Ông vốn được chọn là người đứng đầu bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh Kỳ Bắc, nhưng cuối cùng lại dời Kỳ Bắc, tới Sở Giang nhận chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh Sở Giang.
Ông từ quân nhân trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chỉ trong thời gian 8 năm.
Mà trong khoảng thời gian 8 năm này, cũng khiến ông trở thành người nổi bật nhất trong số quân nhân vào biên chế. Chấn động đến cả vùng tây Bắc.
Khác với tác phong quân nhân của Từ Tự Thanh, Cao Tiểu Thụ lại có phong thái của một thương nhân.
Thương nhân làm việc lấy lợi làm đầu, chỉ cần có lợi, trì hoãn, thậm chí là vi phạm quy định, vi phạm kỷ luật cũng sẽ không tiếc mà làm.
Cho nên, quan hệ của Từ Tự Thanh và Cao Thọ Sơn không tốt cho lắm, nhưng Cao Thọ Sơn lại là người vùng Tây Bắc, hai người ở Sở Giang không thể nói chuyện, cho nên, nhiều khi, hai người đều cảm thấy rất không tự nhiên!
Nhưng cái cảm giác không tự nhiên này cũng không kéo dài lâu lắm. Cao Thọ Sơn nắm trong tay tập đoàn khách sạn Sở Giang, ông ta đã từng trải qua nước sôi lửa bỏng, đã trở thành lão chuột già trong thành phố.
Vào thời điểm như vậy, Cao Thọ Sơn đã không còn cùng Từ Tự Thanh chống lại chủ nghĩa tư bản rồi, việc duy nhất bây giờ ông ta có thể làm là dựa vào Từ Tự Thanh, hy vọng Từ Tự Thanh có thể ra mặt giải quyết vấn đề nan giải trước mắt của ông ta!
Hừ nhẹ một tiếng, Từ Tự Thanh đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Cao Thọ Sơn nói: -Lão Cao à, nói như vậy, bây giờ anh là miệng hùm gan thỏ, bó tay không có cách nào rồi hả? Anh chiếm cứ ở Sở Giang này lâu như vậy, tập đoàn Âu Lãng của anh ta cũng mới đến mà thôi, tục ngữ có câu, rồng mạnh đánh không lại rắn địa phương! Sao chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không có cách xoay chuyển sao?
Chẳng lẽ tập đoàn Âu Lãng của anh ta thật sự vững như thép, khiến anh không có cách nào công phá sao?
Ông trăm phương nghìn kế muốn bày mưu với Trần Kinh, không biết rằng Trần Kinh đã sớm biết hành động của ông, từng chiêu từng chiêu đều theo đúng suy nghĩ của Trần Kinh mà làm.
Kết quả là Cao Thọ Sơn ông, nhạn không đánh được, ngược lại còn bị nhạn mổ cho mù mắt!
Hiện tại Trần Kinh đã trút sạch sẽ trách nhiệm của mình , vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang khi hắn ở bên kia đã được kết án, sau này mọi rắc rối không có liên quan đến hắn, hiện tại nếu tập đoàn còn không tự giải quyết ổn thỏa vấn đề, đó chính là do Cao Thọ Sơn ông vô dụng.
Hiện giờ, Cao Thọ Sơn muốn tìm Trần Kinh, ông cũng không có lý do gì để tìm hắn, hơn nữa, cứ cho là ông có lý do để tìm Trần Kinh, Trần Kinh cũng sẽ nể mặt ông sao?
Hừ nhẹ, Từ Tự Thanh nói: -Lão Cao, anh cùng Trần Kinh hợp tác đã lâu như vậy, anh cảm thấy hắn là người như thế nào?
Từ Tự Thanh vui vẻ nói: -Lão Cao, không sai, chưa thấy qua anh khen ai như vậy đó! Tôi thấy trạng thái này của anh có phải hay không đã bị Trần Kinh tưới nước rồi phải không?
Cao Thọ Sơn mặt mày nhăn nhó, thầm muốn khóc.
Ông hận Trần Kinh, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng ông lại không thể không thổi phồng Trần Kinh, bởi vì ai cũng biết Trần Kinh hại ông đến không còn đường lui, nếu ông còn hạ thấp Trần Kinh, đó không phải là nói với người bên cạnh mình rằng mình rất vô dụng sao?
Ông chỉ có thể khen Trần Kinh vô cùng lợi hại, như vậy ông mới có thể giữ lại được chút thể diện!
-Anh tìm thời gian nói chuyện với Trần Kinh đi, thái độ thành khẩn một chút! Vấn đề của tập đoàn khách sạn Âu Lãng chỉ có anh ta mới có cách giải quyết! Từ Tự Thanh nói.
-Anh ta....anh ta có thể có biện pháp gì chứ? Tôi làm ra chuyện như vậy, một Trưởng phòng nhỏ bé như anh ta có thể có cách nào giải quyết được chứ? Cao Thọ Sơn gân cổ nói, gân xanh lộ hết cả ra.
-Anh ta không có cách vậy anh có cách không? Từ Tự Thanh sa sầm mặt nói: -Tự mình không có cách giải quyết, lại không muốn nhờ người, anh định trì hoãn vấn đề này đến bao giờ, đến khi tòa án chính thức mở phiên tòa sao?
Cao Thọ Sơn rụt cổ lại, không dám cãi, đành ngậm ngùi đáp ứng.
Khóe miệng Từ Tự Thanh lộ ra một tia cười lạnh.
Ông cũng muốn xem thử xem Trần Kinh có thể có bao nhiêu năng lực, người khác không biết nhiệm vụ trên vai Trần Kinh, nhưng Từ Tự Thanh ông biết.
Nhiệm vụ Trần Chi Đức giao cho Trần Kinh, chính là muốn Trần Kinh cam đoan nguy cơ giải trừ cho tập đoàn khách sạn Sở Giang, do đó bước tiếp theo phụ thuộc vào tình hình sáng lập, thay đổi chế độ xã hội.
Trần Kinh dám trêu đùa, lừa dối Cao Thọ Sơn, để hắn có thể tự do tự tại, khiến Cao Thọ Sơn phải tự mình xoay sở, buồn thiu như chó nhà có tang!
Từ Tự Thanh bẻ khớp tay phát ra những tiếng “Tạch...! Tạch...!”. Đối với cậu con rể Phương gia này, ông càng ngày càng có hứng thú, tiểu tử này, có thể tìm được đường sống từ cõi chết, vốn là một kẻ tranh cử Bí thư huyện ủy thất bại, lại có thể bước chân vào tỉnh thành.
Hơn nữa có thể liên tiếp làm được nhiều việc như vật, thật đúng là một con nghé con thích đấu đá lung tung.
Đáng tiếc, tiểu tử này không sinh ra trong quân ngũ, nếu là trong quân ngũ, Từ Tự Thanh khẳng định sẽ muốn đề bạt, trọng dụng hắn, dựa vào sức mạnh đó có thể đánh thắng được nhiều trận ác liệt đấy!
...
Trần Kinh cũng không biết rằng mình đang bị người khác ngấm ngầm bày mưu.
Lúc hắn tan tầm về nhà, trong nhà cả một phòng người, hóa ra là cả nhà Sử Kiến và anh rể Uông Thụy Quốc đến.
Bố mẹ của Sử Kiến, hai vợ chồng Sử Văn Minh, còn thêm cháu ngoại, Sử Tử Ký, tên gọi là Tảo Tảo. Bố mẹ của Uông Thụy Quốc, hai vợ chồng Uông Quý Phát, và cháu ngoại Linh nhi.
Uông Quý Phát gật đầu không nổi, không nói lên lời, người bạn già bên cạnh nói: -Bác Uông của cháu có chịu ngồi yên đây, gần đây thường ra ngoài, muốn tích cóp ít tiền cho hai đứa, hy vọng sau này có thể mua được một căn nhà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT