Giải quyết vấn đề Hoành Châu, Trần Kinh đã nghĩ ra được một biện pháp khéo léo.
Hiện tại cục diện Hoành Châu rất giằng co, nếu Trần Kinh không được sự ủng hộ của Tôn Thiên Thạch, hắn không thể nào có tiến triển thực sự trong công tác.
Mặt khác, hắn là tổ công tác của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, không thể nào dính đến chính trị pháp luật, trị an xã hội ổn định, thậm chí là những vụ án tham nhũng quá nhiều, trong tình hình như vậy, Trần Kinh muốn giải quyết vấn đề, chỉ có thể đi đường tắt khác.
Trần Kinh gặp Diệp Hải Duyên, Diệp Hải Duyên hy vọng Trần Kinh có thể giúp đỡ cô trong việc tìm kiếm Hồng Tỉnh Sinh, Trần Kinh lúc này nghĩ ra cách dùng giới truyền thông.
Hiện nay trong tay Trần Kinh có một lượng lớn tài liệu điều tra, hoàn toàn có thể đưa một phần nội dung tài liệu cho giới truyền thông, sau đó lợi dụng quyền uy của giới truyền thông để lội ngược dòng, khi chuyện này được giới truyền thông đưa ra ánh sáng, vấn đề Hoành Châu nhất định sẽ được càng nhiều người biết thì càng được nhiều người chú ý.
Trong bộ máy Hoành Châu, mưu kế chuyện xấu trong nhà không tiết lộ ra ngoài của Tôn Thiên Thạch sẽ thất bại, kết quả là, ông ta chắc chắn phải nghĩ ra chiến lược hợp lý hơn, tốt hơn mới có thể dứng đối với cục diện biến hóa này.
Nhưng Trần Kinh nghĩ tới một vấn đề, đó là những hành động này không thể do hắn làm.
Trần Kinh là cán bộ của Ban tổ chức cán bộ mà lại đi vạch trần khuyết điểm nội bộ, Ban tổ chức cán bộ không giải quyết được vấn đề, giao lại cho truyền thông giải quyết, chuyện này mà để người ngoài hoặc lãnh đạo biết được, sai lầm này sẽ càng lớn.
Cho nên, Diệp Hải Duyên thích hợp để làm công việc này.
Dựa vào mạng lưới và quan hệ của cô, lại còn thân phận của cô, cô sẽ dễ dàng tìm được công ty truyền thông có quyền uy như vậy. Do đó để lộ mấu chốt vụ án Hoành Châu. Đứng trên góc độ của dân chúng để yêu cầu chân tướng vụ án này.
Trần Kinh và Diệp Hải Duyên nói chuyện rất rõ ràng.
Cô chẳng phải muốn tìm Hồng Tỉnh Sinh sao? Hồng Tỉnh Sinh cải trang vi hành, trước mắt có hai khả năng lớn nhất.
Một khả năng là ông che giấu rất kỹ, thật ra đang ngầm ẩn nấp ở thành phố, không dễ phát hiện được ông.
Một khả năng khác là khi Hồng Tỉnh Sinh nhằm vào một số vấn đề, có khả năng gặp phải nguy hiểm hoặc khó khăn nhất định, nếu là tình hình này, sẽ càng khó tìm được tung tích của ông.
Dưới tình hình như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Còn chẳng bằng sử dụng sức mạnh của giới truyền thông, để càng nhiều người thấy được vấn đề của Hoành Châu, từ đó khiến bản thân Hồng Tỉnh Sinh tự xuất hiện, hoặc là khiến những khó khăn hoặc nguy hiểm ông gặp phải trở thành vô hình.
Diệp Hải Duyên là người của Cục an ninh quốc gia. Hơn nữa quyền lực trong tay cũng không nhỏ, chuyện sử dụng giới truyền thông, chắc chắn là cô có mối quan hệ của mình.
Cho nên, dù cô nàng rất hận Trần Kinh, nhưng ý kiến Trần Kinh đưa ra đối với cô chính là sách lược tốt nhất, cứ như vậy, hai người phối hợp với nhau.
Trần Kinh sửa sang lại tư liệu liên quan đến vấn đề Hoành Châu đưa cho Diệp Hải Duyên, Diệp Hải Duyên chịu trách nhiệm liên lạc với công ty truyền thông, trong vòng một ngày đại quân của giới truyền thông đã kéo đến Hoành Châu.
Tiêu điểm của CCTV buổi tối đưa tin về chuyên đề hỏa hoạn ở Hoành Châu.
Tốc độ nhanh như vậy khiến Trần Kinh chấn động, hắn gọi điện thoại cho Diệp Hải Duyên hỏi ngọn nguồn.
Diệp Hải Duyên hừ lạnh một tiếng. Có chút đắc ý nói: - Trần Kinh à, anh là nhà diễn thuyết, là chuyên gia lý luận, nhưng căn bản không suy xét đến tính khả thi của hành động thực tế. Nếu như làm theo cách của anh, muốn tạo ra ảnh hưởng chẳng biết phải mất bao nhiêu ngày.
May quá, chuyện Hoành Châu trước đây sớm đã được giới truyền thông chú ý, có vài công ty truyền thông thậm chí còn nắm được tình hình nhưng chỉ vì nhiều nguyên nhân và áp lực nên chưa đưa tin thôi.
Những gì tôi làm hiện nay đã khiến những tin tức chết từ trong trứng nước một lần nữa hồi sinh, cho nên, những thứ này sớm là những thứ đã tồn tại, tôi chỉ khiến cho nó được phóng xuất vào lúc này thôi.
Trần Kinh nhíu mày, trong lòng giật mình.
Không tệ, vấn đề Hoành Châu tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải chỉ một công ty truyền thông chú ý, hơn nữa có vài công ty truyền thông to gan cũng dám xâm nhập điều tra vài chuyện của Hoành Châu. Nghe nói năm ngoái, ký giả bị Hoành Châu vây đánh đã làm chấn động giới phóng viên Sở Giang.
Cuối cùng mấy vụ án này đều được Thành ủy Hoành Châu và Tỉnh ủy Sở Giang can thiệp nên chuyện lớn hóa nhỏ. Chuyện lớn hóa nhỏ rồi, nếu như lật lại những chuyện này thì sẽ ra sao?
Trần Kinh nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu nghiêm nghị.
Hắn nghĩ may là hắn không làm chuyện này, nếu không không biết sẽ đụng chạm đến bao nhiêu lợi ích, từ đó đắc tội bao nhiêu người.
…
Tỉnh Sở Giang, Tòa nhà số 101 Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, Sa Minh Đức ở thư phòng nghiêm túc phê chỉ thị văn kiện.
Uông Minh Phong đẩy cửa bước vào, thở hồng hộc, Sa Minh Đức hơi nhíu mày nói: - Sao vậy? Uông Phong? Có chuyện gì thế?
Uông Minh Phong ổn định tinh thần một chút, nói: - Bí thư, Vụ trưởng Hồng chưa tìm được, có phải căn bản anh ta không tới Sở Giang không?
Khóe miệng Sa Minh Đức khẽ cong lên, không nói lời nào.
Một lát sau, ông ngẩng đầu lên nói: - Hiện nay cục diện Hoành Châu thế nào rồi? Hình như Trần Kinh miệng cọp gan thỏ, chưa làm được gì à?
Uông Minh Phong hơi lắc đầu, nói: - Bí thư, gánh nặng Hoành Châu để Trần Kinh phụ trách, đúng là có hơi miễn cưỡng một chút, hiện tại chuyện Hoành Châu rất khó khăn, Tôn Thiên Thạch luôn miệng nói cải cách, bài trừ tư tưởng cũ kỹ bảo thủ, kỳ thực, tôi thấy anh ta vẫn đi theo đường lối cũ.
Tư tưởng cứng nhắc như cũ, vẫn kiên quyết giữ khuyết điểm, lại muốn bảo vệ công lao của mình!
Sa Minh Đức nhẹ nhàng cười cười, nói: - Những thứ này đều không thể tránh được, chúng ta không thể hy vọng cán bộ nào cũng có đạo đức tốt, con người ai cũng tư lợi!
Ông dừng một chút, rồi lại nói với Uông Minh Phong: - Uông Phong à, Trần Kinh không gọi điện cho anh à? Mấy ngày rồi!
Uông Minh Phong lắc đầu.
Sa Minh Đức nói: - Tên nhóc này còn chưa từ bỏ ý định, còn đang nghĩ cách đấy!
Uông Minh Phong nói: - Hiện nay xem ra, cậu ấy có nghĩ được cách nào đều vô dụng rồi, Tôn Thiên Thạch quá lõi đời, Trần Kinh không vượt qua được cửa ải của lão này. Hơn nữa, Tôn Thiên Thạch này cố chấp có tiếng, Trần Kinh muốn thuyết phục anh ta, chưa đủ năng lực đâu!
- Biết rõ mà chẳng làm gì được. Sa Minh Đức nói, ông lắc đầu: - Đáng tiếc…
- Reng, reng reng!
Điện thoại trên bàn Sa Minh Đức bỗng nhiên vang lên.
Điện thoại đường dây đỏ?
Sa Minh Đức nhíu mày bắt máy, nói: - Tôi Sa Minh Đức nghe, anh là…
Sa Minh Đức nói được một nửa, chợt bật dậy khỏi ghế, nói: - Thủ tướng Dung, muộn như vậy anh còn gọi điện thoại xuống sao?
- Hoành Châu có chuyện gì? Sao lại dẫn đến nhiều vấn đề thế? Đầu dây bên kia, một giọng thâm trầm vang lên.
Sa Minh Đức ngây ra như phỗng, ông có chút không kịp phản ứng, ông không thể ngờ lúc này Thủ tướng Dung lại gọi điện đến để nói chuyện của Hoành Châu, Hoành Châu có chuyện gì mà có thể kinh động đến Thủ tướng Dung chứ?
- Thủ tướng Dung, chúng tôi đang nghiên cứu đối sách cho vấn đề của Hoành Châu, có thể sẽ nhanh chóng giải quyết mấy vấn đề này thôi! Sa Minh Đức nói, khôi phục lại ngữ khí bình tĩnh.
Là chư hầu một phương, Sa Minh Đức sớm đã luyện được bản lĩnh thấy biến không sợ hãi, gặp nguy không loạn.
Tuy ông cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng không đến mức khiến ông có bất kỳ bối rối, vẫn kìm chế được.
- Các anh phải nhanh chóng xử lý nghiêm túc, không được để dẫn đến nhiễu loạn quá lớn, phải trân trọng môi trường phát triển ổn định hiện nay, phải nắm được đại cục! Thủ tướng Dung đưa ra chỉ thị.
Cúp máy, Sa Minh Đức nói với Uông Minh Phong: - Uông Phong, chuyện gì đã xảy ra?
Uông Minh Phong đầu óc quay cuồng, vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc này, đường dây đỏ lại vang lên.
Cú điện thoại này là của Trưởng ban thư ký Đường Kiếm Bình gọi đến, trong điện thoại Đường Kiếm Bình có chút khẩn trương, ông nói:
- Bí thư, mâu thuẫn bên Hoành Châu trở nên gay gắt rồi, hiện tại giới truyền thông bỗng nhiên oanh tạc, đào hết gốc rễ của Hoành Châu lên, như vậy nguy hiểm quá!
Sa Minh Đức cau mày nói: - Chuyện xảy ra khi nào? Ảnh hưởng lớn lắm à?
Đường Kiếm Bình nuốt nước miếng một cái, ông ta gọi cú điện thoại này là để thử Sa Minh Đức.
Ông nghĩ nhất định chuyện này là ý của Sa Minh Đức, nhưng giờ Sa Minh Đức nói vậy, khiến ông ta không biết hồi phục như thế nào.
Ông ta dừng một chút, nói: - Bí thư, chương trình của CCTV, Cảng thị, rồi nhiều đài truyền hình địa phương hôm nay đều nhắm vào mấy vụ án của Hoành Châu, ảnh hưởng quá lớn, trong vòng hai tiếng đồng hồ, đường truyền của bên đối ngoại, công an, lâm nghiệp của chúng ta đều bị nghẽn rồi!
Còn nữa, đường dây nóng của Chủ tịch tỉnh cũng vang liên tục, căn bản đều điện thoại đến để hỏi về vấn đề của Hoành Châu…
- Có chuyện như vậy sao? Sao tôi… Sa Minh Đức vừa nói được một nửa, Uông Minh Phong đứng bên cạnh nói: - Bí thư, có phải chuyện này xảy ra chiều nay không? Chiều nay chúng ta đi thị trát công nghệ.
Sa Minh Đức nhíu mày gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Kiếm Bình à, anh lập tức bắt tay điều tra ngọn nguồn, sau đó thông báo bên dưới, mai chúng ta mở cuộc họp hội ý!
Sa Minh Đức ra lệnh, tài liệu liên quan nhanh chóng được gửi đến cho ông.
Ông lật tài liệu, rồi lại mở những đoạn băng đưa tin liên quan, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc.
Uông Minh Phong cũng không biết những chuyện này, ông cũng cùng Sa Minh Đức xem mấy thứ này, càng xem ông càng sợ, cuối cùng, ông không kìm nổi nữa, run run nói: - Bí thư, đây là Trần Kinh làm à?
Mặt Uông Minh Phong trắng bệch, trong lòng nghĩ nếu đây là do Trần Kinh làm thì tên nhóc này lá gan quả thực quá lớn.
Hắn đã lửa cháy thêm dầu, quá nóng nảy rồi!
Uông Minh Phong xem tin tức, ông hiểu rõ, trong chuyện này có rất nhiều tin tức vì nhiều nguyên nhân bị ngăn cản không cho đưa tin, giờ toàn bộ đều đã được đưa cả rồi. Hơn nữa chủ yếu là các công ty thông toàn quốc đưa tin, đây rõ ràng là một cuộc chiến truyền thông có tổ chức.
Thủ đoạn dùng giới truyền thông như vầy, là muốn khai đao vào Hoành Châu, muốn nhắm vào các vấn đề của Hoành Châu, muốn những vấn đề của Hoành Châu muốn tránh cũng không tránh được, không có bất kỳ kẽ hở nào để đầu cơ trục lợi.
Không thể không nói, chiêu thức ấy độc, vô cùng độc.
Cứ như thế, toàn bộ bộ máy của Hoành Châu đều bị đem lên nướng!
Đứng từ góc độ lợi ích, có khả năng chuyện này do Trần Kinh làm, vì xảy ra chuyện này hắn là người có lợi nhất.
Tổ công tác của hắn ở Hoành Châu, chỉ cần ra lệnh một tiếng, hắn có thể đi tìm hiểu những vấn đề dính líu này và đăng lên báo.
Nhưng Uông Minh Phong đột nhiên nghĩ Trần Kinh thật sự có gan như vậy sao? Ngoài ra, động tác lớn như vậy, có hẳn là bút tích của một trưởng phòng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT