Phương Uyển Kỳ vội vã gọi điện thoại, hóa ra Phương Liên Kiệt khó khăn lắm mới dành ra chút thời gian gọi điện từ quân khu tới Sở Thành.
Phương Liên Kiệt từ khi vào cơ quan thủ lĩnh quân khu, xem như bị đeo vòng kim cô, cả ngày bận tối mày tối mặt, hiếm có cơ hội ra ngoài gặp Trần Kinh.
Hôm nay anh ta mặc quân phục, oai oai nghiêm nghiêm, hai sao trên vai sáng chói mắt.
So với mấy năm trước, cử chỉ lỗ mãng và trẻ trung của Phương Liên Kiệt dần biến mất, mơ hồ có sự uy nghiêm và khí thế chỉ quân nhân mới có. Nhất là đôi mắt, rất lợi hại, nhìn vào khiến người ta có cảm giác trưởng thành, điềm đạm và vững chắc.
- Ai cha, Liên Kiệt, cậu thật giỏi, quân khu quả nhiên là nơi rèn luyện người. Cậu mới đi vài ngày, đã trông khắc hẳn lúc trước rồi. Tinh thần chấn hưng uy phong lẫm liệt.
Trần Kinh cười nói.
Phương Liên Kiệt tới gần bắt tay Trần Kinh, anh ta vừa dùng sức, Trần Kinh một thư sinh yếu đuối sao có thể là đối thủ của anh ta, đau tới nhe răng trợn mắt.
- Ha ha, anh còn dám trêu em. Em mà không dùng sức thì sao ép anh thể hiện bản chất ra. Em thấy anh mới thay đổi nhiều, quả nhiên là lãnh đạo tỉnh ủy, nói truyện cũng mang giọng quan, sau này em vợ như em nếu không cố gắng chỉ e sẽ bị anh phạt nặng.
Phương Liên Kiệt cười ha hả nói.
Trần Kinh xua tay nói:
- Sau này không được dùng sức mạnh như vậy, hôm nay gặp cậu mừng quá, tôi nghe nói cậu định lấy vợ hả?
Phương Liên Kiệt xấu hổ hàm hồ nói:
- Cái đó…đó là ép duyên, người vợ đó lần này em về mới gặp, còn không biết có vừa mắt hay không.
Phương Uyển Kỳ bên cạnh nói:
- Cái gì mà không vừa mắt? Tiểu Đồng là cô gái tốt, người ta trẻ như vậy đã là lãnh đạo cao cấp của tòa ấn nhân dân. Tiền đồ không thể lường, em phải nắm chắc cơ hội này, bằng không qua đi sẽ không còn cơ hội tốt như vậy đâu.
Phương Liên Kiệt đỏ mặt nói:
- Chị, chị ít nói kiểu như vậy đi, lúc trước đối tượng cả nhà giới thiệu cho chị chẳng phải cũng khá được sao? Chị lại muốn tự do yêu đương, không phải Tiểu Đồng không tốt, mà chỉ là em không thích cách thức như vậy.
Quan trọng là tình yêu nảy sinh giữa hai người, để cho cha mẹ hai bên bắt ép thì còn gì thú vị?
Phương Uyển Kỳ cả giận nói:
- Tiểu tử cậu muốn ăn đòn rồi.
Phương Uyển Kỳ giơ tay định tát Phương Liên Kiệt một cái, anh ta vội vàng trốn ra đằng sau Trần Kinh.
Phương Uyển Kỳ nói:
- Được, chị lập tức gọi điện cho mẹ, nói em không thích Tiêu Đồng, bảo mọi người trong nhà hủy chuyện này đi.
Phương Liên Kiệt sửng sốt lập tức chạy tới nói:
- Đừng mà đừng mà.
- Sao vậy?
Phương Uyển Kỳ cười nhìn anh ta.
Phương Liên Kiệt tỏ vẻ xuýt xoa thưa dạ nói:
- Cái đó…cái đó, Tiêu Đồng thực ra cũng không tệ lắm, hơn nữa sự kiêu ngạo đó cũng có chút hấp dẫn.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nhìn nhau bật cười ha hả
Trần Kinh nói:
- Hôm nay ra bên ngoài ăn cơm, anh và Liên Kiệt uống vài chén, tiểu tử này tìm được bạn gái rồi, phải ăn mừng.
- Được được, có rượu uống là hay nhất, quân khu bọn em cấm uống rượu, em lâu lắm không uống rồi, miệng nhạt quá đây.
Phương Liên Kiệt ha hả cười.
Mấy người đều không phải người ham khoe mẽ, không tìm nơi nào tiếng tăm, tìm đại một quán gần chỗ ở của Phương Uyển Kỳ, gọi một phòng, bảo ông chủ ủ một bình Lão Diếu đặc sắc của Sở Thành, hai anh em liền uống.
Uống mấy chén, Phương Liên Kiệt liền khua môi múa mép.
Anh ta tán dóc từ nam chí bắc, nói tới mức nước miếng bay tứ tung. Hai người Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ làm người nghe, hai người thỉnh thoảng cụng chén, Phương Uyển Kỳ lúc sào liền dựa vào người Trần Kinh.
Hai người có mấy ngày không gặp, hôm nay nhân cơ hội này coi như lãng mạn một chút.
Phương Liên Kiệt nhíu mày nói:
- Được được, xem anh chị kìa, hai người còn gần hơn chút nữa em không nói được nữa rồi. Em nói chứ hai người có chuyện gì vậy? Sao lại không phân biệt tình huống gì, còn có em ở đây, không để ý là liền ôm ấp nhau, còn ra thể thống gì?
Phương Uyển Kỳ hơi thẳng lên, nhấc chân liền đá Phương Liên Kiệt:
- Tiểu cậu nói gì vậy? Cẩn thận chị đánh cho.
Phương Liên Kiệt mặt không đổi sắc nói:
- Em nói thật, chị đánh em cũng phải nói vậy.
Phương Uyển Kỳ nhướn mày nói:
- Tiểu tử cậu được đó, giờ giỏi rồi, ngang hàng với chị rồi, cậu cẩn thận chị nói với Tiêu Đồng chuyện đáng xấu hổ của cậu, đến lúc đó cậu phải khóc đó.
Phương Liên Kiệt mặt biến sắc nói:
- Chị đừng có mà làm loạn, chúng ta không đùa thế nữa…
Anh ta dừng một chút, nâng chén rượu lên lại đặt xuống nói:
- Đúng rồi, có một chuyện này em thấy trong lòng buồn bực. Lần này về, mẹ em luôn hỏi chuyện Trần Kinh, chị nói cái này…
Phương Uyển Kỳ ngẩn ngơ vẻ mặt trở nên khẩn trương bật thốt nói:
- Mẹ hỏi gì Trần Kinh?
Phương Liên Kiệt không nhanh không chậm gắp một miếng đồ ăn, Phương Uyển Kỳ cả giận nói:
- Em nói không? Nếu em không nó chị sẽ đập cái bàn vào mặt em, xem em còn ăn dược nữa không?
Phương Liên Kiệt cười ha hả nói:
- Sao thế? Gấp vậy? Em nói bà chị, chị cũng quá trọng sắc quên nghĩa rồi, chúng ta dù sao cũng là chị em,. Vì chuyện này em không trả lời chị mà chị không cho em ăn?
Trần Kinh kéo Phương Uyển Kỳ, vỗ vỗ vai cô nói:
- Được rồi, có thể hỏi được gì? Cậu ấy chỉ là lừa người thôi.
Phương Liên Kiệt nói:
- Em thật là không lừa chị đâu, Trần Kinh, nói thật với anh, việc anh không được làm cái gì mà Bí thư huyện ủy kia thật ra là do cha em nhúng tay vào.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày lòng trầm xuống.
Phương Liên Kiệt lại nói:
- Việc này anh đừng để trong lòng, cha em cổ hủ lắm, ông ấy có tính cách như vậy rồi.
- Nhưng, anh không làm Bí thư huyện ủy lại nhảy vào ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh thành, chuyện này khiến cha em ngạc nhiên. Haha, chúng em nói với ông anh lợi hại như nào ông cũng đều không tin, lần này bị giáo huấn rồi.
Không cho anh làm Bí thư huyện ủy huyện nghèo khó kia, anh lại nhảy sang làm trưởng phòng Ban tổ chức tỉnh ủy. Anh không nhìn thấy sắc mặt cha em thôi, em thấy trong lòng đã mê rồi.
Phương Uyển Kỳ sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:
- Chị vẫn nghi ngờ việc này, hóa ra đúng là cha giở trò quỷ, ông đây là ý gì? Là không chịu bỏ qua cho em.
Trần Kinh nâng chén rượu lên uống một ngụm, trong lòng có chút không vui.
Hắn vẫn luôn thấy kỳ quái, rõ ràng chuyện là ván đã đóng thuyền, sao bỗng nhiên thay đổi, hóa ra vấn đề là ở đây.
Xem ra nhạc phụ tương lai này của mình cũng không phải người hiền lành dễ đối phó đâu.
Nhưng Trần Kinh lại nghĩ, mình không đi Lâm Hà, lại vào tỉnh thành, lí do là gì? Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là do có người kéo mình một tay.
Có thể là ai chứ?
Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới Uông Minh Phong.
Là Uông Minh Phong sao? Ông ấy có khả năng như vậy sao? Ông ấy tuy rằng là thư kí bí thư tỉnh ủy, kiêm nhiệm Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy. Nhưng ở phương diện nhân sự ông ấy có được bao nhiêu quyền nói?
- Được rồi, được rồi. Trần Kinh lợi hại, không dựa vào chúng ta có thể lên thẳng mây xanh, việc này mẹ em rất hứng thú đó, mẹ vợ hỏi con rể, hỏi tới mức em thấy phiền ra. Em đã nói với mẹ rồi, tìm mấy nhiếp ảnh gia chụp riêng cho Trần Kinh mấy cái ảnh.
Sau đó giao toàn bộ ảnh cho bà, để bàn xem thật kĩ con rể tương lai tài giỏi.
Phương Liên Kiệt cười nói.
Anh ta giơ chén rượu lên, nói:
- Trần Kinh, tới đây, hai ta đi cùng. Vẫn là một câu nói cũ, hiện tại em lĩnh ngộ được rồi. Dựa vào người khác, dựa vào trời, dựa vào tổ tiên, không coi là anh hùng hảo hán, anh em ta cứ dựa vào bản thân tự cố gắng, em tin đợi một thời gian nhất định có tiền đồ.
Trần Kinh nâng chén rượu lên cụng ly với anh ta, uống hết rượu trong chén một hơi cạn sạch.
Trần Kinh không giống Phương Liên Kiệt, hắn xuất thân bình dân, có thể có ngày hôm nay hắn đã thấy rất hài lòng rồi. nhưng trong lòng hắn cũng có ý chí thanh tao.
Nhạc phụ tương lai nhìn mình không vừa mắt, đây là gì? Cỗ ngạo khí trời sinh trong lòng Trần Kinh dần dần nảy sinh, Phương gia thế lớn, mình lại không dựa vào Phương gia, chỉ giao tranh bằng sự cố gắng của minh, xem xem có phải có một ngày nhất định sẽ nổi tiếng không.
Phương Uyển Kỳ dần dần lại gần Trần Kinh, tay cô ôm chặt tay Trần Kinh.
Hai người tâm ý tương thông, suy nghĩ trong lòng Trần Kinh cô hiểu được rõ ràng.
Đối với một cô gái mà nói, có được một người đàn ông khí khái như Trần Kinh cô còn đòi hỏi gì nữa?
…
Trưởng phòng nhân sự ban tổ chức Liêu Hồng Viễn vừa đi làm liền tới phòng Trần Kinh, chủ yếu là để xin ý kiến của Trần Kinh về vấn đề sắp xếp nhân viên phòng giám sát cán bộ.
Trần Kinh mời ông ta ngồi, Liêu Hồng Viễn ưỡn cái bụng to tròn ra nói:
- Trưởng phòng Trần, anh đúng là tiếp nối người đi trước, mở lối cho người đi sau. Phòng giám sát cán bộ trong tay anh phát triển rất nhanh, toàn bộ từ trên xuống dưới mọi người đều nhìn. Lần này lại phải tăng nhân viên cho các anh, phòng này của cậu, chẳng mấy chốc sẽ trở thành phòng lớn nhất trong ban Tổ chức.
Trần Kinh ngẩn người nói:
- Thật sao? Tôi thật còn chưa chú ý điểm này đâu. Nói thật với Trưởng phòng Liêu, làm công tác giám sát cán bộ vừa bẩn lại mệt, còn đắc tội người khác. Trưởng phòng như tôi, thật sự cẩn thận, mọi người thấy chúng tôi phá án nở mày nở mặt, kỳ thật sự khó xử bên trong có mấy người biết được?
Liêu Hồng Viễn cười ha ha, không nói một lời.
Trần Kinh ở ban tổ chức thời gian chưa lâu, nhưng hắn lại lấy hành động thực tế chứng minh tài năng của mình. Hiện tại nhân viên phòng giám sát cán bộ đã lên tới hơn ba mươi người, hiện tại trong ban đều đang truyền tin, tổ chức cải cách công tác, khả năng sẽ bắt đầu từ phòng giám sát cán bộ.
Đối với Trần Kinh, Liêu Hồng Viễn không dám khinh thường, ông giao kế hoạch sắp xếp nhân viên cho Trần Kinh nói:
- Chính là những nhân viên này, anh có muốn tự mình đến gặp không, nếu cảm thấy không thích hợp chúng ta lại thương lượng một chút.
Ông ta dừng lại một chút:
- Đúng rồi trưởng phòng Trần, còn chuyện này. Tôi nhận sự ủy thác của người ta, muốn mời anh ăn cơm, anh xem có dành gia chút thời gian được không?
Trần Kinh nhíu mày, trong lòng
Liêu Hồng Viễn lời này nói quá trực tiếp, gần như không để cho Trần Kinh có thời gian từ chối.
Ai mời ăn cơm?
Trần Kinh lập tức liền nghĩ tới một người, Cao Thọ Sơn.
Trong lúc này, chỉ có Cao Thọ Sơn hy vọng nhất là gặp mình nói chuyện. Mà Trần Kinh vào lúc này không muốn nhất là gặp Cao Thọ Sơn, bữa cơm này từ chối sao đây? Có thể từ chối không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT