Tại khách sạn Kim Tinh của Lân Giác, hôm nay đang đón tiếp một đoàn khách quý nhất từ trước nay.
Phó trưởng ban Tổ Chức Trung Ương Mễ Tiềm, Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Tần Vân Tùng và sau đó Bí thư Thành ủy Hải Sơn Hoàng Hồng Viễn cũng nhanh chóng tới, Ủy viên thường trực Thành Ủy Hải Sơn, Trưởng ban Tổ Chức Tiền Dật Khiêm đều tới.
Trần Kinh ngồi ở vị trí cuối cùng.
Mễ Tiềm vốn có ý muốn dấu kín, cố gắng không kinh động tới cán bộ địa phương, ông ta chỉ muốn tới xem Trần Kinh thế nào, xem rốt cuộc ở Lĩnh Nam Trần Kinh đã làm được gì, có thích ứng được với trật tự quan trường ở đây hay không.
Giai đoạn ở Sở Giang có ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta, danh tiếng của ông ta cũng gây dựng được từ Sở Giang.
Năm đó ông ta ở Sở Giang dám tranh đấu với Bí thư Tỉnh ủy, vì vậy mà có thể thấy lúc đầu uy vọng của ông ta cao bao nhiêu.
Trần Kinh không được coi là một cấp dưới vừa ý nhất của ông ta, nhưng người trẻ tuổi như Trần Kinh, những cán bộ mà có thể làm được như vậy có bao nhiêu người.
Hiện tại Mễ Tiềm được giao cho phụ trách việc đào tạo cán bộ, ông ta lại càng quý trọng thành tích đạt được của những người trẻ tuổi tài năng, đôi lúc nhìn thấy tài năng của người trẻ tuổi được thể hiện hết ra, làm nên điều gì đó, ông ta cũng cảm thấy rất thành công, vui hơn cả việc công việc của ông ta có thành tích.
Hơn nữa Trần Kinh lại là người ông ta đích thân tuyển chọn trong đợt tuyển chọn cán bộ ở Lĩnh Nam, ông ta đã đích thân chọn một mình Trần Kinh.
Trần Kinh cũng không làm mất mặt ông ta, trong cuộc thi viết của đợt thi tuyển cán bộ hắn đã đứng đầu, có sức ảnh hưởng lớn trong lần tuyển chọn cán bộ đầu tiên, điều này hắn khiến ông ta cảm thấy rất vui thậm chí là có chút tự hào.
Trọng tâm công việc năm qua của Mễ Tiềm là ở khu vực Trung Nguyên và Phía Tây, không có cơ hội thị sát đặc khu phát triển duyên hải, lần này thật không dễ gì mới có cơ hội tới phương Nam, trong lòng ông ta có chỉ nghĩ đi tới chỗ Trần Kinh xem qua một chút.
Ông ta biết dựa vào thân phận của ông ta có thể tới đây xem xét, đối với Trần Kinh là một sự khích lệ.
Đồng thời về thói quen của chính đàn Lĩnh Nam, ở dưới có người phản ánh là có chút bài ngoại, Mễ Tiềm tới đây, cũng coi như là giúp Trần Kinh giải tỏa một chút, trong lòng ông ta nghĩ mình như người trong nhà của Trần Kinh.
Tần Vân Tùng và Mễ Tiềm không quen biết nhau lắm, nhưng là Trưởng ban Tổ Chức Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam, vị trí quyền lực của ông ta rất cao, số lần tới Bắc Kinh cũng rất nhiều.
Lúc Mễ Tiềm mới nhận chức, ông ta cũng đại diện cho Ủy ban nhân dân Tỉnh Ủy Lĩnh Nam chúc mừng ông ta, hai người tiếp xúc với nhau vài lần, Mễ Tiềm làm việc rất nhanh gọn, tính cách thẳng thắn thoải mái, ông ta có ấn tượng cũng rất tốt về Mễ Tiềm.
Lần này Mễ Tiềm tới Lĩnh Nam, ông ta cũng đã bỏ ra không ít công sức để nghe ngóng về lịch trình của Mễ Tiềm, đích thân từ Tỉnh xuống.
Mà lần gặp mặt này, ông ta mới biết Trần Kinh.
Thời gian trước trong hội nghị của Tỉnh ủy Tần Vân Tùng đã báo cáo về hiện trạng tồn tại của việc tuyển chọn cán bộ vùng khác của Lĩnh Nam. Lúc đó ông ta không nghĩ lại có nhiều người quan tâm tới vấn đề đó vậy.
Cuộc họp báo sau khi hội nghị kết thúc, rất nhiều phóng viên đã đưa ra những câu hỏi liên quan tới vấn đề đó.
Có những câu hỏi rất sắc bén, có một số phóng viên không khách khí, trực tiếp nói thẳng tới vấn đề bài ngoại của Lĩnh Nam.
Có một phóng viên nghi ngờ Tần Vân Tùng. Tại sao lại tuyển một cán bộ ở cách đây mấy nghìn dặm, tuyển những cán bộ tinh anh tới Lĩnh Nam công tác như xe không phanh vậy, vấn đề như vậy rất phổ biến, có thể lý giải một cách đơn giản vì những cán bộ đó có hợp với nơi đây không?
Cho dù là không hợp với nơi đây, thì tại sao Lĩnh Nam không thể tạo cho không gian phù hợp?
Tần Vân Tùng lúc đó chuẩn bị không đầy đủ, trong cuộc họp báo bị hỏi cho rất lúng túng.
Sau đó một vị lãnh đạo khác cũng tham gia cuộc họp báo đó đã giúp ông ta giải vây, lúc đó liền ví dụ về Bí thư Trần Kinh của thành phố Hải Sơn Lĩnh Nam.
Vị lãnh đạo đó nói Trần Kinh ở Lĩnh Nam làm việc rất thành công, tạo ra rất nhiều thành tích, có lẽ các phóng viên có thể phỏng vấn hắn để hiểu rõ hơn quá trình phát triển của việc tuyển chọn cán bộ ở Lĩnh Nam…
Hôm nay vốn là Trần Kinh sẽ dẫn Mễ Tiềm đi xem xét. Nhưng Tần Vân Tùng và một số người khác đều đến, nên mọi kế hoạch bị phá vỡ.
Mễ Tiềm bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn đại sảnh của khách sạn Kim Tinh để gặp mặt lãnh đạo trong Tỉnh ủy và Thành ủy Hải Sơn.
Lúc mới gặp mặt, đầu tiên Mễ Tiềm uống một ngụm trà, nói: -Trần Kinh là một cao thủ về trà ở Sở Giang chúng tôi, Lĩnh Nam lại là một vùng văn hóa trà rất phát triển, hôm nay ở đây cùng với Trưởng ban Tần của Tỉnh ủy Lĩnh Nam, may mắn được gặp mặt lãnh đạo Thành ủy Hải Sơn, chúng ta hãy cùng uống tách trà!
Ông ta uống một ngụm, từ từ cảm nhận hương vị, cười nói: -Hương vị không tồi, là trà Long Tỉnh mới, xem ra hôm nay chủ nhà thật lòng đãi khách!
Ông ta nói như vậy, mọi người đều cười rộ lên, Tần Vân Tùng nói: -Phó trưởng ban Mễ. Anh cũng là một cao thủ thưởng thức trà, xem ra Bí thư Trần Kinh cũng không dám qua mặt anh rồi!
Bí thư Thành ủy Hải Sơn Hoàng Hồng Viễn cũng cười theo, nụ cười trên gương mặt ông ta có chút cứng ngắc.
Vừa rồi Trần Kinh trực tiếp tới xin lỗi ông ta, nói hắn cũng không biết Phó trưởng ban Mễ tới đây, hắn cũng sáng sớm hôm nay mới nhận được điện thoại của Phó trưởng ban Mễ, Phó trưởng ban tới đây là một việc bất ngờ.
Dù Hoàng Hồng Viễn có tin hay không. Lời giải thích của Trần Kinh ông ta đều phải tin, vì hôm nay tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bao gồm cả Tần Vân Tùng.
Hơn nữa, tiếp xúc gần với những lãnh đạo ở trong Ban Tổ Chức Trung Ương, Hoàng Hồng Viễn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Tuy từ cấp bậc mà nói, Mễ Tiềm không thể so với Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam và Chủ tịch Tỉnh, nhưng có địa vị ở trong Ban Tổ Chức Trung Ương thì Hoàng Hồng Viễn ông ta cũng hiểu rõ.
Đối diện với Mễ Tiềm, trong lòng ông ta có chút lo lắng, làm gì còn tâm trạng trách cứ Trần Kinh?
Mãi đến lúc này, trong lòng ông ta dần dần hiểu ra, Trần Kinh không phải là một viên đất mà ông ta muốn nặn thế nào thì nặn, cứng rắn với Trần Kinh quá, hoặc ép hắn quá, đối với ông ta sẽ không có lợi.
Trần Kinh ở Hải Sơn đã tạo ra được thành tích, lãnh đạo ở Hải Sơn cũng theo đó mà có một chút thể diện.
Trần Kinh ở Hải Sơn đã có nhiều đột phá, dựa vào hậu thuẫn của người ta, rời khỏi Hải Sơn là một hảo hán, tiền đồ trước mắt không thể lường được.
Chớ có coi thường người ít tuổi, tuổi trẻ đối với Trần Kinh chính là ưu thế lớn.
Mễ Tiềm dùng trà để bắt đầu câu chuyện, dần dần nói về công việc của Trần Kinh, ông ta hỏi Trần Kinh: -Tiểu Trần, cậu ở Lĩnh Nam cũng hơn một năm rồi, nói tình hình hiện tại của cậu cho tôi nghe! Khách quan mà nói thì thế nào!
Trần Kinh dường như sớm đã có chuẩn bị, liền đem công việc hơn một năm qua của hắn nói từ đầu tới cuối.
Trong lúc Trần Kinh nói chuyện, hắn nhấn mạnh tới sự bao dung và thấu hiểu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cho hệ thống chính trị mới của Lân Giác, nhắc tới việc Tỉnh ủy đã dành rất nhiều sự quan tâm tới Lân Giác, trong lời nói của hắn không có chút mâu thuẫn nào, không nói tới việc khác, cơ bản toàn là những lời nói hay.
Hoàng Hồng Viễn thở nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy câu trả lời của Trần Kinh rất vừa ý, cách nhìn đối với Trần Kinh tự nhiên thay đổi.
Tần Vân Tùng nghe thấy vậy lại càng vui, nói: -Bí thư Tiểu Trần nói chuyện rất hay, năng lực làm việc của cậu thì ai cũng biết, tôi nghe nói năm ngoái Lân Giác là một địa phương phát triển nhất Hải Sơn, dựa vào xu hướng phát triển hiện nay của Lân Giác, mấy năm nữa sẽ lọt vào top ba của Hải Sơn?
Ông ta hướng về phía Hoàng Hồng Viễn hỏi.
Hoàng Hồng Viễn hớn hở trả lời: -Trưởng ban Tần, không có gì thay đổi thì cuối năm nay, kinh tế của Lân Giác có thể xếp trong top ba của thành phố, có thể sánh vai cùng hai vùng Lam Hà và Cổ Minh.
Tần Vân Tùng cười sảng khoái, gật đầu nói: -Tốt, rất tốt! Thành tích này ở trong Tỉnh đúng là rất đáng nể phục, Duy Sở nuôi người tài, tiểu Trần là người Sở Giang, quả nhiên tài hoa xuất chúng.
Trần Kinh liên tục khiêm tốn đáp lại, Mễ Tiềm lại hỏi: -Trần Kinh, tôi nghe nói trong Lĩnh Nam gần đây có rất nhiều tranh luận về việc phát triển của Lân Giác, chuyện này như thế nào?
Trần Kinh từ tốn đáp: -Phó trưởng ban, thực ra tranh luận thì có tồn tại. Sự phát triển của Lân Giác chúng tôi không phát triển theo con đường bình thường, có bàn luận là không thể tránh được, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây, những tranh luận đấy lại càng trở lên kịch liệt hơn. Nguyên nhân thì chúng tôi cơ bản là đã tìm ra.
Hắn ngừng lại một lúc, nói: -Nói rõ ra thì do sai lầm của chúng tôi trong việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Lĩnh Nam là một nơi đặc biệt, quan hệ giữa cán bộ và thương nhân rất thân thiết, năm ngoái Ủy ban mới của chúng tôi đã tiến hành cải cách một cách triệt để.
Để cải thiện môi trường đầu tư của chúng tôi, kiên quyết phá bỏ một số cái gọi là quy luật, quy tắc, điều này ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều cán bộ.
Đặc biệt là một loạt những cán bộ ở trung tầng, bọn họ làm cán bộ nhà nước, lại âm thầm mở xí nghiệp kinh doanh, đây là một điểm đặc biệt của Lĩnh Nam. Lĩnh Nam là nơi diễn ra cải cách mở cửa sớm nhất, lúc mới đầu để cổ vũ mọi người đầu tư, Ủy ban cũng cổ vũ cán bộ và những cán bộ trong doanh nghiệp quốc doanh tự mình kinh doanh, từ lúc đó, cán bộ và doanh nhân đều là một người.
Chỉ có một số người lợi dụng quyền lực trong tay, âm thầm làm một số việc bất chính, phá vỡ quy luật cạnh tranh công bằng của kinh tế trong xã hội, năm ngoái đối với những việc như vậy tôi đã thực thi những đòn đánh mạnh mẽ, hành động quyết liệt tạo lên sự phản ứng ngược lại của các cán bộ…
Mễ Tiềm cẩn thận nghe, đột nhiên ông ta chen lời vào nói: -Cũng có thể nói là bây giờ vẫn còn có vấn đề.
Trần Kinh gật đầu nói: -Đúng vậy, Phó trưởng ban, hiện tại vẫn còn vấn đề, nhưng tôi có lòng tin, chúng tôi cúng có đủ năng lực để giải quyết vấn đề đang tồn tại!
Mễ Tiềm quay đầu sang nhìn Tần Vân Tùng nói: -Trưởng ban Tần, anh thấy cậu ta nói có đúng với tình hình hiện giờ không?
Tần Vân Tùng nghiêm túc nói: -Tôi cho rằng đây đúng là tình hình khách quan hiện nay. Trước đây không lâu, Lĩnh Nam có xuất hiện một bài văn bôi nhọ Lân Giác, sau đó dựa theo điều tra của các đồng chí trong Ban Tuyên Giáo của chúng tôi, bài văn đó là của một cán bộ trung tầng lợi ích bị tổn hại của Lân Giác, đồng bọn là những doanh nghiệp làm ăn bất chính thì đã bỏ tiền thuê người tới viết.
Nội dung bài văn không đúng với sự thật, tạo lên ảnh hưởng xấu, các đồng chí trong Ban Tuyên Giáo đã hạ lệnh cho tòa soạn đăng lời xin lỗi!
Trong lòng Hoàng Hồng Viễn giật mình, thư kí ngồi bên cạnh ông ta vội nói nhỏ vào tai ông ta vài câu.
Sắc mặt của ông ta dần thay đổi, không tránh được việc liếc mắt nhìn Trần Kinh.
Người Trần Kinh thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt điềm tĩnh, toát ra vẻ tự tin, khiến người khác không dám nhìn gần!
Một lúc sau, trong lòng ông ta chợt nghĩ.
Ông ta vẫn cho rằng Trần Kinh không có hành động gì, không ngờ được Trần Kinh sớm đã âm thầm giải quyết sự việc một cách thỏa đáng rồi, có lẽ không chỉ như vậy, trong tay hắn có thể còn nắm giữ nhiều điều.
Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Ông ta đột nhiên cảm thấy mình đã mắc sai lầm rồi, từ trước tới nay ông ta đối với Trần Kinh cũng không tệ, ông ta luôn mong Trần Kinh có thể làm được điều gì đó trong chính đàn Hải Sơn, có thể tìm ra phương hướng tốt cho Hải Sơn.
Nhưng sai lầm của ông ta là ở chỗ, ông ta không chỉ hi vọng Trần Kinh có thể làm được điều gì đó, hơn nữa còn phải biết nghe lời, luôn phải đồng nhất với ông ta, hiện giờ xem ra, cách nghĩ của ông ta có đôi chút ấu trĩ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT