó bí thư chuyên trách.

Trần Kinh tuyên truyền, tổ chức Đảng ủy... Các bậc phân công phân biệt ủy quyền cho Khương Vĩ và Đồng Tiểu Ly.

Bọn họ đều chịu trách nhiệm, có chức có quyền, đồng thời lại cạnh tranh nhau, tạo cho nhau cảm giác nguy cơ.

Trần Kinh ở trong nội bộ tổ chức chỉ có cái danh, hiện tại phân công bộ máy là công tác nội bộ do mọi người phụ trách, hắn chỉ phụ trách công tác đối ngoại.

Về công tác quan hệ xã hội đối ngoại của Lân Giác, công tác hợp tác giữa Lân Giác và một số công việc khác... đều do Trần Kinh tự mình giải quyết, hắn không hy vọng bộ máy gây cho hắn hậu họa về sau.

Không thể không nói, Trần Kinh vừa là người đảm bảo thông qua quyết sách, khiến bộ máy Lân Giác trở nên có sức chiến đấu hơn bao giờ hết.

Hiện tại trên dưới Lân Giác, mọi người đều đồng tâm hiệp lực, mục tiêu cũng phải làm tốt nhất, phải làm kinh tế tốt nhất, phải đem các phương diện công tác khác làm tốt nhất, phải làm cho Lân Giác thực sự trở thành khu đứng đầu thành phố Hải Sơn.

Trần Kinh yêu cầu tất cả mọi người tập trung vào mục tiêu này, hắn dẫn đầu đội ngũ xông về phía trước, còn những người khác đều phải theo sát phía sau.

...

Trên đường cao tốc, tốc độ xe ô tô lên cao, hết sức ồn ào, ầm ĩ.

Miền nam vùng ngoại ô là nơi đẹp nhất.

Bởi vì khí hậu ấm áp, không khí ẩm ướt, khiến cho thực vật ở vùng ngoại ô quan năm đều xanh um tươi tốt.

Dọc theo đường cao tốc, vừa có thể thấy được sự phát triển rất nhanh, đạt được những thành tựu huy hoàng trong mấy năm nay của Lĩnh Nam, cũng có thể ngẫu hứng thưởng thức thiên nhiên phong cảnh hữu tình của vùng ngoại ô miền nam.

Chẳng qua hôm nay Trần Kinh không có chút tâm tư nào thưởng thức cảnh đẹp này.

Hắn một lòng một dạ suy nghĩ đến việc hợp tác của Lân Giác và Lân Loan hiện tại.

Gần đây, qua nhiều lần giao lưu, hai bên đối với việc hợp tác đã nhận thức khá hơn nhiều.

Bất kể là hai người đứng đầu Trần Kinh và Đồ Nhất Sơ, hay là bộ máy của hai vùng, tất cả mọi người đều đã tương đối có chung nhận thức.

Mà từ sự liên hệ mạnh mẽ giữa hai khu vực, các nhân viên qua lại thường xuyên, hợp tác văn hóa cơ sở đã đi được một bước lớn, có thể nói hiện tại hết thảy đều đang trong xu hướng phát triển tốt.

Nhưng Trần Kinh vẫn không hài lòng với tình trạng hiện tại.

Phương hướng hợp tác có, nhận thức chung cũng khá nhiều, nhưng tiến triển chậm chạp hơn nữa còn không che dấu được sự thiếu tín nhiệm lẫn nhau.

Quan trọng nhất là Đồ Nhất Sơ người này tính toán quá nhiều, có thể là do trong nội bộ thành phố Nam Cảng có một số tranh chấp và vấn đề khác nhau, khiến Đồ Nhất Sơ trên nhiều mặt của công tác không dám bước nhanh, không dám quyết đoán ra quyết sách.

Đối mặt với vấn đề này, Trần Kinh phải nghĩ cách đột phá tình trạng hiện nay.

Trần Kinh hiểu rõ, Nam Cảm này là một hồ nước sâu.

Nếu Trần Kinh trực tiếp đi Nam Cảng công tác, một mình đâm vào vòng xoáy nội bộ, rất có thể hắn sẽ vô tình chữa lợn lành thành lợn què, cuối cùng gây ra hậu quả khôn lường.

Trần Kinh thận trọng suy nghĩ, bỏ qua ý tưởng này, cuối cùng hắn quyết định dùng sách lược đi vòng.

Trần Kinh cho rằng, muốn hiểu rõ sắp xếp quan hệ trong nội bộ Nam Cảng, phải để Đồ Nhất Sơ tự mình làm.

So sánh hơi quá chút đó là, nếu coi Đồ Nhất Sơ là một con trâu, Trần Kinh hiện tại chỉ có thể cầm roi nghĩ cách khiến ông ta đi cày ruộng, người cầm roi không thể làm việc thay trâu được.

Roi của Trần Kinh cũng rất đơn giản.

Đó chính là đối với chuyện mà Đồ Nhất Sơ băn khoăn, Lân Loan không biểu lộ thái độ, Lân Giác liền tự mình làm.

Ví dụ như hạng mục xây dựng nghiệp viên, Trần Kinh lần này liền trước tiếp đến tỉnh là quan hệ xã hội, phải đem vốn chính sách cấp xuống đoạt về đặc khu.

Trước tiên đem bản đồ xây dựng nghiệp viên quyết định xuống, chính sách lấy xuống, hạng mục sẽ vẩn chuyển lên.

Đây là roi của Trần Kinh.

Một roi không được, Trần Kinh còn có roi phía sau.

Dù sao hiện tại dựa vào đặc khu, hắn liền lấy da hổ làm cờ lớn. Trước kia thuộc về chính sách đặc khu, hiện tại hắn đến tỉnh làm quan hệ xã hội yêu cầu chính sách.

Mười hạng mục không yêu cầu toàn bộ, chỉ cần 3-4 cái, từng hạng mục sẽ làm được hết.

Trần Kinh cũng không tin Đồ Nhất Sơ còn có thể bình tĩnh.

Hai địa phương hợp tác, Lân Giác hấp tấp tiến lên, Lân Loan vẫn có thể án binh bất động, Đồ Nhất Sơ ông còn mặt mũi nào nữa.

Về phần nội bộ Nam Cảng nghi ngờ và phản đối, Trần Kinh dù sao cũng không tiếp xúc với bọn họ, bọn họ cũng không thể qua biên giới tìm đến Hải Sơn.

Bọn họ thực tìm tới của, Trần Kinh sẽ quay đầu lại ăn năn hối lỗi, những người này cũng không thể làm gì hơn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play