Nhận được điện thoại của Chủ nhiệm chánh văn phòng quận ủy Lưu Khúc Phong, anh ta nói phóng viên nhật báo Nam Phương tỉnh đến Lân Giác phỏng vấn, hỏi Trần Kinh có nên gặp qua bọn họ hay không.

Trần Kinh hơi nhíu mày nói:
- Anh Lưu, những phóng viên đến phỏng vấn anh có quen hay không? Nếu như không phải là người quen, vậy anh hãy để Trưởng ban Dương gặp bọn họ một lát đi! Gần đây tôi rất bận…

Lưu Khúc Phong nói:
- Có phóng viên Đường đến, lần này là do cô ấy dẫn đoàn.

- Đường Ngọc?
Trần Kinh ngạc nhiên, trong lòng có chút buồn bực, không phải Đường Ngọc lên chức chủ biên rồi sao? Tại sao lại đến phỏng vấn nữa?

- Vậy thì được, vậy trước tiên anh hãy sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi đi, có thể một tiếng nữa tôi mới trở về huyện ủy được, đến lúc đó tôi sẽ đến gặp bọn họ. Anh tìm hiểu qua xem lần này bọn họ đến phỏng vấn, trọng điềm là phỏng vấn vấn đề gì?

Lưu Khúc Phong nói:
- Phóng viên Đường có nói với tôi, nói rằng bọn họ được biết việc hợp tác giữa Nam Cảng và Lân Giác đã bắt đầu tiến hành, nói muốn phỏng vấn vấn đề về phương diện này. Vấn đề này ngoài anh ra, sợ rằng các vị lãnh đạo khác không ai dám chấp nhận phỏng vấn, dù sao đây cũng là vấn đề nhạy cảm.

Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đương Ngọc kia khá lắm, tin tức của cô ta cũng chính xác lắm, chúng ta vừa mới bắt đầu hoạt động, liền bị cô ta phát giác được rồi. Vậy thì được, tôi sẽ gặp bọn họ một lát!

Đường Ngọc đã đến Lân Giác rất nhiều lần, mỗi lần đến đây, cảm giác của cô với nơi này đều không giống nhau, có thể nói càng đến càng mới.

Nhìn Lân Giác thay đổi từng ngày, tâm trạng cô ta có chút phức tạp.

Về phương diện công việc mà nói, lúc đầu cô bám sát Trần Kinh để phỏng vấn, đem tư tưởng phát triển và công tác phát triển cụ thể làm trọng điểm phỏng vấn Trần Kinh, đây tuyệt đối là rất đúng đắn.

Hiện tại thành tích của Lân Giác đã nói lên tất cả, nhật báo Nam Phương kể lại cặn kẽ từng giai đoạn phát triển của Lân Giác, tổng kết của những giai đoạn này là , tương lai là một mô hình kiểu mẫu hoàn chỉnh, tác dụng của truyền thông là năng lượng khởi đầu, nghiên cứu tiên tiến, cổ vũ tiên tiến, thông báo tiên tiến, đây đều là giá trị và văn hóa của nhật báo Nam Phương.

Hiện tại Lân Giác mà làm càng tốt, đối với Đường Ngọc mà nói thì càng có lợi, đây là điều chắc chắn.

Nhưng trên phương diện cá nhân mà nói, tâm trạng của Đường Ngọc có chút phức tạp.

Trong quá trình đưa tin về Lân Giác, Đường Ngọc chính thức quen biết và hiểu về Trần Kinh, hơn nữa bị phong thái của Trần Kinh thu hút, sau đó đã yêu người đàn ông này.

Nhưng …

Đường Ngọc vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng cảm thấy không quên được.

Trần Kinh đã có nơi có chốn, cô chắc chắn không có cơ hội nữa rồi, trong chuyện này, cô vẫn tự nhắc nhở với lòng mình cần phải ôn hòa nhã nhặn được, nhưng làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn được.

Trần Kinh gặp Đường Ngọc ở khách sạn Kim Tinh.

Đường Ngọc mặc một bộ đồng phục công sở, tóc ở phía trước thì uốn cong, đằng sau tóc dài xõa vai.

Một thời gian không gặp cô ta, Đường Ngọc dường như gầy đi một chút, nhưng có vẻ thùy mị hơn.

Nhất là đôi mắt kia, càng long lanh hơn trước kia, nhìn xung quanh, dường như có chứa chút tình ý làm cho Trần Kinh không dám nhìn thẳng vào.

Hai người ngồi xuống, Trần Kinh cười nói :
- Đường Ngọc à, không phải cô lên chức chủ biên rồi sao? Tại sao vẫn còn rảnh rỗi đến phỏng vấn vậy?

Đường Ngọc mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là tạm thời thay mặt đảm nhiệm chức chủ biên, hiện tại lão Khâu đã chữa khỏi bệnh quay trở lại rồi, cho nên tôi cũng cần trở lại vị trí của mình. Nhưng như thế này cũng tốt, ít nhất không cần cả ngày ở trong văn phòng, đi lại một chút, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, người cũng thoải mái hơn chút.

Cô dừng một chút rồi nói:
- Được rồi, đừng nói về tôi nữa. Hay là chúng ta nói về anh đi, hành động của anh rất nhanh nhậy, thời gian trước tôi có nghe được tin, nói Nam Cảng và Lân Giác hợp tác, bất đồng của hai bên không nhỏ, còn cần đến tỉnh ủy ra mặt hòa giải.

- Không ngờ rằng, hành động của anh nhanh như vậy, ở bên trên vẫn còn chưa đưa ra cơ cấu hợp tác, anh lại hành động trước, theo như tôi được biết, hiện tại tranh luận ở bên ngoài với vấn đề này là rất lớn.

Trần Kinh cười nhạt nói:
- Lân Giác của chúng tôi từ trước đến nay đều là phát triển từ trong tranh luận. Có tranh luận là hiện tượng tốt, điều này cho thấy sự quan tâm chú ý của mọi người đối với chúng tôi. Từ khi các nước cộng hòa chúng ta cải cách hơn ba mươi năm đến nay, cả trong và ngoài nước, vẫn luôn tồn tại tranh luận đấy sao?

Đường Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nói;
- Được rồi, Trần Kinh, anh nói câu này có phải là chứng minh anh đã chính thức nhận lời trả lời phỏng vấn của tôi hay không?

Trần Kinh nói:
- Từ lúc chúng ta bắt đầu gặp mặt, tất cả những gì tôi nói đều là chính thức, tuyệt đối không hề qua loa và không hề có ý nói đùa.

Đường Ngọc chỉ ngón cái về phía Trần Kinh nói:
- Anh nói quá.

Cô ta dừng một chút rồi nói:
- Vậy tôi hỏi anh, vậy anh xác định hợp tác giữa hai địa phương? Với Lân Giác của các anh mà nói, anh căn cứ vào đâu để xác định việc hợp tác với các khu vực anh em của Nam Cảng?

Trần Kinh trầm ngâm không đáp, từ từ thưởng thức trà.

Qua một lúc lâu, hắn mới nói:
- Căn cứ của tôi là “lấy đặc khu làm gương, dựa vào đặc khu, học theo đặc khu”! Cái này tổng cộng gồm mười ba chữ, tôi lúc nào cũng nhớ đến mười ba chữ này.

Đường Ngọc có chút kinh ngạc, cô không ngờ đến Trần Kinh sẽ có căn cứ này.

Làm phóng viên thời sự, cô ý thức được ngay giá trị thông tin của mười ba chữ mà Trần Kinh nhắc đến.

Bởi vì trước mắt hiện trạng của Hải Sơn và Nam Cảng là hai địa phương có mâu thuẫn nghiêm trọng nhất, các bên đều cho mình là nhất, nên hai bên đều cảm thấy đối phương không thuận mắt chút nào.

Nam Cảng xem thường Hải Sơn, Hải Sơn cũng không coi Nam Cảng ra gì, dù sao cũng là tranh tài cao thấp.

Hiện tại Trần Kinh nhắc đến mười ba từ chủ chốt, đem vị trí của bên mình hạ thấp như vậy, loại tư tưởng này của hắn, ở Hải Sơn làm sao có thể được chấp nhận?

Đường Ngọc có chút lo lắng thay cho Trần Kinh, đồng thời cô lại nghĩ đến vô số lần trong những năm gần đây cô thay hắn ta lo lắng, sự thật cuối cùng đã chứng minh, tất cả những lo lắng của cô đều là dư thừa, Trần Kinh làm việc nhìn thì không theo quy củ gì cả nhưng trên thực tế hắn suy nghĩ rất cặn kẽ.

Mỗi hành động đều không theo quy tắc, mười ba chữ chủ chốt của hắn lần này, có phải là lại có dụng ý khác.



Đoàn thăm viếng Tô Bắc tới thăm Lĩnh Nam được tỉnh ủy Lĩnh Nam rất coi trọng.

Quy mô của đoàn thăm viếng lần này rất lớn, cấp cao nhất, có thể nói là có một không hai.

Đoàn thăm viếng do Thiếu Bí thư tỉnh ủy Tô Bắc đích thân dẫn đầu, tổng cộng có hơn một trăm cán bộ các cấp đến Lĩnh Nam để học tập, thăm hỏi, có thể nói là rất có thanh thế.

Tin tức Bí thư Sa chuẩn bị tới Lĩnh Nam, Trần Kinh biết hơi muộn, lúc hắn nghe được tin tức này, trong lòng cảm thấy rất kích động.

Không biết tại sao, hắn rất hy vọng có thể mượn cơ hội này để gặp Bí thư Sa, lúc trước còn ở Sở Giang, Trần Kinh đối với Sa Minh Đức rất kính trọng, lại còn bị khí chất uy nghiêm của Thiếu Bí thư làm cho có chút mất tự nhiên.

Hắn hơi sợ gặp mặt SaSa Minh Đức.

Nhưng hiện tại, không biết vì sao, nghe đến cái tên Sa Minh Đức, hắn liền cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Có lẽ thời gian gần đây ở Lĩnh Nam đơn thương độc mã đã nhiều, bởi vì từng trải nhiều, một mình phấn đấu, hắn tuy là hiện tại có vị trí nhất định của riêng mình, nhưng trong lòng hắn, vẫn vô cũng cô độc, vô cùng buồn bã.

Lĩnh Nam có rất ít người hiểu được Trần Kinh, Trần Kinh cũng không muốn ở trước mặt cán bộ của Lĩnh Nam lộ ra một bộ mặt yếu ớt.

Hắn biết rõ hơn ai hết, cái thế giới này không tin vào kẻ yếu đuối, chỉ có kiên cường, chỉ có thành tích thực sự, mới chính là vũ khí có lợi nhất.

Sau khi hắn biết tin này không lâu.

Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra thông báo, thông báo hắn cùng với Chủ tịch thành phố Thanh Hương đi Việt Châu tham gia cuộc diễn đàn giao lưu với đoàn thăm viếng Tô Bắc lần này, vì thế Chủ tịch thành phố Thanh Hương đã đích thân gọi điện thoại cho Trần Kinh.

Trong điện thoại thái độ của chủ tịch thành phố Thanh Hương rất nhẹ nhàng, đầy thân thiện của phái nữ, cười nói:

- Tiểu Trần, lần này đoàn thăm viếng Tô Bắc đến Lĩnh Nam, được tỉnh ủy rất coi trọng. Bí thư Miêu có chỉ thị đặc biệt với công việc tiếp đãi và tọa đàm, trong đó chỉ thị cốt lõi là yêu cầu các anh tham dự tọa đàm, những cán bộ lãnh đạo tham dự giao lưu tuyệt đối không thể làm mất mặt Lĩnh Nam, nhất định phải làm tốt cuộc giao lưu này, làm cho các đồng chí Tô Bắc hài lòng.

Trần Kinh có chút kích động nói:
- Yên tâm đi, chủ tịch thành phố Thanh Hương, tôi nhất định sẽ đặc biệt chú ý việc này, bảo đảm sẽ không gây trở ngại cho Hải Sơn chúng ta.

Lý Thanh Hương nói:
- Vậy thì được, lần này chúng ta cùng tiến cùng thoái, dứt khoát như vậy, vậy chúng ta sẽ ngồ cùng xe, Trên đường đi chúng ta cũng có thể trao đổi một chút về những vấn đề gần đây. Cậu thấy thế nào?

Lý Thanh Hương đưa ra đề nghị này làm sao Trần Kinh có thể từ chối được, đành phải nhận lời.

Trong lòng hắn có chút lo lắng về sự chuyển biến thái độ của Lý Thanh Hương.

Trong ấn tượng của Trần Kinh, rất hiếm khi thấy Lý Thanh Hương nhiệt tình như vậy, hôm nay tự mình gọi điện cho hắn, hơn nữa trong lời nói còn có khích lệ, Trần Kinh có chút hoảng sợ.

Sau khi trò chuyện vói Lý Thanh Hương xong, Trần Kinh vẫn chưa kịp cân nhắc xem xét thái độ của Lý Thanh Hương.

Liền có tiếng gõ cửa của Lý Quốc Vĩ.

Bước chân của hắn có vẻ vội vàng, trên trán đầy mồ hôi, đi đến trươc mặt Trần Kinh nói:
- Bí Thư, hôm nay anh đã xem báo của nhật báo Nam Phương chưa?

Trên tay Lý Quốc Vĩ cầm một tờ báo mới nhất của nhật báo Nam Phương đưa cho Trần Kinh.

Trần Kinh nhìn sang chỉ nhìn thấy một dỏng chữ to ghi: “ Lấy đặc khu làm gương, căn cứ hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn”

Trần Kinh lướt nhanh qua bài báo một lần.

Trong lòng âm thầm gật đầu.

Đường Ngọc làm việc rất được, bài báo này đề cập đến việc hợp tác của hai thành phố, xuyên suốt bài báo đều lấy câu nói lấy đặc khu làm gương làm chủ đề, nhưng trong bài báo không hề nhắc đến Trần Kinh, dường như căn bản bài báo không phải là bắt nguồn tư tưởng của Trần Kinh.

Bài báo như vậy đăng lên, có khuynh hướng rõ ràng, dường như là do bên Nam Cảng viết bài, thử nghĩ xem nếu cán bộ của Hải Sơn xem được bài báo này, ai không cảm thấy căm phẫn.

Trần Kinh đem bài báo để trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Lý Quốc Vĩ nói:
- Lão Lý, anh thấy bài báo này thế nào?

Lý Quốc Vĩ nói:
- Nam Cảng quá cuồng vọng rồi. Bài báo như thế này thủ đoạn thật thấp hèn, hiển nhiên là do bọn họ bắt đầu tuyên chiến trước, vì tiếp nhận cuộc đàm phán của chúng ta, giọng điệu của bọn họ như vậy, liệu còn có thể có thành ý hợp tác hay không?

Trần Kinh cười thản nhiên nói:
- Lão Lý, anh chớ có vội, nhìn nhận vấn đề không nên nhìn về một phương diện.

Hắn dừng một chút nói:
- Cái gọi là hợp tác, trên thực tế không phải là đấu tranh danh tiếng sao, nhưng lợi ích thực tế, hiệu quả thực tế mới là quan trọng. Tôi thấy suy nghĩ lấy đặc khu làm gương không có gì đáng trách! Người Nam Cảng thích danh tiếng, chúng ta liền cho bọn họ danh tiếng.

- Tôi chỉ có một câu, đối với người mua danh trục lợi, chúng ta cho bọn họ cơ hội mua danh trục lợi. Bọn họ được tiếng, chúng ta được lợi ích thực tế, cả hai bên đều đạt được mục đích của mình, cũng không được để Nam Cảng chiếm toàn bộ lợi ích đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play