Căn phòng im lặng, vừa rồi vẫn còn cãi nhau không ngăn nổi, Ân Hồng trêu đùa Trần Kinh không kiêng nể gì, lúc này mặt đỏ ửng, lè lưỡi lấp phía sau lưng Từ Lệ Thơm.
Ông Từ hôm nay không thấy nổi giận. Trong mắt ông, Trần Kinh là một vị quan rất giỏi, Ân Hồng không biết trời cao đất dày, không phân biệt được tôn ti trật tự nói lung tung, ông không chịu được đã lôi Ân Hồng ra giáo huấn một trận.
Ông tức giận, Ân Hồng đã tin tưởng Từ Lệ Thơm không nói xằng bậy, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn lén Trần Kinh, cô thật sự không hiểu, Trần Kinh đứng trước mặt tuổi vẫn còn trẻ như vậy, làm sao lại có thể có năng lực lớn như vậy.
Ân Hồng lại không giống Từ Lệ Thơm, cô là người đang lăn lộn ngoài xã hội, Trịnh Sảng ở Lễ Hà là người thế nào, cô là người rõ nhất, chuyện Trịnh Sảng bị lật đổ ở Lễ Hà đã truyền rộng khắp, cô thật sự có chút khó tin, Trịnh Sảng ở Lễ Hà hô mưa gọi gió nhiều năm như vậy, lại thua trong tay một người trẻ tuổi như vậy.
Đối với chuyện này, Trần Kinh có chút xấu hổ, hắn xua tay với Ông Từ, nói: - Chú Từ, được rồi, được rồi! Tiểu Ân cũng chỉ đùa một chút, mọi người trong nhà cứ thoải mái nói, không có gì nghiêm trọng cả!
Trần Kinh nói ra, sắc mặt Ông Từ dịu đi một chút, ông nói với Trần Kinh: - Cô bé Ân Hồng kia là tôi nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, cô bé không có ý đồ xấu, chỉ là tính tình bướng bỉnh. Mẹ chết sớm, Ông Ân lại là con bạc, đứa nhỏ này....
Ông Từ vừa nói vừa lắc đầu, ông trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Ân Hồng: - Tiểu Hồng, vừa rồi cháu nói ai quấn lấy cháu? Lôi Minh chính là gã lưu manh đầu sỏ sao? Đứa trẻ như cháu làm sao lại liều mạng như vậy! Ta rất giận cháu sao lại ra ngoài cùng với Lệ Thơm như vậy, hóa ra cũng là....
Ông Từ vừa nói vừa lắc đầu, lấy từ trong túi ngực ra chiếc bật lửa, bật hút thuốc xoạch xoạch.
Trần Kinh híp mắt nhìn về phía Ân Hồng, nói: - Nếu cô bị đe dọa, sao không tới cơ quan công an báo cáo tình hình.
Ân Hồng liếc mắt sang ông Từ một cái, không kìm nổi nói một tiếng: - Báo lên công an chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Ở Phòng cảnh sát, Lôi Minh cũng đã có tiếng. Trưởng phòng Đàm của Phòng công an, hàng năm đều nhận rất nhiều quà biếu của y, chúng tôi là những người dân bình thường sao có thể đấu lại y? Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Có trách thì chỉ trách bà già tôi mắt bị mù, mấy năm nay lại theo y, cái thứ đồ vong ân bội nghĩa đó....
Trần Kinh im lặng không nói gì, xã hội như thế, có đôi khi khiến người ta phải có những suy nghĩ bất đắc dĩ.
Với tư cách là một cá nhân trong xã hội, nhất là với tư cách một nhân viên chính phủ, Trần Kinh thường cảm thấy có rất nhiều chuyện không được thích đáng, huống chi là một người dân bình thường.
Trưởng phòng Đàm mà Ân Hồng vừa nhắc là Đàm Thu Lâm, Đàm Thu Lâm trong giới chính trị ở Lễ Hà cũng không tồi, nhưng ở một số lĩnh vực danh tiếng lại không tốt, xem ra nhiều lúc tin đồn không phải là tin đồn vô căn cứ, mà là có căn cứ.
Trần Kinh đương nhiên sẽ không ở trước mặt Ân Hồng mà vỗ ngực hò hét ngang ngược, hắn không chỉ không vỗ ngực, ngược lại còn cảm thấy thật sự hổ thẹn.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngồi quanh một cái bàn, ăn đồ ăn giống nhau, nhưng Trần Kinh lại hiểu rất rõ hắn với mọi người đang có khoảng cách rất xa, khoảng cách này không chỉ là Trần Kinh gọi một tiếng chú Từ và chị Từ là có thể kéo gần lại, loại khoảng cách này chính là đẳng cấp xã hội, đẳng cấp xã hội nghiêm khắc!
Trần Kinh là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường, loại đẳng cấp này rất nhạy cảm.
Trần Kinh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là thực lực của mình còn quá yếu, không có thực lực làm sao mà có khả năng, không có khả năng làm sao thay đổi thế giới này được?
...
Nhắc tới Đàm Thu Lâm, chuyện của Đàm Thu Lâm lại bắt đầu!
Sáng sớm đi làm, chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh báo cáo với Trần Kinh, ngày hôm qua ở xã Hồng Ngọc Khê, mấy người trong tổ cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha tụ tập đánh bạc, bị Phòng công an bắt được! Những người bắt đều là cán bộ của Phòng Lâm nghiệp, trong đó bao gồm cả Vương Quốc Thư lãnh đạo của lâm trường Hồng Thổ Pha.
Nghiêm Thanh báo cáo xong, y vừa bước chân ra cửa, điện thoại của Mông Hổ gọi tới.
Mông Hổ đã biết chuyện trước tiên, y mở đầu: - Chuyện ở xã Hồng Ngọc Khê là do Đàm Thu Lâm giở trò, đầu năm nay đã nhiều người đánh bài, mấy người ở Phòng Lâm nghiệp chúng ta đã bị bắt, chuyện này không phải hướng vào anh thì hướng vào ai?
Tình huống này phải làm theo tôi nói, chuyện này là do Đàm Thu Lâm một tay bày ra, y không thò tay vào được, trong tình hình này, anh phải tự mình tới Phòng công an nhận người.
Trần Kinh do dự không nói, Đàm Thu Lâm đắc tội với Trần Kinh, nguyên nhân rất phức tạp, nhưng mặc kệ nói như thế nào, đạo lý của Trần Kinh là đứng vững trên đôi chân, hắn nghĩ mình và Đàm Thu Lâm sau này có thể không nên gặp nhau, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ rằng, Đàm Thu Lâm là một người phải trừng mắt đáp trả lại ngay như thế.
Chuyện này vừa qua đi được mấy ngày? Đàm Thu Lâm liền trả thù nhanh như vậy, thật đúng là một người độc ác.
Trần Kinh và Mông Hổ nói xong, đang tìm biện pháp xử lý, bà xã Vương Quốc Thư lại gọi điện tới, người phụ nữ này bình thường nhìn qua bộ dạng rất thướt tha, khóc sướt mướt trong điện thoại nói: - Phó phòng Trần, anh cũng không thể mặc kệ ông Vương nhà tôi, từ chuyện lần trước, ông Vương chúng tôi đã hạ quyết tâm theo anh, hiện tại công việc vừa mới triển khai, không ngờ liền gặp phải chuyện này, việc này nên nói với ông Vương như thế nào...
Trần Kinh an ủi cô, nói: - Chị dâu, chị không cần phải vội vàng! Quản lý Vương hay đánh bài, lần này cho anh ta một bài học cũng là chuyện tốt! Tôi sẽ đi Phòng công an một chuyến, tìm hiểu tình hình, tôi đảm bảo việc này dễ giải quyết?
- Thật sự có thể giải quyết sao? Ông Vương nhà tôi lúc này đang trong thời gian lập công chuộc tội, trên huyện chắc sẽ không vì chuyện này mà cách chức của ông ấy chứ? Người phụ nữ có chút hoài nghi:
Trần Kinh nói: - Lâm trường lập tức phải thay đổi chế độ xã hội. Thay đổi công tác của quản lí Vương chỉ là vấn đề sớm muộn, cụ thể điều chỉnh thế nào phải suy xét cụ thể, không phải chuyện dễ quyết định! Được rồi, cứ như vậy đi, tôi cam đoan ông Vương sẽ trở về không mất một sợi tóc nào!
Người phụ nữ vừa nghe thấy lời hứa hẹn này của Trần Kinh, tâm trạng liền vui mừng hơn, còn nói, cái gì mà Phó phòng Trần lần sau tới xã Hồng Ngọc Khê, nhất định phải tới nhà chơi, vân vân, Trần Kinh cảm thấy thật sự khó chịu, cuối cùng người phụ nữ không quên lưu lại một điệu cười dài.
Đàm Thu Lâm quả nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Y trực tiếp đem chuyện tụ tập này báo lên huyện, để y có thể chấn chỉnh những sóng gió ở thị trấn nhỏ Lễ Hà này, Phòng công an còn cho rằng đây là vụ cá cược nghiêm trọng, cán bộ quần chúng coi đây là vụ án điển hình.
Phòng làm việc của Phó bí thư huyện ủy Triệu Nhất Bình, sắc mặt của Trần Kinh rất khó coi, cảm xúc có chút hạ xuống.
Triệu Nhất Bình lãnh đạo tổ cải cáchlâm trường Hồng Thổ Pha hôm nay tìm Trần Kinh nói chuyện, bí thư Triệu thận trọng nói, luôn nghiêm khắc, hôm nay lúc y phê bình Trần Kinh cũng không hề nể tình chút nào.
- Vương Quốc Thư, Phương Minh, Liêu Vĩ, những nguời này đều là do cậu ở trên huyện đã vỗ ngực cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì, bây giờ cậu nhìn đi...Tụ tập đánh bạc, ảnh hưởng rất lớn? Rất nhiều công nhân viên chức trong lâm trường Hồng Thổ Pha ngay cả việc duy trì cuộc sống cũng rất khó khăn, tổ lãnh đạo cải cách của chúng ta lại cả ngày sống sa đọa, cậu bảo người dân nghĩ thế nào? Triệu Nhất Bình giọng điệu nghiêm khắc.
Trần Kinh im lặng không nói, bất luận giải thích gì lúc này đều là nói dối, Triệu Nhất Bình nói cuộc sống hư hỏng sa đọa thì phải là hư hỏng sa đọa! Trần Kinh cuối cùng không thể nói, những cái gọi là hư hỏng đó chẳng qua chỉ là những người đồng nghiệp nhàn rỗi ngồi tán gẫu, tụ tập đánh bài.
Trần Kinh vẫn im lặng, Triệu Nhất Bình nhìn thấy ánh mắt của Trần kinh, nói một cách đầy ý tứ:
- Phó phòng Trần, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, là trên huyện bố trí và lãnh đạo triển khai. Trong công việc, cậu lúc nào cũng phải ghi nhớ hình ảnh của Huyện ủy, chính cậu phải làm như vậy, cậu cũng phải yêu cầu nhân viên cấp dưới làm như vậy.
Lúc nào cũng phải tổ chức thống nhất tư tưởng, đẩy mạnh học tập giáo dục, duy trì cảnh giác mọi lúc, nhất là trong xã hội hiện đại này, rất nhiều tệ nạn cám dỗ, những cán bộ Đảng viên chúng ta càng phải nghiêm túc thực hiện...
Trần Kinh thở dài, khả năng vòng vo Phó Bí Thư Triệu quả nhiên hơn người, Trần Kinh nửa ngày mới nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra, Triệu Nhất Bình báo cáo không đầy đủ ý kiến với hắn và Huyện ủy.
Tổ lãnh đạo cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, là cấp dưới của chính phủ, mà ở chỗ Trần Kinh, Phòng lâm nghiệp cũng là đơn vị trực thuộc của chính phủ. Mọi tình hình Trần Kinh đều trực tiếp báo cáo với Mã Bộ Bình, ý này của Triệu Nhất Bình rất rõ ràng.
Vừa đề cập đến việc đấu tranh của Huyện ủy, Trần Kinh liền cảm thấy phức tạp, theo tin đồn gần đây, Huyện ủy và Chính phủ ngày càng liên hệ mật thiết, nhất là Mã Bộ Bình và Triệu Nhất Bình, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gay gắt, nghe nói đều có liên quan tới việc lâm nhiệm trong nhiệm kỳ mới.
Trần Kinh đối với những lời đồn đại này trước giờ chỉ là nghe đồn, hiện tại xem ra, phương thức hắn chọn là không tồi, chí ít chính hắn trước mắt cũng không cuốn vào cờ bạc.
Theo lời Triệu Nhất Bình, Trần Kinh nghe được cũng chỉ là mỉa mai và bất mãn mà thôi, Trần Kinh còn không nghe được những lời nói sâu sắc đó!
Trần Kinh lẩm nhẩm kiểm điểm, Triệu Nhất Bình gọi điện cho Phòng công an bảo họ thả người, để Trần Kinh tự hắn đến Phòng công an đón.
Lúc Trần Kinh tới Phòng công an, đám người Vương Quốc Thư đang giải quyết thủ tục ký tên, bị bắt hai ngày, tóc bị bắt cắt thành đầu húi cua, bộ dạng có chút quái dị. Thần sắc ngày xưa đã không còn, cảm giác mệt mỏi lên đến cực điểm.
Y vừa nhìn thấy Trần Kinh, nước mắt trào ra, khóc nức nở, nói: - Phó phòng Trần, lão Vương tôi xin lỗi anh, tôi đã làm mất mặt tổ cải cách của chúng ta!
Trần Kinh mặt mày cau có, quát: - Chút chuyện vớ vẩn, xem bộ dạng anh, khóc lóc cái gì? Theo tôi trở về!
- Phó phòng Trần! Đàm Thu Lâm cao cao gầy gầy đứng ngoài cửa, thong thả bước vào, ánh mắt liếc sang Vương Quốc Thư một cái, rồi dừng trên người Trần Kinh.
- Cuộc đánh bài gần đây, đây là một thị hiếu, các anh em đúng là đùa với súng. Tôi đã không biết bọn họ là nhân viên trên lâm trường Hồng Thổ Pha, bằng không, không cần anh phải đích thân tới đón? Đàm Thu Lâm vẻ mặt gượng cười.
Trần Kinh khoát tay nói: - Trưởng phòng Đàm khách khí quá! Anh cho bọn họ một bài học là điều nên làm. Coi như để lại cho bọn họ một bài hoc! Đây là một làn gió mới!
Trần Kinh nói xong, đón mấy người Vương Quốc Thư, mọi người bước lên xe đi nhanh như chớp, Đàm Thu Lâm nhìn theo xe biến mất, săc mặt cực kỳ u ám!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT