Sân bay Vũ Lăng ở Sở Giang cũng không phồn hoa lắm, còn kém xa sự phồn hoa, đông đúc của những sân bay ở Bắc Kinh hay ở những thành phố lớn vùng Duyên Hải.
Nhưng vì là sân bay của cả một tỉnh nên sáng sớm người qua lại sân bay Sở Giang cũng rất nhiều.
Tuy được ưu tiên đi ở phần đường của khách vip, nhưng Trần Kinh vẫn bị chen chặt cứng, vì người cứ vừa cười vừa kéo tay hắn là một cô gái lạ.
Hôm nay Diệp Hải Duyên vẫn rất bình thường, cô ta vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, cả đêm không nghỉ ngơi, trong đầu Trần Kinh lúc này có chút rối loạn, nhưng Diệp Hải Duyên thì rất phấn chấn, gương mặt vẫn rạng rỡ.
Không biết vô tình hay cố ý mà Trần Kinh đã không cẩn thận chạm lên bộ lông mềm của hai con cừu trên ngực áo của Diệp Hải Duyên, cảm giác này vốn là thích thú, nhưng Trần Kinh lại thấy mình như phải chịu tội vậy.
Vì hắn biết rõ phong thái vui vẻ của người con gái đang ngồi bên cạnh hắn, hoàn toàn chỉ là đang diễn kịch thôi.
Trần Kinh vốn tính không thích sự giả dối, dù rằng cái hành động giả dối ngày hôm nay là để làm một việc quan trọng, nhưng Trần Kinh vẫn có chút khó chịu, sắc mặt và trong lòng hắn rất mẫu thuẫn, rất tồi tệ.
Diệp Hải Duyên lúc này và cô gái lạnh lùng ngày hôm qua, là hai người hoàn toàn khác nhau, có lẽ cô gái lạnh lùng ngày hôm qua mới chính là con người thật của cô ta.
Tay trái Trần Kinh cầm một cái vali màu đen, trong vali có một vài bộ quần áo, tất nhiên toàn là đồ của Diệp Hải Duyên rồi, ở phía Nam thì thời tiết ấm hơn, toàn bộ những quần áo ấm dài tay đang mặc trên người không thể mặc được nữa mà phải mặc những bộ váy áo ngắn.
Hôm qua Trần Kinh đi vội quá nên hắn chưa kịp chuẩn bị những đồ này.
Phòng chờ dành cho khách vip ở sân bay không lớn lắm, nhưng không gian bên trong cũng rất được, với giai điệu du dương của piano, chỗ ngồi thì đều là ghế dài và xung quanh có rất nhiều hàng quán ăn uống.
Diệp Hải Duyên cười vui vẻ, buông lỏng tay Trần Kinh xuống ghế, nheo mắt nhìn Trần Kinh và nói: -Kinh tử, em muốn uống Tam Minh Trị!
Trần Kinh cười nhạt, không nói gì, quay đầu đi mua bữa sáng.
Hắn vừa đi được vài bước, hắn thấy lờ mờ trước mắt có một người rất quen.
Liêu Triết Du?
Hắn hơi nhíu mày, nhưng không có biểu hiện gì cả.
Hắn lại bước tới. Đi vào quán bán thức ăn, hắn gọi một cốc sữa tam minh trị, phần của hắn thì hắn gọi một bát mì, bưng thức ăn định quay đi.
Hắn lại lờ mờ nhìn thấy một người quen.
Trần Đoàn mặc trên mình một bộ âu phục, đầu tóc bóng lộn, cổ thì đeo một chiếc cà vạt màu đỏ tươi, hướng về phía Diệp Hải Duyên cười híp mắt lại.
-Hải Duyên, cô cũng đi Lâm Hải à? Thật là trùng hợp?
Trong quán bán đồ ăn có chỗ ngồi, hắn có thể ngồi xuống ăn sáng trước, nhưng hắn hơi do dự, tốt nhất là bưng về chỗ Diệp Hải Duyên rồi ăn.
Hắn đi đến gần. Trần Đoàn mới nhận ra hắn, có vẻ Trần Đoàn rất ngạc nhiên.
-Kinh tử?
Trần Kinh nhìn anh ta hơi gật đầu và nói: -Trần đại công tử, đã lâu rồi! Hắn đặt thức ăn xuống chỗ của Diệp Hải Duyên và nói: -Ăn thôi! Tôi ăn mì, cô uống Tam Minh Trị đi!
Trần Đoàn càng ngạc nhiên hơn khi nghe Trần Kinh nói vậy, anh ta suýt nữa thì đứng không vững, chỉ về phía Trần Kinh, lại chỉ về phía Diệp Hải Duyên nói: -Các người…
Trần Kinh không thể nào ngờ được trong hoàn cảnh như thế này lại gặp Trần Đoàn, hơn nữa lại có một cặp mắt đang nhìn theo họ, đó rõ ràng là Liêu Triết Du, anh ta đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Người yêu của hắn là ai? Là Phương Uyển Kỳ!
Nhưng hiện tại hắn lại đang ở cùng ai? Là Diệp Hải Duyên!
Việc này không những quá lộn xộn mà còn khiến cho Trần Kinh rất khó chịu.
Đối với Kim Lộ, thì khi ở bên cô trong lòng Trần Kinh không hề có bất kì mẫu thuẫn nào, nhưng bây giờ hắn thấy rất mâu thuẫn.
-Ai chà, tốt quá rồi! Kinh tử thật là hiểu em quá, biết em thích uống sữa Tam Minh Trị! Diệp Hải Duyên hồ hởi nói. Theo kế hoạch thì cô ta phải gọi cà phê, nhưng hiện giờ ở trên bàn cà phê đâu?
Trần Kinh ngồi xuống, Trần Đoàn bị rơi vào tình thế rất là khó xử.
Diệp Hải Duyên cũng chẳng để ý gì tới Trần Đoàn, chỉ quay sang nói chuyện với Trần Kinh.
Nhưng Trần Kinh thì lại không nhiệt tình lắm, tuy không đến nỗi khiến cho người ta khó chịu, nhưng cái kiểu lạnh nhạt đó khiến cho người xung quanh thấy rất khác thường.
Khí chất của Diệp Hải Duyên dù ở đâu thì cũng đều được chú ý, không chỉ là trung tâm của con trai mà đối với cả con gái cũng vậy.
Dáng của Diệp Hải Duyên cũng không có gì đặc biệt, cô ta cũng chỉ cao một mét sáu mươi. Nhưng đôi chân của cô ta thì rất đẹp, nhờ đó mà nhìn cô ta trông yểu điệu hơn.
Hôm nay cô ta mặc rất tùy ý, tuy nhiên cái sự tùy ý ấy lại rất hấp dẫn người nhìn.
Một người con gái có khí chất tốt như vậy lại chủ động đi tìm một người con trai, đúng là việc chỉ dám nghĩ trong mơ.
Nhưng thái độ của Trần Kinh quá lạnh lùng, cả ngày mới nói được một câu, quá là…
Trần Kinh có thể cảm nhận được những ánh mắt khác nhau của những người đàn ông ngồi xung quanh, trong đó có cả người ngồi cạnh hắn đó là Trần Đoàn, trong cái ánh mắt đó có đủ cả ngưỡng mộ, ghen ghét, thù hận.
Trong lòng Trần Kinh cười nhạt một cái, sự cảnh giác của hắn đối với người con gái tên Diệp Hải Duyên ngày càng nhiều hơn.
Là một người con gái thu hút ở Sở Giang, là một đóa hoa diễm lệ nhất Sở Giang, vậy mà lại là người của Cục An Ninh Quốc Gia.
Trần Kinh vốn tính rất ghét việc diễn kịch, những trò giải trí thì hắn cực kì ghét, những người cả ngày chỉ biết diện kịch thì bao nhiêu phần trăm linh hồn mình thuộc về mình.
Cũng giống như Diệp Hải Duyên vậy, ngày hôm qua thì rất lạnh lùng, hôm nay lại biến thành một người rất vui vẻ, Trần Kinh không bao giờ chấp nhận việc giả tạo như vậy, tuy đây là công việc của Diệp Hải Duyên, những công việc như vậy, Trần Kinh cũng không thích!
Trần Kinh luôn luôn để ý tới hành động của Liêu Triết Du.
Hắn có cảm giác là mấy lần Liêu Triết Du định đi tới đây, nhưng vẫn còn do dự điều gì đó mà chưa dám đi tới!
Trần Kinh chợt nghĩ ra một điều, chẳng nhẽ lộ trình ngày hôm nay của Diệp Hải Duyên đã bị lộ ra ngoài?
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Trần Kinh đi Lâm Hải, một lúc lại gặp ngay hai người Liêu Triết Du và Trần Đoàn cũng đi Lâm Hải!
Hai người này không biết có phải là vì Diệp Hải Duyên mà tới đây không?
Đóa hoa kiều diễm nhất Sở Giang, sức hấp dẫn đó đều do Diệp Hải Duyên tùy ý sử dụng, trong lòng Trần Kinh chỉ cười nhạt một cái.
Nhưng lúc đó thì Trần Kinh cũng hiểu được ý của Diệp Hải Duyên.
Hôm qua trong kế hoạch cũng đã nhắc tới Liêu Triết Du và Trần Đoàn hai người này, hai người này đều đã gặp Triệu Đại Lâm hai ngày trước khi Triệu Đại Lâm trốn, không biết lúc đó đã có chuyện gì xảy ra?
Không biết là đã kìm nén bao lâu, Trần Đoàn cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh ta liền hỏi Trần Kinh:
- Kinh tử, tại sao? Anh cũng có thời gian đi Lâm Hải à?
Trần Kinh thản nhiên cười, trên mặt có chút khó xử, nói: -Đi Lâm Hải học, học tập kinh nghiệm cải cách của vùng Duyên Hải! Tôi xin đi tiên phong, sau đó thì cử người tới học tập tiếp!
Trần Đoàn nhíu mày nói: -Không đúng, Hải Duyên! Kinh tử đi học, tại sao hai người lại đi cùng với nhau?
Mặt Diệp Hải Duyên bỗng biến sắc, rõ ràng là Trần Kinh không trả lời như những gì cô ta đã nói, khiến cô ta rất bực.
Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, liền nói: -Tại sao tôi và Trần Kinh lại không thể đi cùng nhau? Anh ấy đi học, tôi đi chơi không được sao? Cô ta liếc nhìn TrầnKinh và nói:
-Trần Kinh, chúng ta đã nói rõ rồi, anh sẽ phải đi chơi cùng em vài ngày, học tập thì cũng cần phải giải lao chứ. Hơn nữa ở Lâm Hải chơi vài ngày, cũng coi như là đã học tập được một phần rồi, dùng mắt để nhìn, mũi để ngửi, đấy cũng là một cách học tập!
-Chơi gì chứ? Cô là bác sĩ! Trách nhiệm của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, cô cả ngày chỉ biết đi chơi, làm sao mà có thể làm một bác sĩ được cơ chứ? Trần Kinh nói, giọng hơi mỉa mai.
Mặt Diệp Hải Duyên bắt đầu đỏ lên, Trần Kinh không nhìn mặt cô ta, nói tiếp: -Đi thôi, đến lúc lên máy bay rồi!
Diệp Hải Duyên bị câu nói đó của hắn làm cho nghẹn cứng họng không biết nói gì, chỉ biết cắn răng một cái, nhưng vẫn cố gắng tươi cười, nhanh chóng bỏ những đồ ở trên tay xuống, lấy cái túi nhỏ lên và khoác vào tay Trần Kinh, nhìn rất là thân mật, người xung quanh đều nhìn vào đó.
Trần Đoàn đứng ngây tại chỗ, một lúc lâu sau, anh ta đập tay vào cái hộp nhỏ ở trên bàn, ấm ức quay người đi, bước nhanh ngược lại đường dành cho khách vip, ngay cả hành lý chuẩn bị lên máy bay anh ta cũng bỏ.
Liêu Triết Du vẫn ngồi ở một chỗ bí mật uống cà phê.
Anh ta đưa mắt nhìn Trần Kinh và Diệp Hải Duyên cùng nhau lên máy bay, gương mặt tuấn tú của anh ta bây giờ trở lên rất khó coi.
Anh ta tức giận đập tay xuống bàn, cái miếng lót cốc bị anh ta đập cho nức ra, tay của anh ta thì bị cứa chảy máu.
Trần Kinh!
Liêu Triết Du vò đầu mình, làm vết thương rách to hơn.
Trần Kinh là cái thá gì? Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nhà quê lớn lên ở nơi không ai biết đến.
Mình là ai chứ? Liêu Triết Du, đường đường là một ngôi sao mới đầy triển vọng, hiện giờ lại là chủ tịch của tập đoàn Tam Giang, nắm trong tay tài sản lên tới hàng tỷ, chẳng nhẽ lại không bằng cái thằng nhà quê Trần Kinh đó sao?
Vợ tương lai của anh ta là Phương Uyển Kỳ cũng bị Trần Kinh trắng trợn cướp mất, giờ Phương Uyển Kỳ là người yêu của Trần Kinh rồi, điều này thì cả Sở Giang ai cũng biết.
Gần đây Liêu Triết Du đang để ý tới Diệp Hải Duyên, rõ ràng cô ta cũng là người yêu của Trần Kinh rồi, nhìn hai người thân mật như vậy, bình thường Diệp Hải Duyên là một người rất kiêu kì, không bao giờ dấu vẻ ngạo mạn, nhưng giờ trước mặt Trần Kinh thì vẻ kiêu ngạo ấy không còn nữa!
Sự đả kích đó khiến Liêu Triết Du khó lòng mà chấp nhận được.
Anh ta từ nhỏ tới lớn, luôn được ăn ngon mặc đẹp, những người xung quanh luôn coi anh ta như trời vậy, anh ta đã muốn thứ gì thì không bao giờ là không có được.
Nhưng bây giờ, liên tiếp mấy lần đều không như ý anh ta, hơn nữa cái người mà khiến việc của anh ta không như ý muốn đều là Trần Kinh…
Trần Kinh cũng không quay đầu lại nhìn, nhưng sau khi lên máy bay nhân lúc đi vào nhà vệ sinh hắn nhìn lướt qua những hàng ghế trống ở cuối thì không thấy Trần Đoàn và Liêu Triết Du đâu.
Hắn thở một hơi dài, điều này đã chứng minh điều hắn nghĩ là đúng, hai người này đến đây là vì Diệp Hải Duyên, nhưng người con gái ấy lại dùng cách đấy để đuổi hai người họ đi.
Trần Kinh hiện giờ có chút khinh thường Diệp Hải Duyên, hắn không còn chút thiện cảm nào đối với cô ta nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT