Trên dưới Cục cải cách phát triển rất nhiều người ngạc nhiên ánh mắt nhìn chăm chú, Hạ Triều Nam đích thân dẫn Trần Kinh tới cửa Cục.

Nội bộ Cục cải cách phát triển, trên dưới đều rất oai.

Trong mắt họ, Cục trưởng Hạ Triều Nam từ trước tới nay cũng luôn tỏ vẻ oai hùng.

Bí thư quận huyện bên dưới cho dù họ hô mưa gọi gió ở địa phương, không gì không làm được, nhưng chỉ cần họ vào cửa Cục cải cách phát triển, vẻ oai phong đó đều phải thu lại, mỗi người đều rất khách sáo.

Cũng chính là hôm nay, bọn họ mới thấy Hạ Triều Nam tươi cười đưa Bí thư Quận ủy Lân Giác ra tận cửa chính. Trần Kinh gần đây rất nổi bật, nhưng nổi bật tới mức có thể trước mặt Cục trưởng Hạ cũng oai như vậy, thật khiến người ta bất ngờ.

- Được rồi, lão Hạ, anh đừng giả con cháu trước mặt tôi. Việc này anh thật sự không đường hoàng, hạng mục giúp đỡ rõ ràng đồng ý, lại phải đích thân tìm Chủ tịch kí tên, đây chẳng phải anh đưa cho tôi một vấn đề khó hay sao?
Trần Kinh đưa tay dừng Hạ Triều Nam lại, ra hiệu ông ta không cần tiễn nữa, giọng điệu rất tức giận.

Hạ Triều Nam giơ tay nắm chặt tay Trần Kinh, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Cậu em. Việc này coi như tôi có lỗi với cậu, nhưng cậu cũng biết, gần đây Lân Giác rất nổi bật, những quận khác rất nhiều ý kiến, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hạng mục, Cục cải cách phát triển của chúng tôi rất khó, đây là thứ nhất.

Ngoài ra, Chủ tịch Lý ở trong cuộc họp Đảng ủy Uỷ ban nhân dân thành phố rõ ràng nhấn mạnh, về sau phàm là việc phê duyệt lập dự án những hạng mục đặc thù, hạng mục liên quan tới tài chính, đều phải có chữ kí phê chuẩn của ông ấy hoặc Chủ tịch Phùng, lãnh đạo yêu cầu tôi cũng không có cách gì.

Trần Kinh cười nói:
- Vậy nếu đã như vậy, lão Hạ, hạng mục là hạng mục của Cục cải cách phát triển, lần này chuyên gia giúp làm thành công, cái danh này đều dành cho Cục cải cách phát triển. Hiện tại phải kí tên, vì sao anh không mang tới chỗ Chủ tịch? Sao lại bắt tôi đi?

Hạ Triều Nam sửng sốt, Trần Kinh gần đây quan hệ không tốt lắm với các lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố, đây không phải bí mật.

Hạ Triều Nam đối với những vấn đề chứng thực chi tiêu của một vài hạng mục Lân Giác, gần đây nếm mùi thất bại trước mặt những cơ quan khác. Ông ta cũng cảm giác giống như có một tấm lưới vô hình chụp mình lại, chỉ cần ông ta còn giúp Lân Giác chạy, tấm lưới này sẽ càng thu chặt lại, nói không chừng còn có thể dẫn tới cục diện đại biến.

Hạ Triều Nam là lão quan trường, trong chính trị tương đương nhạy bén, ông ta cảm thấy áp lực như vậy, trong lòng cũng hiểu, mình không thể tiếp tục bị vùi lấp.

Trần Kinh không sợ, sau lưng người ta có bối cảnh, nhưng Hạ Triều Nam ông ta thì khác, ông ta không chịu nổi sức ép, nếu thật là lại gần Trần Kinh, khiến người ta coi mình là đối thủ mà chèn ép, hậu quả kia có thể nghĩ được.

Nhưng ông ta cũng không thể đắc tội Trần Kinh, nhất định phải tận tình nói rõ chỗ khó của mình, ông ta làm Cục trưởng cục Cải cách phát triển nhiều năm như vậy, cũng chính hôm nay ông ta cảm thấy có chút ngại ngần, trên mặt có chút không nén được giận.

Đi ra từ Cục cải cách phát triển, Trần Kinh cũng biết rõ nguyên nhân bên trong này.

Hắn lái xe dọc theo nội thành, trong lòng tự tính toán.

Bên ngoài đồn đại đều nói bất động sản Ôn Hải và Chủ tịch Lý liên hệ chặt chẽ, hiện tại xem ra tin này mười phần là thật.

Trần Kinh hôm nay không ngừng thử Hạ Triều Nam. Hạ Triều Nam thể hiện đủ loại phản ứng, Trần Kinh lần này thật sự đắc tội nghiêm trọng với Chủ tịch Thanh Hương rồi. Đến ông ta cũng không thể không giữ khoảng cách với Trần Kinh.

Lẽ ra, gặp chuyện xấu hổ như vậy, Trần Kinh nên biết khó mà lui, tìm biện pháp khác đột phá.

Nhưng chứng thực hạng mục phát triển liên quan tới Đảng ủy Lân Giác không thể kéo dài được nữa.

Trần Kinh không thể khiến khiến người khác cảm thấy hắn miệng nói một đằng, thực tế hành động lại hoàn toàn không hết sức, liên quan tới việc quy hoạch mới, nếu không làm cẩn thận, công tác về sau sẽ khó.

Cứ do dự như vậy, hắn lái xe bắt đầu còn vòng quanh nội thành, nhưng dần dần hắn vòng quanh Uỷ ban nhân dân thành phố.


Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Trưởng ban thư kí Thành ủy, Chu Quốc Hoa, thần bí nhờ ông ta giúp đỡ hỏi thăm nhật trình của Chủ tịch Thanh Hương, có trong phòng làm việc ở Thành phố không.

Chu Quốc Hoa nghi hoặc hỏi:
- Trần, cậu có chút thần bí nhay, tình hình của Chủ tịch Thanh Hương sao cậu không tự gọi điện tới Chính quyền? sao lại tìm tôi hỏi?

Trần Kinh thở dài một hơi nói:
- Trưởng ban thư kí, cái gì gọi là bí mật khó nói, lời này không xa lạ gì, tôi hiện nay không có cách nào, liền trông cậy vào anh tìm sự giúp đỡ.

- Được, cậu đợi tôi một chút.
Chu Quốc Hoa có chút bất đắc dĩ, một lát sau, ông ta gọi điện cho Trần Kinh:
- Hôm nay Chính quyền mở cuộc họp hội ý các Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Thanh Hương ở chính quyền.

Trần Kinh nói:
- Cảm ơn.

Hắn “ba” một tiếng cúp điện thoại, tay lái uốn éo, liền lái xe vào Uỷ ban nhân dân thành phố.

Hắn dựng xe xong, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch Lý Thanh Hương, một đường không ngờ thông suốt không trở ngại.

Hắn đi thẳng tới cửa văn phòng làm việc của Chủ tịch, hắn nhìn vào bên trong không có người, liền đi vào.

Phòng nhỏ bên ngoài phòng làm việc là phòng thư kí, thư kí của Chủ tịch Thanh Hương là một đồng chí nữ chừng 30 tuổi, nhìn trông rất nhiều kinh nghiệm.

Trần Kinh sau khi vào cửa, cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hình như xem một văn kiện quan trọng gì đó.

Trần Kinh nghiêng mắt nhìn về phía màn hình, khá lắm, trên màn hình là một bộ phim Hàn gần đây rất hot trên truyền hình.

Khóe miệng hắn hơi nhăn một cái, rất tán thưởng bản lĩnh của đồng chí này, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc xem phim truyền hình. Hơn nữa thanh âm cực thấp, nếu không có thời gian nhiều năm rèn luyện sẽ không có bản lĩnh như vậy.

Trần Kinh đi tới gần, lấy tây gõ bàn làm việc, nữ thư kí dường như mới nhìn thấy Trần Kinh, chuyển ánh mắt từ màn hình qua.

Cô liếc nhìn Trần Kinh, ngẩn người, bỗng nhiên đánh mạnh dậy:
- Anh…sao…anh?

Trần Kinh thản nhiên nói:
- Giới thiệu một chút, tôi là Trần Kinh, Bí thư Quận ủy Lân Giác, tôi có việc muốn gặp Chủ tịch Thanh Hương, hy vọng cô có thể giúp tôi sắp xếp một chút.

Cô gái ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, vẻ kinh ngạc trên mặt không giảm đi chút nào, cô thật sự khó mà tin được, Bí thư Quận ủy Lân Giác mà mấy ngày nay mọi người bàn luận rôm rả lại đang đứng trước mặt mình.

Bởi vì giật mình, cô nhất thời không có phản ứng bình thường, một lát sau, cô lắc đầu nói:

- Không được, Trần…Chủ tịch Trần, Chủ tịch thành phố hôm nay có công tác quan trọng, không có thởi gian gặp anh. Anh muốn tới báo cáo công tác cới Chủ tịch có lẽ phải theo trình tự bình thường.

Trần Kinh cau mày nói:
- Tôi đã nói với cô rồi, đây là việc gấp mà, nếu có thể trì hoãn như vậy, tôi sẽ không mạo muội chạy vào?

Hắn dừng một chút nói:
- Tôi biết Chủ tịch hôm nay ở thành phố, hôm nay họp hội ý chủ tịch thành phố.

Nữ thư kí tên là Chu Sảng, luôn luôn làm việc bên cạnh Bí thư Thanh Hương.

Đại danh Trần Kinh mấy ngày nay cô đã biết, ở Lân Giác từ trên xuống dưới, dám đắc tội với Chủ tịch Thanh Hương, không nể mặt bà, cũng chỉ có một mình Trần Kinh.

Trước khi Trần Kinh đắc tội Bí thư Thanh Hương, lập tức làm bản thảo tuyên truyền Lân Giác, muốn làm kinh tế, thanh thế rất lớn, giống như thị uy với Thành phố, rât nhiều lãnh đạo thành phố đều phê bình kín đáo với việc này.

Chu Sảng vì thế còn chuyên môn nghiên cứu qua Trần Kinh, tìm tư liệu của Trần Kinh chăm chỉ xem, thậm chí còn xem tư liệu video liên quan tới Trần Kinh ở Lân Giác.

Cô rất ngạc nhiên về sự trẻ tuổi của Trần Kinh, trong nội tâm cô còn đang cân nhắc, Trần Kinh trẻ tuổi này thực sự là con nghé mới sinh không sợ hổ, không ngờ khiêu chiến với Chủ tịch Thanh Hương, cuối cùng hắn dựa vào cái gì?

Hôm nay nếu là người khác trực tiếp tới thăm hỏi Chủ tịch thành phố, Chu Sảng sẽ có thể ứng phó một cách tự nhiên.

Nếu như Chủ tịch có thời gian, cấp bậc của đối phương lại đủ, cô ta có thể phối hợp sắp xếp.

Nếu không, nhật trình của Chủ tịch chặt chẽ như vậy, cô liền có thể từ chối, cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng hôm nay người tới lại là Trần Kinh, cô thật sự có chút không biết nên xử lý ra sao.

Ngay lúc cô ta còn đang do dự, Trần Kinh nói:
- Chị Chu, chị đi báo cáo với Chủ tịch một chút, nói là việc gấp, có được không tôi đều cảm ơn chị.

Chu Sảng ngẩn người, co có chút cảm giác xa lạ đối với cách xưng hô chị Chu.

Cô năm nay mới ba mươi tuổi, đúng vào giai đoạn đẹp nhất của một người phụ nữ, lãnh đạo trong thành phố đều gọi cô là Tiểu Chu, người bên dưới gọi cô là Chủ nhiệm Chu, rất ít người gọi là Chu tỷ.

Dựa theo cấp bậc mà nói, Trần Kinh được coi là lãnh đạo của cô, gọi tiểu Chu không thành vấn đề.

Nhưng rõ ràng lãnh đạo Trần Kinh này tuổi còn rất trẻ, vậy mà có thể mở miệng gọi chị Chu.

Chu Sảng lấy lại bình tĩnh nói:
- Lúc này tôi sao có thể đi nói chuyện với Chủ tịch? Hiện tại đang họp.

Trần Kinh cười cười nói:
- Được rồi, chị Chu, tôi cũng từng làm thư kí của lãnh đạo, tôi biết Chủ tịch Thanh Hương đang trong phòng làm việc, chút nhãn lực này tôi chắc chắn có.

Chu Sảng ngây tại chỗ.

Cô định mở miệng hỏi Trần Kinh vì sao lại khẳng định vậy, nhưng cuối cùng không lên tiếng, cô nhìn thật sâu Trần Kinh, không nói một lời, chậm rãi đi tới đẩy cửa phòng làm việc Chủ tịch thành phố.

Qua chừng ba mươi giây, Chu Sảng đi ra, ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Trần Kinh:

- Anh thật biết chọn giờ, Chủ tịch mỗi ngày đều nghỉ ngơi một lát, anh tới vừa đúng lúc.

Trần Kinh cười cười, không nói một lời, hít một hơi đẩy cửa phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.

Phòng làm việc của Chủ tịch Thanh Hương bố trí rất tao nhã, vừa vào cửa còn có một mùi thơm ngát.

Màu sắc của dụng cụ trong phòng làm việc đều dùng màu sáng, trong phòng rất nhiều đồ màu xanh.

Có hai cây phát tài của Lĩnh Nam tượng trưng tài vận liên tục cành lát tươi tốt, còn có hai bồn Vạn Niên Thanh, trên bàn trà đặt hai chậu cọ.

Chủ tịch Thanh Hương ngồi trên sô pha, thần sắc có chút mệt mỏi, quả nhiên là vừa nghỉ ngơi xong.

Ánh mắt của cô rất có thần, Trần Kinh đẩy cửa vào cô liền trấn trụ hắn, dường như liếc mắt một cái có thể nhìn thấu Trần Kinh.

- Chủ tịch, hôm nay mạo muội, quầy rầy cô nghỉ ngơi.
Trần Kinh khách sáo nói.

Chủ tịch Thanh Hương nhẹ nhàng hừ nói:
- Được rồi, Bí thư Tiểu Trần, cậu trước mặt tôi đừng nói mấy lời khách sáo đó. cậu có thể trực tiếp tới tận cửa phòng làm việc của tôi, thật là có vài phần bản lĩnh, một khi đã như vậy, cậu có chuyện gì, cứ trực tiếp nói, không cần che che lấp lấp.

Chủ tịch Thanh Hương tác phong nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán, bên dưới rất có uy nghiêm, hôm nay Trần Kinh quả nhiên cảm nhận được điểm này.

Tuy nhiên tính cách Trần Kinh cũng là lòng ngay dạ thẳng, hắn ổn định lại tâm thần, báo cáo chuyện phê duyệt của Uỷ ban cải cách và phát triển cần Chủ tịch kí tên, hơn nữa văn kiện liên quan hắn đều mang theo, hắn cũng đem ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play