Hắn và Phương Liên Kiệt thay đổi chỗ nấp, vừa tới chỗ nấp mới chợt nghe thấy trong rừng có tiếng “xột xoạt!” tiếng nổ “Bùm!”
Trong rừng cây rậm rạp “roạt” một tiếng mở ra một khe hở, sau đó có thể thấy là một cái đầu lợn rừng cực lớn, chạy như điên.
Lợn rừng đã bị thương, cả người đẫm máu, ánh mắt hằn học, răng nanh thật dài lộ ra bên ngoài. Bốn vó chạy trốn vô cùng nhanh lẹ như đang bay trên không.
Nhìn thấy bộ dạng này, một đầu quái vật lớn giống như một cái máy ủi đất, khiến cho người ta hoảng sợ.
Trong ánh mắt Phương Liên Kiệt tỏa ra sự hưng phấn cực độ, Trần Kinh lên đạn súng săn, anh ta lấy ta đè chặt xuống nói: -Đừng động đậy!
Lợn rừng chạy như điên, mục tiêu không ngờ là một cây từng to cỡ chừng miệng chén.
Tốc độ của lợn rừng không giảm, tiếp tục xông về phía trước, Trần Kinh thốt lên “AAAA...” một tiếng.
Bởi vì hắn phát hiện ra trên ngọn cây tùng có một người đang mai phục.
Một bóng người màu xanh đen ngã xuống đất, sau đó người này quay cuồng đứng dậy, lúc này miệng lợn rừng cách anh ta khoảng hơn mười thước.
-Bắn đi! Trần Kinh hô một tiếng.
Khẩu súng trường trên tay Phương Liên Kiệt vẫn không nhúc nhích, lúc này Trần Kinh mới nhìn rõ người kia không ngờ chính là cậu thanh niên tên Thẩm Bắc Vọng kia.
Anh ta cầm trên tay một cây nỏ to, đen xì.
Ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào con lợn rừng hung tợn, vẫn không nhúc nhích, anh ta khiến cho người ta có cảm giác vô cùng dũng mãnh, dường như không chút sợ hãi!
“Răng rắc!” một tiếng.
Một mũi tên đen xì đột nhiên bắn ra “vút”
Một phát máu bắn tung tóe, mũi tên đen ngòm xuyên vào chân trước lợn rừng, chân trước to như cây cột của con lợn rừng bị mũi tên xuyên thủng.
Trần Kinh bị dọa mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Mà lúc này, Thẩm Bắc Vọng nhanh tay rút từ đùi ra một con mã tấu thon dài.
Anh ta thét một tiếng!
Mã tấu vẽ ra một đường cong màu bạc, người hắn bay qua hướng bên cạnh.
Trần Kinh không thấy rõ cục diện rốt cuộc đã diễn ra như thế nào, chỉ thấy con heo đột nhiên lao tới, sau đó Thẩm Bắc Vọng lăn trên mặt đất, sau đó là bụi đất bay tán loạn, cuối cùng là không thấy động tĩnh gì cả!
Phương Liên Kiệt và Trần Kinh, còn có vài người nấp ở những bụi cây xung quanh chui ra, chạy về phía xảy ra chuyện.
Phương Liên Kiệt rút từ hông ra một khẩu súng lục, tay còn lại cầm Khai Sơn Đao, tiến lại gần!
Trần Kinh lọt lại ở phía sau, chân hắn nhũn ra, đi không nổi!
Đợi đến khi Trần Kinh đến gần đó, hắn mới phát hiện ra trên cổ lợn rừng là một nhát chém trí mạng, giống như một nhát đao của võ sĩ Nhật Bản găm thật sâu vào cổ, đầu lợn rừng không ngờ bị một đao chặt đứt.
Thẩm Vọng Bắc cả người đầy máu heo, trên mặt, trên tóc, trên quần áo đều nhuộm đỏ màu máu.
Anh ta dùng sức xốc con lợn rừng cực lớn lên, đem toàn bộ sức lực đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh, thần sắc lạnh lùng lại có chút tùy tiện, mơ hồ có thể cảm nhận được anh ta đang vui sướng!
-Vua lợn rừng Lĩnh Bắc đã bị tôi giết! Thẩm Bắc Vọng quay đầu nói với Phương Liên Kiệt, Trần Kinh ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Nhất là Thạch Dũng, anh ta kéo Thẩm Bắc Vọng hỏi chuyện nhưng Thẩm Bắc Vọng chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: -Chỉ là may mắn mà thôi! Sau đó liền xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Phương Liên Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Bắc Vọng, khóe miệng cong lên, cười hắc hắc nói: -Thẩm gia quả nhiên kiêu ngạo!
Trần Kinh cau mày, nói: -Thẩm gia? Thẩm gia nào vậy?
Phương Liên Kiệt thản nhiên nói: -Thẩm Hải ở Hongkong, anh biết không? Anh chỉ vào bóng lưng của Thẩm Vọng Bắc -Tiểu tử này chính là cháu ruột của Thẩm Hải!
Đồng tử của Trần Kinh thu lại, trong đầu lập tức hiện ra một gương mặt già nua, chính xác, ấn tượng về Thẩm Hải vẫn luôn ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, chưa từng biến mất.
...
Trong đầu còn đắm chìm ở cuộc đi đi săn vui vẻ hào hứng kia, nhưng Trần Kinh không thể không trở lại Việt Châu tham gia vòng thi viết đầu tiên của kỳ công tuyển.
Trần Kinh phát hiện thật không may hắn đã trở thành đối tượng bị truyền thông Việt Châu công kích, bản thân cũng không hiểu nổi tại sao lại bị giới truyền thông đưa ra nơi đầu sóng ngọn gió thế này.
Nguyên nhân là vì lúc Trần Kinh trả lời phỏng vấn, có biểu thị quan điểm hy vọng giới truyền thông đừng quá lăng xê công tuyển cán bộ lần này lên, cái quan điểm này bị một nhà báo có tiếng nào đó phê bình là không có sự giác ngộ chính trị, quan niệm tổ chức non kém.
Anh ta lập tức tìm kiếm những bài báo của Lĩnh Nam mấy ngày nay, sau đó bằng tốc độ kinh người nghĩ kỹ đối sách, một tiếng đồng hồ sau gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói với Trần Kinh Phượng Hoàng Vệ đã an bài ổn thỏa, ngày mai sẽ đưa tin kia, bảo Trần Kinh buổi tối đừng ra ngoài!
Nếu là lúc trước, Trần Kinh có thể sẽ không nghĩ chuyện này có gì to tát, nhưng mấy ngày nay, trong đầu Trần Kinh vẫn là chuyện ở khu săn bắn ngày đó.
Người đàn ông cưỡi ngựa săn bắn, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, phương pháp máu lạnh nhất giết chết kẻ thù dũng mãnh, những chuyện thế này chỉ có ở trên TV, Trần Kinh ngày hôm đó lại được cảm nhận một cách chân thực.
Sống mấy chục năm nay, lần đầu tiên có cảm giác như vậy, cảm xúc chính là hào khí ngất trời!
Trần Kinh từ Sở Giang đến, bất kể lần này công tuyển thành công hay không, nhưng dù thế nào cũng không thể hạ được uy danh của cán bộ Sở Giang.