Trần Kinh nhấp một ngụm rượu, không nói một lời, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đối với việc lãnh đạo Vương Phượng Phi dường như rất có kinh nghiệm, nhưng anh từ khi trưởng thành đến nay vẫn luôn ở Sở Thành.
Sở Thành ở Sở Giang mà nói, tình hình tương đối tốt, hơn nữa lại ở ngay dưới sự quan sát của Tỉnh ủy, không khí cũng khá hòa hợp, so với tuyến dưới tốt hơn rất nhiều.
Dung Châu và Sở Thành khác xa nhau, Dung Châu rất nghèo, rất xa xôi, cho tối nay, giới chính trị Dung Châu vẫn luôn tranh đấu kịch liệt.
Vương Phượng Phi mới tới Dung Châu có phần không thích ứng được, cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng theo như Trần Kinh thấy, tâm tình của Vương Phượng Phi ít nhiều vẫn có chút vấn đề.
Vương Phượng Phi nóng lòng muốn làm công tác công tuyển cán bộ Trương Khê, trên thực tế chính là muốn lần đầu thực hiện đã thành công, muốn làm hình mẫu công tuyển cho toàn tỉnh, nhờ đó giúp con đường tiếp nhận Dung Châu của anh ta có thể gạt bỏ hết trở ngại.
Hiện tại, anh ta làm công tác ở Trương Khê còn không làm nổi, bên này Đức Cao cũng đã đoạt được cơ hội trước.
Lễ Hà của Đức Cao một lần nữa nổi danh, khiến cho toàn tỉnh đều biết, hơn nữa còn chiếm được lời ngợi khen công khai của Ban Tổ chức tỉnh, điều này làm cho trong lòng Vương Phượng phi cảm thấy không vui, suy sụp đi không ít.
Vương Phượng Phi cũng là người tuổi trẻ tài cao, thực chất bên trong cũng là ngạo khí ngút trời.
Anh ta lần đầu tiên từ chiếc ghế Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển xuống cơ sở rèn luyện là xuống Dung Châu nhận chức, trên thực tế chính là một bước quá độ, những người đứng đầu chính đảng Dung Châu là do anh ta giữ lại, chỉ cần anh ta có thể đạt được chút thành tích trong công tác, được đề bạt là chuyện đương nhiên.
Lý lịch kinh nghiệm của Vương Phượng Phi cũng không tệ nhưng Vương Phượng Phi dù sao cũng chỉ xếp sau ông ta thôi, trong phương diện quyền lợi và quyền phát ngôn, để ông ta bỏ qua một bộ phận, thành tích của Vương Phượng Phi nổi trội hơn, đó là ngàn vạn lần không được.
Người làm quan, ai lại không vì quyền lợi của mình?
Chính cương vị của Vương Phượng Phi sẽ quyết định phạm vi quyền lợi của anh, nếu chỉ ở trong phạm vi này thôi thì còn được, nhưng nếu Vương Phượng Phi muốn vươn tay ra xa hơn nữa, thì tuyệt đối không thể được.
Hôm nay hai người uống khá nhiều rượu. Cuối cùng Trần Kinh suy nghĩ mãi vẫn không có cách nào để nhẹ nhàng khuyên bảo Vương Phượng Phi.
Vương Phượng Phi hiện giờ là Phó bí thư, anh ta đến đó chủ yếu là để cải cách lại chế độ cán bộ. So với hắn đây cũng chẳng khác gì.
Nhưng vấn đề là anh ta cần phải có một thành tích rõ ràng, mặt khác cũng cần phải hợp công việc của anh ta và đại cục chung của cả Dung Châu vào làm một để cùng suy xét.
Làm trợ thủ cho Kế Tiểu Bình, anh ta phải giữ vững lập trường của riêng mình, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng, vừa muốn duy trì điều đó, lại muốn có thể sắp xếp giải nạn cho Kế Tiểu Bình, vừa muốn giữ thể diện cho Kế Tiểu Bình, lại không phải lao tâm khổ tứ, gánh chịu nguy hiểm, đây mới là điều quan trọng nhất.
Vương Phượng Phi là người thông minh vô cùng, Trần Kinh chỉ cần gợi ý một chút, anh ta tất nhiên có thể lập tức hiểu toàn bộ vấn đề trong đó.
Anh ta có chút hâm mộ nói với Trần Kinh -Trần Kinh, anh thật giỏi, từ tuyến dưới trở về tỉnh thành như rồng về biển rộng, sự nghiệp càng ngày càng nở rộ. Không giống tôi, từ tỉnh thành về địa phương, lại giống như loài ruồi bọ, đi khắp nơi làm loạn, chung quy vẫn là thiếu kinh nghiệm đi....
Anh ta ngừng một chút nói: -Trần Kinh à, xem ra tương lai trước mắt anh cũng phải xuống cơ sở rèn luyện đó. Nhưng anh không giống tôi, cơ sở kinh nghiệm công tác của anh phong phú, ở tỉnh thành anh có thể làm tốt, xuống cơ sở rồi anh sẽ lại như cá gặp nước, trước 30 tuổi có thể làm Phó giám đốc sở, những điều này ước chừng sẽ từ từ xảy ra mà thôi.
Trần Kinh lắc đầu, nói: -Phượng Phi à, anh không cần nói tôi, bây giờ ở Dung Châu anh cũng đang có một cơ hội trước nay chưa từng có. Gần đây, tôi có dự định đến Đức Dung một chuyến, không lâu nữa sẽ ghé qua Dung Châu, tôi vẫn muốn khi đến đó có thể nhìn thấy tình hình phát triển trước mắt của Dung Châu.
Vương Phượng Phi vỗ tay nói: -Nào dám, anh đến Dung Châu, tôi còn sớm quét dọn giường chiếu chào đón kìa. Còn hy vọng anh có thể một lần nữa củng cố lòng tin vào cải cách cho chúng tôi nữa kìa! Đối với chuyện cải cách này, tôi luôn giữ thái độ kiên quyết, không chút dao động!
Trần Kinh nói: -Vậy được, có những lời này của anh, tôi khẳng định Dung Châu sẽ trở về! Lão Vương, anh có tin không, tôi tin là Bí thư Kế cũng sẽ rất hứng thú với điều này đó, Dung Châu nếu giữ vững được tư tưởng, chuyện vượt qua Đức Cao chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...
...
Tin Trần Kinh muốn đến Bắc Ô Sở Giang làm nghiên cứu khảo sát, điều tra rất nhanh đã lan truyền ra ngoài, điện thoại từ các tuyến huyện gọi về muốn nóng cả điện thoại của Ban Tổ chức.
Đúng lúc này, Ban Tổ chức Tỉnh ủy đang làm cải cách cán bộ đến giai đoạn tuyên truyền, Trần Kinh đương nhiên trở thành nhân vật phỏng vấn trọng yếu trong giai đoạn này.
Trần Kinh trong lúc phỏng vấn liền công khai với tổ công tác quay phim về việc hiện tại các huyện phương Bắc đang liên tục gọi điện thoại về.