Cùng là ly biệt, lần này Trần Kinh đi Lĩnh Nam, thái độ của người nhà rõ ràng khác trước.
Hai người già nghe được lời này cũng ghi tạc trong lòng, cho nên Trần Kinh phải đi xa, không khí trong nhà lúc đó rất ngưng trọng.
Còn lần này, Trần Kinh đi nhậm chức, chuyện này đã làm chấn động Sở Thành.
Ngay cả Đài truyền hình Sở thành cũng đưa tin, hiển nhiên, người Sở Thành đã coi Trần Kinh là niềm tự hào của Sở thành.
Con mình lên TV, mấy người đồng nghiệp của của Trần Chi Đống gần đây rất hay gọi điện cho ông.
Hai vợ chồng ông đi tập thể dục trong khu, mấy cụ ông, cụ bà cũng bàn luận, có người biết thân phận của hai người, đều đến chúc mừng. Còn những người không biết thân phận của hai người thì ngưỡng mộ, cảm thán không biết con cái nhà ai, trẻ như vậy mà đã rất tài giỏi.
Hai ông bà cụ mấy ngày nay đều vui tươi hớn hở.
Tuy rằng con phải đi xa, nhưng cha mẹ hy vọng con thành rồng, Trần Kinh đi xa đối với cá nhân hắn mà nói chính là bước đột phá lớn trong sự nghiệp, cha mẹ rất vui vẻ, khuôn mặt lúc nào cũng rạng ngời.
Mấy ngày nay người đến Trần gia rất đông, mọi người đến ồ ạt như lồng đèn kéo quân vậy.
Trong đó Diêm Danh, Trần Triết chuẩn bị quà rất lớn, mấy năm nay, con cháu Trần gia đều làm ăn không tệ, Diêm Danh và Trần Triết đều lăn lộn rất xuất sắc, trong lòng bọn họ đều rõ, ở bên ngoài bọn họ không ít lần dung đến tấm biển Trần Kinh.
Nhất là Diêm Danh, mấy năm gần đây, mấy thương nhân anh ta hợp tác đều là người Lễ Hà, tấm bảng Trần Kinh này dùng rất hữu dụng. Chỉ dựa vào đấy, giờ công trình anh ta bao thầu đã không kể xiết.
Còn chị gái Trần Kinh, Trần Đình Nguyệt và em gái Trần Xán, mấy ngày Trần Kinh về Sở thành, hầu như ngày nào các cô cũng đến.
Hai chị em hiện giờ sống rất tốt.
Trần Đình Nguyệt và anh rể Uông Quốc Thụy trước kia điều kiện hơi kém, nhưng hiện nay Uông Quốc Thụy đã là lãnh đạo, Trần Đình Nguyệt cũng được vào trường quý tộc, thu nhập của hai vợ chồng đều ổn định, lại mua nhà. Kể ra cũng đã thuộc tầng lớp trung lưu.
Em gái Trần Xán và em rể Sử Kiến hai người đều tự mình tạo dựng sự nghiệp, lúc đầu là lắp ráp máy tính, sau đó là làm nhà máy sản xuất mp3, ngoại trừ số tiên ba triệu Trần Kinh cho, kể ra hai người cũng đã kiếm được bốn năm triệu, kể ra cũng thực sự phát đạt rồi.
Hiện nay hai người đang chuẩn bị tiến vào lĩnh vực hoạt hình.
Sử Kiến xuất thân mỹ thuật tạo hình, hồi đại học có học về hoạt hình và game, lúc ấy ngành ấy còn khá mới mẻ, chưa ai hỏi đến.
Sử Kiến đã có một dạo cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời. Giờ tự mình lập nghiệp kiếm được tiền rồi, tâm tính cũng thay đổi, không hề nói những câu như xã hội bất công nữa. Bắt đầu tự đầu tư vào mảng này rồi.
Sử Kiến sợ vợ. Ở nhà Trần Xán nắm quyền định đoạt, giờ hai người vẫn tiếp tục làm nhà máy sản xuất mp3, giờ lại đầu tư hoạt hình, tâm lý Trần Xán không muốn. Hoạt hình cô không hiểu, luôn có cảm giác mơ hồ, cho nên căn bản cô không muốn quẳng tiền đầu tư vào đó.
Sử Kiến không có cách nào khác, đành đến tìm Trần Kinh.
Trần Kinh mới gọi Trần Xán đến, Trần Xán muốn cùng Trần Kinh hợp tác làm.
Trần Kinh đồng ý, nói sẽ góp vốn một triệu.
Trần Xán cũng không muốn lấy tiền hắn, nói nhà máy mp3 năm nay có chia hoa hồng, đến lúc đó trừ đi là được rồi, cô chỉ cần câu đó của Trần Kinh.
Nói theo lời cô, Trần Kinh bây giờ là quý nhân, được thần tài Bồ Tát chiếu cố, hắn đầu tư tiền vào chuyện nào là chuyện đó chắc chắn có thể hoàn thành, vì nguyên nhân này mà trong lòng Trần Xán tự tin hơn một chút.
Trần Xán còn khuyến kích Trần Đình Nguyệt đầu tư vào, cô cảm thấy cuộc sống của chị gái và anh rể hơi khó khăn, nên cũng mong có thể giúp một tay.
Uông Quốc Thụy không hiểu lắm về vấn đề này, trong lòng do dự, lại đến hỏi ý Trần Kinh.
Trần Kinh nói với anh ta, lựa cái nghề giáo viên này, cũng cần có chút tinh thần phụng hiến, cũng cần sống có cảnh giới tinh thần.
Hiện nay cuộc sống của Uông Quốc Thụy và Trần Đình Nguyệt cũng khiến rất nhiều người hâm mộ rồi, nếu đã vậy, đầu óc họ nên nghĩ nhiều đến việc dạy học và trồng người , làm tốt công tác giáo dục, chuyện kinh tế đừng nghĩ nhiều quá mà khiến cuộc sống sặc mùi tiền.
Trần Kinh gọi Trần Xán đến nói quan điểm này, để cô nàng bớt làm những chuyện lo bò trắng răng.
Trong lòng Trần Kinh luôn có nhân tử siêu nhiên siêu thoát, có thái độ của chủ nghĩa lãng mạn.
Chính bản thân hắn cũng nhuốm bụi hồng trần, nhưng trong lòng lại ngưỡng mộ cuộc sống cảnh giới tinh thần cao.
Cho nên hắn nhìn thấy chị gái và anh rể ở chiến tuyến giáo dục, tiền trong tay tuy không nhiều, nhưng ngày nào cũng được ở cùng với đám trẻ, cuộc sống rất vui vẻ, thói quen sống rất tốt, cuộc sống đơn giản, bình yên như vậy, sao có thể không khiến người ta hâm mộ chứ?
Cổ nhân nói tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Trần Kinh đọc sách rất nhiều, cũng luôn hấp thu tinh túy truyền thống của văn hóa cổ Trung Quốc, tuy rằng hắn còn trẻ, nhưng chính vì còn trẻ nên hắn có rất nhiều mơ ước và khát khao, điều này có thể cũng quyết định thái độ xử lý vấn đề của hắn hiện tại.
…
Sở Giang uốn lượng ngoăn ngoèo chảy từ tây sang đông.
Nước sông của thành phố Sở Giang chảy rất bình thản chậm rãi.
Lúc này đang là mùa xuan, mặt trời đỏ chói hoa cỏ xanh tươi, xuân đến nước sông xanh biếc, cảnh sắc hai bên bờ sông Sở Giang đẹp vô cùng.
Mã Bộ Bình đến tỉnh thành, anh ta mời Trần Kinh đến Biệt thự suối nước nóng Tây Sơn, hai người ngâm suối nước nóng, ngắm cảnh sông, trò truyện, rất thoải mái.
Mã Bộ Bình cũng là người trong nhà, thích uống rượu.
Trần Kinh và anh ta hai người uống rất nhiều rượu.
Mã Bộ Bình sau khi học ở Singapore trở về vẫn bị người ngoài giới nghĩ là không được trọng dụng, mãi chỉ đảm nhận chức Phó chủ tịch thành phố Đức Cao.
Hiện tại trong Ủy ban nhân dân thành phố Đức Cao, thành tích công tác của Mã Bộ Bình cao nhất trong số tất cả các Phó chủ tịch thành phố, hiện tại Lộ Trọng Cường luôn đẩy mạnh cơ chế trọng dụng những cán bộ có thành tích, nhấn mạnh phải dựa vào thành tích thực tế của cán bộ để đê bạt và miễn nhiệm.
Đối với Mã Bộ Bình mà nói đây chính là cơ hội, trong mấy ngày này, Tỉnh ủy đã mở cuộc họp chuyên trách, có thể quyết định chuyện cho Mã Bộ Bình tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, chuyện này đối với Mã Bộ Bình mà nói là một chuyện rất vui.
Hôm nay hai người không nói đến mấy chuyện này, Mã Bộ Bình là thủ trưởng cũ của Trần Kinh, hai người đều đến từ Lễ Hà,
Thời gian hai người rời khỏi Lễ Hà càng lâu, tình cảm của hai người càng sâu đậm, dần dần quan hệ cấp trên cấp dưới đã chuyển sang quan hệ bạn bè.
Trước kia Mã Bộ Bình dạy Trần Kinh rất nhiều về đạo làm quan, hiện giờ Trần Kinh dần thành thục, dần dần hai người có rất nhiều vấn đề quan trọng cần thảo luận.
Lúc Mã Bộ Bình từ Singapore về, có một thời gian tương đối dài, Mã Bộ Bình luôn thận trọng quan sát vấn đề công tác của mình.
Lúc đó Trần Kinh thấy được anh ta xấu hổ với vị trí của mình, thường xuyên gọi điện tám chuyện, dần dần tâm trạng Mã Bộ Bình bắt đầu trở nên bình thản, bắt đầu thích ứng thích ứng với cương vị công tác, dần dần làm nên thành tích.
Hiện tại xem ra, cuối cùng Mã Bộ Bình đã thu được kết quả.
- Trần Kinh a, cậu đã liên lạc với Bí thư Ngũ rồi chứ? Lần này cậu đi Lĩnh Nam, anh ấy cũng vui lắm, cậu nên liên hệ với anh ấy! Nhân lúc cao hứng , Mã Bộ Bình khua tay nói.
Trần Kinh gật đầu nói: - Liên lạc rồi, tôi cũng liên lạc với Chủ nhiệm Uông rồi! Bọn họ đều động viên tôi…
Vì thời gian gấp gáp, Trần Kinh không thể năm nào cũng đi thăm hỏi tất cả lãnh đạo, các lãnh đạo cũng không nhiều thời gian rỗi như vậy, Trần Kinh chỉ có thể từ biệt qua điện thoại.
Có lẽ vi uống rượu, Trần Kinh thấy sông núi Sở Giang đẹp hơn nhiều, trong lòng nảy sinh nỗi buồn vô hạn khi chia ly.
Nhất là lúc hắn uống rượu với Mã Bộ Bình, trong lòng càng buồn hơn.
Tư Lễ Hà đến Đức Cao rồi đến Sở Thành, Mã Bộ Bình đã giúp đỡ Trần Kinh rất nhiều, Trần Kinh có thể đi đến ngày hôm nay, nếu không vì học hỏi Mã Bộ Bình, hắn mãi mãi không bao giờ có được vị trí cao như hiện nay.
Lần này ở Tây Sơn quan sát toàn cảnh Sở Giang.
Trần Kinh cuối cùng cũng không cảm nhận được sự thần bí của thành phố này.
Đi ra ngoài rồi, gặp nhiều thành phố phồn hoa, về lại Sở Thành vẫn cảm thấy đường sá trở nên chật hẹp hơn, những thứ cao không thể với tới trước kia, cũng trở nên bình thường hơn.
Ở trên đỉnh núi, nhìn những ngọn núi nhỏ xung quanh, Tây Sơn không phải Thái Sơn, nhưng trong lòng Trần Kinh vẫn hào hùng như trèo lên núi Thái Sơn.
- Cảm ơn các vị lãnh đạo cổ vũ, lần này tôi đi Lĩnh Nam, tất nhiên sẽ không làm phụ lòng kỳ vọng các lãnh đạo đã dành cho tôi, cũng sẽ không làm hỏng thanh danh của cán bộ Sở Giang chúng tôi! Trần Kinh nâng ly lên, trên mặt tràn đầy tự tin và cảm xúc mãnh liệt, Mã Bộ Bình cũng bị lây nhiễm.
Theo tuổi tác mà nói, Mã Bộ Bình hiện nay cũng là cán bộ có nhiều cơ hội, nếu vận tác tốt, anh ta có thể đi lên, chỉ cần vượt qua cánh cổng Giám đốc sở, cuộc đời chính trị sẽ còn kéo dài, tất thảy vẫn chờ vào sự cố gắng của bản thân anh ta.
Từ trên người Trần Kinh, Mã Bộ Bình đã chứng kiến một kỳ tích.
Trần Kinh chưa đến ba mươi tuổi, đi được lên vị trí hiện nay là dựa vào cái gì? Trong con mắt của Mã Bộ Bình, Trần Kinh ba phần dựa vào kỳ ngộ, bảy phần dựa vào sự cố gắng của chính mình.
Trên người Trần Kinh có tinh thần mãi mãi không chịu thua, cố gắng vươn lên, điều này không liên quan đến tuổi tác của hắn, tất cả là do tuổi tác quyết định.
Mã Bộ Bình nhiều năm như vậy, bản thân anh ta tổng kết, cái anh ta thiếu chính là sức mạnh đó của Trần Kinh, tinh thần đó, ở trên người Trần Kinh, có rất nhiều thứ đáng để anh ta học tập.
Trước kia anh ta không ý thức được điều này, trước kia trong mắt anh ta, Trần Kinh còn rất ngây ngô, hết thảy đều còn cần anh ta chỉ điểm.
Còn bây giờ, Trần Kinh dần dần đã có dấu hiệu trò giỏi hơn thầy rồi.
Mã Bộ Bình lúc này phải nhìn nhận lại Trần Kinh, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy được thứ chói mắt nhất của Trần Kinh, còn may, tất cả còn chưa quá muộn, đối với Mã Bộ Bình mà nói, anh ta vẫn còn có cơ hội…
Hôm nay cả hai người đều say rồi!
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít, Mã Bộ Bình và Trần Kinh hai người là bạn bè nhiều năm, cũng được coi là tri kỷ của chính đàn.
Trong lòng Trần Kinh, những lời cảm kích trước nay chưa bao giờ nói ra với Mã Bộ Bình cuối cùng cũng được nói rồi.
Vì trong mắt Trần Kinh, hắn nên cảm ơn tất cả, nên cảm ơn tất cả những người đã giúp hắn, cũng nên cảm ơn tất cả những người đã hại mình, cảm ơn tất cả những người để hắn trải qua rèn luyện.
Chính vì trải qua nhiều như vậy Trần Kinh mới có ngày hôm nay.
Lúc này, cảm xúc phức tạp tràn ngập tim hắn, tất cả cảm xúc dồn nén lại một chỗ chỉ còn lại hai chữ “cảm ơn” đơn giản!
Từ biệt rồi, Sở Giang, từ biệt rồi, cố hương.
Kèn đã thổi, Trần Kinh bước lên hành trình mới…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT