Mà lúc này, nhờ cấu trúc bảo an vững chắc ở sân bay, an toàn của tuyến đường chính đi ra bãi đỗ xe vẫn được đảm bảo, rất nhiều người cố gắng chen vào bãi đỗ xe, tiếng hò hét chói tai, không dứt, các loại đèn flash lóe lên tạo thành một bức tranh rực rỡ.
Đúng là nghệ sĩ!
Trần Kinh thầm phán đoán, chắc hẳn đây là những fan hâm mộ điên cuồng, trong lòng Trần Kinh cảm thấy hơi băn khoăn.
Người đàn ông trung niên thời thượng kia vừa rồi đã đi đón khách rồi, mà cô gái kia ngồi trên ghế lái phụ lại rõ ràng có chút bất an.
Đám người kia đến nhanh hơn sức tưởng tưởng, nhưng người vẫn chưa tới, phóng viên đã bao vây kín xung quanh xe rồi, Trần Kinh thầm tự chửi rủa, mình không có việc gì hay sao mà tự mua dây buộc mình lao đầu vào chuyện này cơ chứ.
Hơn nữa, hôm nay lái xe cũng không hợp, lấy danh nghĩa của Quận ủy lấy ở khách sạn Kim Tinh một chiếc xe công lái tới đây, Audi A8, nếu không phải lái xe này, đoán rằng hai người này cũng sẽ không nhờ vả hắn.
Ngay lúc hắn từ từ nhắm hai mắt tĩnh tâm, đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn: -Rose, I love you Trần Kinh giật mình, vội vàng quay đầu phát hiện cửa sau của xe đã mở ra, những tiếng hét thật lớn không thể khống chế từ bên ngoài bùng lên... Cái tên này rất quen. Mình đã từng gặp qua khi còn ở Hongkong thì phải? Giới nghệ sĩ của Hongkong bây giờ, cả về dung mạo lẫn khí chất đều hơn người, lần trước chuyện ở Hongkong cũng chính là nhờ cô ấy hỗ trợ, cuối cùng mới có thể thuận lợi giải quyết thỏa đáng mọi chuyện, hôm nay mới biết rõ mọi chuyện, bản thân còn tưởng cô là một tài xế.
Ngay trong lúc Trần Kinh còn đang bận suy nghĩ, hai người vệ sĩ to cao đã lại che cho một cô gái đeo kính mát đi giày cao gót ngồi vào trong xe.
Trần Kinh nhìn qua kính chiếu hậu của xe, cô gái đeo kính râm, tóc vén hờ, quần áo lấp lánh giống như hào quang, rất đẹp, rất chói mắt.
Tuy rằng kính râm che mất phân nửa mặt của người con gái kia nhưng Trần Kinh chỉ cần nhìn liếc qua cũng có thể xác định người này chính là Rose.
Bên ngoài vẫn tiếp tục ồn ào, cô gái trên ghế lái phụ quay đầu lại, niềm nở chào hỏi Rose. Sau đó gật đầu với Trần Kinh, ra hiệu lái xe.
Trần Kinh khởi động ô tô, mở đèn xe, chặn ánh đèn flash bên ngoài lại rồi sau đó mới khởi động xe đi.
Phía sau có rất nhiều fan hâm mộ điên cuồng chạy theo, thậm chí có người còn ném đồ vật lên cửa kính xe, mất rất nhiều công sức, Trần Kinh mới thoát khỏi bãi đỗ xe, hắn nhanh chóng chạy ra đường lớn, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không có chào hỏi Rose, bởi vì hắn tin đối phương khẳng định không biết mình.
Khoảng cách từ sân bay đến khách sạn Phương Nam không xa, lúc này đã cách xa sân bay, trên đường cũng không còn hỗn loạn, cả đường đều thông suốt.
Trong lúc Trần Kinh đang lái xe chạy như bay trên đường, chợt nghe thấy một thanh âm từ phía sau nói lên: -Giải phóng quân?
Trần Kinh sửng sốt, giật mình, giảm tốc độ xe, qua kính chiếu hậu, hắn thấy Rose đang cẩn thận đánh giá mình.
Sau khi Trần Kinh quay đầu lại, Rose tròn mắt, ánh mắt của cô rất sáng, có thể là do huyết thống của người phương Tây, cũng không phải rất đen, cô giật mình chỉ vào Trần Kinh: -Quả nhiên là anh, tôi biết anh, anh là bằng hữu của Diệp, anh...sao lại...
Trần Kinh quay đầu lại, chuyên tâm lái xe, cười nói: -Đây chỉ là một sự trùng hợp, xe tiếp đón của bọn họ bị hỏng, trong khi cô chuẩn bị xuống máy bay rồi, nhất thời nhờ tôi hỗ trợ, vì vậy tôi rất vinh hạnh... Nói với cô gái trên ghế lại phụ: -Đó, có phải vậy không?
Cô gái kia rất xấu hổ, đỏ mặt nói: -Rất xin lỗi Rose, xe của chúng tôi mới bị hỏng, vị tiên sinh này vừa nãy đồng ý hỗ trợ cho nên.....Mong cô thứ lỗi!
Rose cười nói: -Không, không, không có gì, không có gì! Tôi rất vinh hạnh, rất vinh hạnh!
Cô nhìn Trần Kinh nói: -Đúng rồi....Giải
Trần Kinh nói: -Tiểu thư Rose , tôi họ Trần, tên Trần Kinh!
-Ngại quá, ngại quá, Trần tiên sinh, là như thế này, tôi có ý muốn mời anh cùng tôi ăn một bữa cơm tối, hy vọng anh không từ chối! Rose cười nói, tính cách của cô hoạt bát sáng sủa, cười rộ lên lại càng có sức hấp dẫn.
Trần Kinh ngẩn người, có chút ngạc nhiên, thật bất ngờ khi nhận được lời mời này, nhất thời không biết nên đáp ứng hay là cự tuyệt.
Một lát sau, hắn mới gật đầu nói: -Được, phải nói tôi mời cô mới đúng, đáng tiếc nơi này không có rượu ngon của cô!
Rose cao hứng cười rộ lên, liên tục gật đầu nói: -Có, có, xe phía sau có mang theo rượu, đều là rượu hảo hạng đấy....
Trần Kinh không nói lời nào, tiếp tục lái xe.
Nhưng bầu không khí trong xe có chút cổ quái, cô gái ngồi ở ghế phụ của xe không dám đánh mắt sang nhìn Trần Kinh, không biết Trần Kinh là thần thánh phương nào, lại có thể quen biết Rose, hơn nữa còn khiến Rose chủ động mời cùng ăn khuya.
Mặt khác, phía sau còn có một đôi mắt đang ngó Trần Kinh.
Người đại diện của Rose, La Cầm cũng không phải đèn cạn dầu, tuổi của cô so với Rose cũng không khác nhau là mấy, nhưng vào nghề sớm hơn.
Làm người đại diện cho một nữ ca sĩ nổi danh, La Cầm là một nhân tài trẻ tuổi xuất sắc trong quốc nội nhưng rất có mắt nhìn người, trong những người cô quen biết tìm không ra Trần Kinh này.
Trong thâm tâm cô nổi lên vô số nghi vấn, không biết người này tại sao lại có thể thiết lập quan hệ với Rose, cô có tâm nhắc nhở Rose một chút, bởi vì tối nay đã sớm định kế hoạch đi gặp một nhà truyền thông có danh trong nội địa, nhưng cô do dự một chút vẫn quyết định không nói gì.
Cô có thể cảm nhận được Rose cao hứng nhường nào, giống như nhìn thấy Trần Kinh tựa như gặp được bằng hữu nhiều năm không gặp vậy.
Khách sạn Phương Nam rất có tiếng, quán rượu nơi đây là thủ phủ cao thiên đầu tiên của Lĩnh Nam mới được đầu tư xây dựng, sớm nhất Việt Châu, cũng vẫn duy trì ảnh hưởng tập quán rất lớn trong việc uống rượu.
Phương Nam xinh đẹp muôn màu, ngồi bên cạnh bàn ăn có thể tận hưởng được hết vẻ đẹp ấy, không gian như vậy khiến người ta rất hài lòng.
Rose rất hiếu khách, cô gọi rất nhiều món ăn, hơn nữa còn tự mình khui rượu rót cho Trần Kinh, cô hỏi rất nhiều về chuyện của Diệp Hải Duyên, Trần Kinh nào có biết gì đâu? Chỉ có thể tiếc nuối nói cho cô biết, hắn và Diệp Hải Duyên chỉ là đồng sự, không hẳn là bằng hữu, Diệp Hải Duyên có rất nhiều chuyện riêng mà hắn cũng không biết.
Rose cười khanh khách, lắc đầu nói: -Trần tiên sinh, anh cũng thật biết gạt người, tiệc rượu lần trước của chúng ta, tôi kêu Diệp Hải Duyên dẫn bạn trai đến, cô ấy liền dẫn anh đến, chẳng lẽ đây chỉ là một trò đùa sao?
Rose thật cao hứng, cười một tiếng, mặt thoáng chút ngượng ngùng.
Nhưng sự ngượng ngùng nhanh chóng tan biến mất, Rose khổi phục lại phong thái hào phóng của mình.
Rose là nghệ sĩ nổi danh thế giới, gặp qua vô số tình huống, có tình huống nào mà cô chưa từng gặp phải chứ? Cho nên hết thảy cô ứng phó đều rất tự nhiên.
Tâm tình của Trần Kinh cũng rất thoải mái, trong lòng hắn hiểu rõ, đại minh tinh nổi tiếng khắp thế giới và quốc nội như Rose và những ngôi sao ca nhạc nhỏ nổi lên dựa vào sự lăng xê, dựa vào chuyện xấu là hai người của hai thế giới, căn bản là không thể sánh nổi.
Tựa như đom đóm so với nhật nguyện quả không sai.
Lại nói, Trần Kinh cũng từng nghe qua vài ca khúc kinh điển của Rose, thực lòng mà nói, hắn cũng thích ca sĩ này, đứng lên bằng một niềm đam mê âm nhạc thực sự.
Hai người uống rượu, nói chuyện phiếm, Rose rất giỏi bắt chuyện, hầu như đều là cô hỏi Trần Kinh.
Cô rất ngưỡng mộ nền học vấn quốc gia, nghiên cứu rất nhiều về quốc học gì đó, ví dụ như một số kiến trúc xây dựng của Trung Quốc cổ đại, những điều cấm kị... còn có một số trường phái tư tưởng cổ đại, lý giải và nhận thức của cổ nhân đối với thế giới, cùng một số thái độ nhân sinh quan của bọn họ.
Mới đầu cô lơ đãng hỏi một vấn đề, mà Trần Kinh đọc sâu hiểu rộng, liền đưa ra lời giải thích cho cô.
Lầm này, điều khiến cho cô cảm thấy vui nhất thứ nhất chính là được thỉnh giáo Trần Kinh, có rất nhiều thứ Trần Kinh hiểu, nhưng cũng có vài thứ không hiểu, hai người cùng nhau tán gẫu, nhất thời cũng sẽ không phản đối.
Hai người ăn cơm trong vòng một giờ, Rose vẫn chưa thấy thỏa mãn, cô nói:
-Trần tiên sinh, nói chuyện với cô thật thú vị, đáng tiếc chúng ta đều quá bề bộn công việc, khó có cơ hội như hôm nay, tâm trạng như hôm nay, tôi hy vọng chúng ta từ nay về sau vẫn có thể hợp tác...
Trần Kinh gật đầu nói: -Hy vọng là vậy, tôi cũng rất vui, có thể quen biết được một nghệ sĩ xuất sắc như cô, thật đúng là giấc mơ của biết bao chàng trai.
Rose cười ha ha, đưa hai vé khách mời của buổi hòa nhạc cho Trần Kinh nói:
-Trần tiên sinh, không biết anh có thời gian hay không, hai tờ vé này tôi tặng cho anh, hy vọng anh có thể đến nghe buổi hòa nhạc của tôi, lần này có rất nhiều ca khúc mới, sẽ tạo nên một làn sống mới ở Trung Quốc đó, vẫn mong anh chỉ giáo thêm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT