Ủy ban Kỷ luật tỉnh Sở Giang tuyên bố bắt giữ Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh Sở Giang, Triệu Đại Lâm, nghi phạm vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
Tin tức này vừa lan truyền ra, cả nước đều kinh sợ!
Bởi vì trước khi tin tức này được công bố, nghe đồn đã có lần Triệu Đại Lâm trốn ra nước ngoài, hơn nữa rất nhiều phương tiện truyền thông bên ngoài đã đưa tin rất nhiều về chuyện này.
Hiện tại, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Sở Giang công bố tin tức này, những tin tức trước kia toàn bộ trở thành tin lá cải, đây cũng là đòn phản kích hữu hiệu mà tỉnh Sở Giang dành cho các thế lực bên ngoài, không được tùy tiện nói xấu Đảng cộng hòa.
Ngày thứ 2 sau khi tin tức về Triệu Đại Lâm được Tỉnh ủy công bố, Trần Kinh ở Hongkong đọc báo liền biết được, lời lẽ thật khiến nội tâm hắn kích động, dù sao việc khuyên nhủ thành công Triệu Đại Lâm trở về, hắn cũng đóng góp một phần không nhỏ trong đó.
Mặc dù góp sức không nhiều, nhưng nếu không tặng lão tiên sinh Thẩm Hải bức họa kia, chỉ e nhiệm vụ này căn bản không thể hoàn thành.
Bởi vì căn cứ vào tin tức Diệp Hải Duyên cung cấp cho Trần Kinh, Triệu Đại Lâm đã tìm được con đường an toàn để xuất cảnh, ngay ngày thứ 2 tại Rose sẽ xuất phát, đi thuyền rời bến theo đường vòng qua Malaysia đến Châu Âu.
Mà chính vì như thế, vào cái ngày bắt giữ Triệu Đại Lâm, bất ngờ điều tra, phát hiện ra hơn hai ngàn nhân dân tệ trong tài khoản của Triệu Đại Lâm đã gửi đến ngân hàng nước ngoài, truy hồi được khoản tiền này, coi như giảm được tổn thất của quốc gia tới mức thấp nhất.
Trần Kinh ở đại học Hongkong học hỏi hơn mời ngày mới về Lâm Cảng, sau đó từ Lâm Cảng đi máy bay trở về Sở Thành.
Ở sân bay Sở Thành, Diêm Cương dẫn đầu bốn trưởng phòng đích thân tới sân bay nghênh đón hắn trở về, khiến Trần Kinh được trải nghiệm chút cảm giác anh hùng được đãi ngộ.
Từ cửa máy bay đi xuống, Diêm Cương ôm lấy Trần Kinh rồi giơ ngón tay cái ra nói: -Anh thật là giỏi! Anh có biết không, hiện tại trong bộ phận chúng ta, ai ai cũng đều coi anh là nhân tài anh hùng đó, Trưởng ban Biên trong cuộc họp chuyên môn còn biểu dương anh đó, tôi khâm phục anh đó, Trần trưởng phòng à, anh nhận chức chưa được bao lâu, đã có thể lên thẳng trời xanh rồi.
Trần Kinh nói: - Lão Diêm à, anh có thể bớt nói hươu nói vượn đi được không? Tôi đi Hongkong lần này cũng là mất bò mới lo làm chuồng, coi như lấy lại danh dự vì sự làm việc sơ suất của mình thôi, chuyện này nếu như muốn kể công, sau này chuyện thưởng phạt cán bộ của chúng ta có thể có nhiều sơ hở lắm đấy!
Biên Thạc Lâm ở một bên lên tiếng: -Sao lại có thể không kể công? Mấy năm nay việc khuyên cán bộ bỏ trốn trở về vẫn luôn rất khó khăn. Hơn nữa, có thể lặng lẽ khuyên trở về như vậy, cũng là có một không hai rồi đó, tôi nghe nói, lần này các lãnh đạo tỉnh đều vô cùng hài lòng đó!
-Tiểu tử nhà cậu thì biết cái gì? Đúng rồi, tôi đi công tác lần này, hệ thống truyền thông của cậu bị áp chế không ít, là sao đây? Sao có cảm giác không có chút cố gắng gì vậy? Trần Kinh giả vờ tức giận nói.
Trương Ái Hoa đại tỷ đứng một bên lên tiếng: -Tiểu Biên của chúng ta tốn không ít công sức đâu! Ngày nào cậu ta cũng chạy hết chỗ này đến chỗ khác tuyên truyền, tất cả đều là tuyên truyền sự tích anh hùng của Trần Trưởng phòng cậu đó!
Biên Thạc Lâm đỏ mặt nói: -Trương đại tỷ, tôi đâu có? Mỗi ngày tôi đều vùi đầu vào làm việc, tôi cũng chỉ qua văn phòng của anh có một lần mà thôi!
Trưởng phòng Vương Nhữ nói thêm: -Đến phòng làm việc của tôi 2 lần nữa, vậy là 3 lần rồi, còn có bên lão Triệu kia nữa chứ. Cậu không qua sao?
Biên Thạc Lâm, xấu hổ, ho khẽ một tiếng nói: -Trưởng phòng của chúng ta đi cả chặng đường dài, hoàn cảnh xã hội Hongkong phức tạp như vậy, trưởng phòng lại có thể như cá gặp nước, hơn nữa còn thuận lợi chiến thắng trở về, chuyện như vậy không đáng tuyên truyền sao? Tôi tứ khoa còn phải phụ trách nhiệm vụ tuyên truyền đây này!
Bộ dạng Biên Thạc Lâm nói khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Trần Kinh chịu qua cùng mọi người bắt tay. Nhị khoa Triệu An vẫn đứng ở bên cạnh rất bĩnh tĩnh, Trần Kinh và anh ta bắt tay, anh ta chỉ thản nhiên nói: -Hoan nghênh Trưởng phòng thắng lợi trở về!
Trần Kinh gật gật đầu với anh ta, nói: -Bớt chút thời gian đi an ủi Triệu Trưởng phòng, các người đều đã từng là cấp dưới của ông ấy. Người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Tôi hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua, tình thế bây giờ rất khó khăn, công việc của chúng ta sẽ càng ngày càng áp lực, trọng trách sẽ càng ngày càng nặng nề, ông ta còn muốn chọn Đại Lương chứ!
Triệu An ngạc nhiên gật đầu. Trong lòng có chút cảm động.
Triệu Yên Sơn từ sau khi về chỗ Trần Kinh, tâm tình của anh ta vẫn có chút vướng mắc, không tài nào tháo gỡ.
Vì điềm này, quan hệ giữa anh ta với Triệu An thậm chí đã bắt đầu rạn nứt, mà Triệu An vì việc này cũng hết sức buồn phiền, dù sao Triệu Yên Sơn vẫn luôn coi trọng hắn. Hiện tại quan hệ của hai người thành ra thế này, khiến anh ta phải cõng trên vai gánh nặng vô cùng.
Quan trường là nơi tranh giành quyền lợi, nhưng ở nơi này lại cố tình coi trọng nhân phẩm.
Quan hệ của Triệu An và Triệu Yên Sơn rất căng thẳng, việc anh ta làm cấp dưới mà nói rất bị động, Triệu An hiện tại đang dựa vào Trần Kinh, đây nói nhẹ thì là một lợi thế, còn nặng lời chính là vong ân phụ nghĩa.
Cán bộ như vậy, về sau còn lãnh đạo nào dám dùng?
Hiện tại, ý đồ của Trần Kinh là tha cho Triệu Yên Sơn một con đường sống, mà việc này, hắn giao cho Triệu An đi làm, trên thực tế chính là cho Triệu An một cơ hội làm dịu đi mối quan hệ với Triệu Yên Sơn, cơ hội này đối với Triệu An mà nói thật sự rất quý giá, trong lòng của anh ta có thể không xúc động sao?
Trở lại Ban Tổ chức, chuyện đầu tiên Trần Kinh làm đó là báo cáo công tác với Biên Kỳ.
Tâm tình Biên Kỳ rất tốt, ông ta tự mình rót cho Trần Kinh một ly trà, nói: -Tiểu Trần, tôi biết cậu là cao thủ pha trà, tay nghề của tôi so với cậu còn kém hơn nhiều, cậu chịu khó uống vậy!
Trần Kinh nói: - Trưởng ban Biên, ngài nói vậy khiến tôi thấy hổ thẹn rồi! Có thể uống trà do ngài tự tay pha, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Biên Kỳ khoát tay nói: -Cậu là công thần. Chén trà này cậu xứng đáng được nhận!
Ông ta dừng một chút, nói: -Theo tin tức từ phía bên an ninh quốc gia, vụ án của Triệu Đại Lâm, công lao lớn nhất thuộc về cậu, bọn họ chỉ có điều người phối hợp với cậu mà thôi, Cục trưởng Thiệu trước mặt Mễ bộ trưởng còn mở lời khen cậu đó!
Bình thường lớn tiếng, Cục An ninh Quốc gia không coi các ngành khác ra gì, lần này có thể nhờ chuyện của cậu mà chịu lún, thật là hả giận!
Biên Kỳ uống một ngụm trà, cười lớn nói: -Cậu không biết chứ, lúc chuyện này xảy ra, chúng tôi có mở một cuộc hội nghị liên tịch, một trưởng phòng nhỏ bên Cục An ninh Quốc gia kia lại dám chĩa vào mặt người của chúng ta và Phó bí thư Uông của Ủy ban Kỷ luật để phê bình, hiện tại cậu giúp chúng ta lấy lại danh dự này rồi!
Trần Kinh liên tục nói không dám, Biên Kỳ ngồi trên ghế, chợt ngẩng đầu lên nói: -Đúng rồi, một chuyện chưa xong, một chuyện khác lại tới! Còn chuyện này nữa, tôi nghe Trưởng ban Cao nói, bên phía Dung Châu có một vụ án do cậu phụ trách phải không?
Trần Kinh thở dài một tiếng, nói: -Trưởng ban Biên, cái vụ án bên kia vốn là do Nhị xử phòng Cán bộ phụ trách, đây đều là do Trưởng ban Cao nhất quyết đem vụ án nhét cho tôi!
-Vụ án này phải nắm thật chắc, Tỉnh ủy đang thúc giục công tác của chúng ta, nếu việc này cậu tiếp nhận, Trưởng phòng Cao lại tin tưởng cậu cậu không gánh vác được thì biết làm thế nào? Biên Kỳ nói, ông lấy một bộ hồ sơ ở trên bàn đưa cho Trần Kinh: -Đây là hồ sơ do Hứa Minh Đông đưa tới. Tất cả tài liệu khảo sát việc điều chỉnh bộ máy cán bộ ở Dung Châu đều ở đây, cậu lấy về xem đi!
Biên Kỳ cười nói: -Cậu đó, bây giờ từ cảng lớn vinh danh trở về, tất cả mọi người đều đang mong đợi biểu hiện của cậu đó!
Trần Kinh nói: - Trưởng ban Biên, thật có chút không phải! Tôi ở lại Cảng Đại học hỏi chút việc kinh doanh của phương Tây, có thể đánh đồng với công việc bây giờ sao?
-Sao lại không thể? Điểm quan trọng nhất của kinh tế phương Tây là gì? Quan trọng nhất chính là tầm nhìn quốc tế và suy nghĩ quốc tế! Một người có lối suy nghĩ tìm tòi, các mặt công tác sẽ đều chịu ảnh hưởng. Hơn nữa, ai biết cái mà cậu học chính là kinh tế phương Tây? Toàn bộ chỉ có tôi biết, Mễ Bộ trưởng cũng đâu có biết! Biên Kỳ chỉ vào Trần Kinh nói: -Nhưng mà cậu đó, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hiện tại có vài người có thái độ hoài nghi mối quan hệ giữa chúng ta và Cảng Đại, hiện tại cậu biểu hiện rất tốt, rất có tác dụng loại trừ những hoài nghi đó, giúp cho việc công tác của chúng ta bớt đi nhiều cản trở.
Trần Kinh bất đắc dĩ cầm một tập hồ sơ thật dày từ văn phòng Biên Kỳ trở về phòng làm việc của mình, vừa vào cửa đã thấy Cao Vệ cười cười ngồi trên ghế làm việc của mình rồi.
Trần Kinh vừa thấy anh ta liền đau đầu, nhưng người ta là lãnh đạo, hắn không thể không cúi đầu chào hỏi.
Cao Vệ cười híp mắt nói: -Làm sao vậy? Tôi thấy anh đối với tôi rất có hiềm khích thì phải. Tư tưởng thế này là không được đâu, lần này ở bên ngoài lập công thật không tệ nhưng không được lên mặt chứ!
Trần Kinh thở dài một tiếng, tự nhận xui xẻo nói: -Trưởng ban Cao, anh xem chút đi! Hồ sơ dày như vậy, đừng nói là phá án, chỉ cần tôi xem qua 1 lượt hết mấy thứ này cũng đã tốn rất nhiều công sức rồi!
Cao Vệ nói: -Trần Kinh à, con ngươi tôi có một thói quen, chính là làm công tác trước sau vẹn toàn! Vụ án này là cậu tiếp nhận, tiếp nhận rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ sao! Sao có thể bỏ dở giữa chừng chứ?
Cao Vệ giọng điệu rất nghiêm túc, chợt nghiêm nét mặt nói: -Được rồi! Hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện này, dựa theo yêu cầu của bên trong bộ phận, sau khi xuống khảo sát, trở về nhất định phải viết báo cáo và cảm nghĩ. Lần trước chúng ta đi Dung Châu, những người khác đều đã nộp báo cáo rồi, chỉ còn thiếu mỗi anh nữa thôi, thế nào, nộp cho tôi đi chứ!
Trần Kinh biến sắc, thốt lên: -Trưởng ban Cao, anh....Anh cũng thật biết cách bức tôi đó, tôi mới trở về, mông còn ngồi chưa nóng, anh nói xem tôi đi Hongkong liệu có thời gian viết báo cáo hay sao? Mỗi ngày....
-Anh không cần giải thích với tôi, anh đi Hongkong nửa tháng, trước đó coi như bộn bề công việc, nhưng sau này khi ở lại Cảng Đại học hỏi, liền loay hoay viết cái báo cáo cũng không có thời gian viết hay sao? Cao Vệ nói.
Trần Kinh nói: -Đi đi! Ngày mai tôi giao là được chứ gì! Hiện tại tôi viết ngay đây, thế được chưa nào?
Cao Vệ vừa ngưng sắc mặt liền cười lớn đứng lên, lại vỗ vỗ vai Trần Kinh nói: -Tốt lắm! Tôi chỉ dọa anh thôi, tôi có thể nói với anh, việc điều chỉnh bộ máy cán bộ của Dung Châu hiện tại không vậy, Chủ tịch Thành phố đã được chẩn đoán chính xác là mắc bệnh máu trắng, muốn nghỉ ngơi một thời gian! Hiện tại toàn tỉnh đều rất chú ý sự thay đổi của bộ máy Dung Châu, việc này anh phải xem xét cho cẩn thận!
Cao Vệ dừng 1 chút rồi nói tiếp: -Được rồi! Đây không phải tôi bức anh làm việc mà là chúng ta hiện tại tổ chức cải cách càng ngày càng nhanh, chúng tôi cũng chỉ muốn kiểm tra năng lực làm việc của cậu chút thôi! Tôi với anh rõ ràng chuyện này, về sau trong bộ phận Quản lý chúng ta đang làm quá trình phân công đều có thể thay đổi, hiện tại cho anh phụ trách công việc này, chính là cho cậu nếm mùi vị của sự thay đổi mà thôi....
Cao Về nói lời này có chút trịnh trọng, Trần Kinh chợt thấy rùng mình, cũng trịnh trọng gật đầu.
Cao Vệ lại lộ ra chiêu bài tươi cười: -Khổ cho anh rồi! Anh hãy làm cho thật tốt nhé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT