Trần Kinh và Thẩm Tiểu Đồng quen biết nhau đã lâu, cái vẻ quỷ quái của cô ta thì hắn cũng chẳng lạ gì, cho nên hắn cũng tỏ ra lạnh nhạt với điều ấy.
Nhưng Lương Thành thì lại không như vậy, anh ta đưa danh thiếp và giới thiệu về bản thân, Trần Kinh không phản ứng gì, cũng chỉ là hình thức vậy thôi.
Thái độ của Thẩm Tiểu Đồng đối với Trần Kinh ngày càng trở lên thân mật, điều đó khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Tiểu Đồng gần đây bị mê hoặc bởi những buổi dạ hội thời trang.
Việc nhỏ này Lương Thành tất nhiên là không nói gì rồi, nhưng Thẩm Tiểu Đồng lại rất cố chấp, cô ta không lấy vé mà anh ta tặng, muốn tự mình tìm mua vé.
Đức Cao là một thành phố mới phát triển, cách đây nhiều năm thì nơi đây vẫn còn lạc hậu lắm, nhưng mấy năm gần đây cuộc sống của người dân ở đây dần dần đủ đầy hơn.
Đời sống tinh thần có vẻ được nâng cao nhưng đời sống tinh thần, văn hóa ở đây thì vẫn còn kém, tư tưởng ý thức của họ vẫn chưa theo kịp thời đại.
Như một buổi ca nhạc của người nổi tiếng vậy, nhưng những tiết mục của ca sĩ và hoạt động buôn bán thì rất ít, có thể nói lễ hội thời trang lần này là để khuấy động buổi dạ hội, làm cho buổi dạ hội về sau sôi động lên.
Số lượng vé của buổi dạ hội đã được tăng lên gấp ba lần so với dự tính, hơn nữa hầu như là không có vé ngay ở đó, vậy mà Thẩm Tiểu Đồng lại muốn dễ dàng có vé, thật là không thể.
-Trần Kinh, anh thấy thế nào? Anh đến đây chọn đồ đi? Thẩm Tiểu Đồng nói, -Giúp tôi chọn đi, sở thích của tôi chắc anh cũng biết, chắc sẽ không tồi!
Trần Kinh lắc lắc đầu, để cho cô ta không có cơ hội nói gì nữa, liền nói: -Được rồi, ở đây toàn đồ đắt tiền, tiền lương của tôi chỉ có một ít, có khi chẳng đủ mua một bộ đồ ở đây đó chứ!
Thẩm Tiểu Đồng nghe Trần Kinh nói vậy, giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Trần Kinh thật chẳng giống một người đàn ông gì cả, trước mặt một người đàn ông khác mà không có chút khí khái nam nhi nào, giả bộ là một người có tiền cũng được mà.
Nhưng Lương Thành khi nghe thấy Trần Kinh nói vậy, liền cười và nói: -Trần tiên sinh là ai chứ? Anh và Tiểu Đồng là bạn của tôi, đã đến trung tâm thương mại của chúng tôi mua sắm thì chắc chắn có ưu đãi lớn rồi, anh cứ thoải mái lựa chọn, không thì anh và Tiểu Đồng cùng nhau chọn cũng được!
Lương Thành có chút gượng gạo.
Anh ta trước làm việc ở vùng duyên hải, gần đây mới chuyển về Đức Cao.
Trong lòng anh ta, cũng có chút khinh thường người dân Đức Cao, đối với anh ta mà nói thì người ở đây, đặc biệt là người trẻ thì cũng chỉ làm trong các cơ quan nhà nước hoặc trong các trường học, mỗi tháng lương ba cộc ba đồng, cứ như vậy trâu bò còn chẳng chịu được nữa là người, anh ta bắt đầu không làm chủ được lời nói của mình, luyên thuyên không thôi.
Thích khoe khoang công việc chính của bản thân, không biết cái anh ta gọi là công việc chính đó là gì, chính là làm cả đời, cũng không bằng thu nhập một năm của người ta.
Trong lòng có cảm giác mình vượt trội, giỏi giang hơn người khác, lời nói của anh ta lại càng phong độ hơn.
Trần Kinh không quá quan tâm đến anh ta, cũng không tỏ ra quá thờ ơ, cứ bình thản ngồi chơi, thư giãn, có hai người nói chuyện bên cạnh cũng không tồi.
Lương Thành lần đầu gặp Trần Kinh thì thấy hắn có vẻ rất oai, nhưng giờ thì khác rồi, qua vài lần thăm dò, anh ta cho rằng Trần Kinh cũng chỉ là một kẻ quê mùa chính gốc mà thôi.
Sự gượng gạo lúc đầu dần chuyển thành sự kiêu ngạo.
-Trần tiên sinh, không sao, dù gì cũng đã tới đây, hãy ngắm qua một chút đi! Kim Sơn chúng tôi là nơi bán đồ cao cấp ở khu Đức Cao này, là một thương hiệu nổi tiếng của khu Đức Cao, Bí thư thành ủy của Đức Cao chính là người cắt băng khai trương trung tâm!
Rất nhiều du khách đến Đức Cao đều tìm đến với Kim Sơn chúng tôi để xem đồ, có thể nói Kim Sơn là biểu trưng cho thời thượng và đẳng cấp của Đức Cao! Lương Thành nói.
- Yên tâm thăm quan đi, thăm quan không mất tiền!
Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn không muốn quan tâm đến cái tên Lương Thành này nữa, không ngờ cái tên đó được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu khiêu khích hắn!
Mặt Trần Kinh bắt đầu sầm xuống, Thẩm Tiểu Đồng thì đang cười thầm trong lòng.
Lương Thành lại làm như không có gì, anh ta tiếp tục nói: -Người Đức Cao à! Quan niệm tiêu dùng và thời thượng trước đây đều không được, Kim Sơn chúng tôi đã đến đây, không chỉ mang đến đây những nhãn hiệu nổi tiếng, mà còn mang đến đây đẳng cấp mới, đáng tiếc, để bây giờ việc này mới được làm, gánh nặng quá lớn!
Thẩm Tiểu Đồng nói: -Trần Kinh chúng tôi kinh tế vẫn còn khó khăn, anh có thể cho anh ấy vay ít tiền để dung không? Anh nhiều tiền như vậy mà? Có cả xe BMW?
Lương Thành hơi nhíu mày, nhưng cũng thoải mái nói: -Được chứ, nếu Tiểu Đồng đã nói vậy, Trần tiên sinh anh cứ đi ngắm hết đi, tự nhiên chọn, tôi tặng anh hết!
Trần Kinh nghe hai người kẻ xướng người họa, càng nói càng không ra chuyện, bèn nói: -Được rồi, tổng giám đốc Lương, anh cứ làm việc của anh đi! Đừng có ở đây ra vẻ ông chủ lớn nữa!
Trần Kinh nói vậy, sắc mặt của Lương Thành có chút khó coi, thẹn quá mà giận nói: -Trần tiên sinh, có câu này tôi không biết có nên nói hay không, trung tâm thương mại Kim Sơn chúng tôi, không phải là công viên, đến mà không mua gì hết…
-Êy! Anh là ai Một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên đi đến sau lưng Lương Thành.
Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đó.
Phương Uyển Kỳ hai tay đang xách bảy tam túi đồ, thở hổn hển, vừa chạy đến vừa nói: -Giúp em cầm đi, mệt chết được!
Cô ta chạy đến, đặt đồ xuống dưới đất, nhìn hai người Lương Thành, nói: -Họ là ai? Bạn của anh à?
Trần Kinh không trả lời cô ta, càu mày nói: -Em mua nhiều đồ như vậy làm gì? Em chuẩn bị mở tiệm quần áo à?
Phương Uyển Kỳ lè lưỡi nói: -Em đi ra khu vực đồ nữ xem, không có gì mới mẻ cả, liền đi sang khu đồ nam! Cũng không biết anh mặc bộ nào đẹp, thế nên em đã mua rất nhiều kiểu dáng khác nhau để anh chọn, hehe!
Phương Uyển Kỳ chỉ ngây ngô cười, Trần Kinh lật lên lật xuống xem, Phương Uyển Kỳ ngăn lại và nói: -Đều không phải là đồ đắt gì, rẻ lắm!
Thẩm Tiểu Đồng nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ nãy giờ.
Cô bình thường lúc nào cũng trang điểm rất đẹp, luôn phải để mình trông thật xinh , nhưng mới nhìn thấy Phương Uyển Kỳ, dáng đẹp , da trắng, từ người cô ta lại toát lên khí chất, khiến cho cô ta thấy mình thật kém so với Phương Uyển Kỳ.
Lại nhìn những túi quần áo ở dưới đất, đều là đồ nam hàng hiệu Kim Sơn, đống đồ đó ít thì cũng phải mấy ngàn tệ.
Cô chỉ thầm líu lưỡi, người phụ nữ này thật tài giỏi, đáng cho người ta ngưỡng mộ.
Còn Lương Thành thì lại kinh ngạc, anh ta tới Đức Cao này lâu vậy rồi, mà chưa gặp qua người phụ nữ đẹp này, nhất thời mắt cứ dán vào người cô ta.
Phương Uyển Kỳ ngồi luôn xuống bên cạnh Trần Kinh, lấy điện thoại ra và gọi: -Đến tầng ba nhà b3, mang đồ xuống xe cho tôi.
Một lúc, có một cô gái lon ton chạy tới, đầu tiên cúi đầu chào Phương Uyển Kỳ: -Tiểu thư!
Sau đó quay người sang phía Trần Kinh chào: -Trần tiên sinh!
Lúc đó Phương Uyển Kỳ ngồi chỉ túi nào túi nào: -Đều xách đi đi, chúng tôi đi dạo một lát.
Cô gái đã quen với việc xách đồ, lon ton chạy đi.
Trần Kinh dụi mắt, cảm thấy có chút gì đó vô vị, khó chịu, hắn rút điện thoại ra và gọi cho Phó tổ trưởng Triệu người phụ trách lễ hội thời trang, sau đó, nói với Thẩm Tiểu Đồng: -Vé tôi đã sắp xếp rồi, cô tự mình gọi điện lấy nhé, nhớ là đừng có lấy nhiều đó, bây giờ hơi gấp!
Thẩm Tiểu Đồng nghe thấy vé là cười tít mắt lên, liên tục gật đầu đáp: -Được, được, tôi sẽ tự đi lấy, Trần Kinh, anh tốt quá!
Cô ta quay sang Phương Uyển Kỳ và bảo: -Bạn gái của anh rất xinh, ha ha, rất giống minh tinh, tôi vốn biết anh rất phong độ, quả thật không làm tôi thất vọng!
Miệng cô ta ngọt như bôi mật, bôi đường vậy.
Sau khi nói làm Phương Uyển Kỳ vui xong, cô ta quay sang nói với Lương Thành: -Tổng giám đốc Lương, anh có mắt nhìn không vậy, anh Trần nhà tôi là người không có tiền ư? Mắt nhìn người như vậy, mà còn đứng đó mà dạy bảo chúng tôi, có cần chúng tôi dạy cho anh cách nhìn người không?
Lương Thành bị Thẩm Tiểu Đồng nói trúng, anh ta mặt đỏ tía tai.
Nhưng trước mặt phụ nữ, anh ta không thể để mất mặt được, liền nói: -Có tiền thì tốt rồi, không phải là một thằng nhà quê!
Lúc đó Uyển Kỳ hơi sửng sốt, quay sang nhìn chằm chằm vào Lương Thành nói: -Sao anh lại nói vậy? Anh dựa vào cái gì, anh có tin là…
Cô đang nói một nửa câu thì Trần Kinh lôi cô ta đi, nhíu mày nói: -Được rồi! Đồ cũng mua rồi, đi thôi!
Phương Uyển Kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn Lương Thành, rút điện thoại ra gọi điện, đúng lúc đó từ phía trước đi tới một người trung niên tầm năm mươi tuổi.
Ông ta lại gần và đưa tay tới nói: -Ai nha! Tôi vô tình đứng trong phòng quan sát nhìn thấy có người rất quen mặt, không ngờ thật là phó bí thư Trần đại giá tới! Hoan nghênh!!
Người trung niên đưa tay ra, vẻ mặt niềm nở, Trần Kinh đứng dậy, hai người bắt tay nhau, ông ta nhiệt tình lắc tay,nói: -Phó bí thư Trần có thể đến cái trung tâm nhỏ của tôi, thật khiến tôi cảm động…
Người đến đó không phải là ai khác, chính là chủ tịch Kim Sơn, Lương Ngạn Bân, lúc khai trương Kim Sơn, Trần Kinh cũng nằm trong những thư ký có tiếng, hai người cũng đã gặp nhau vài lần.
Hai người bắt tay nhau, Lương Ngạn Bân nhìn sang Phương Uyển Kỳ, mở to mắt nhìn và nói: -Côlà tổng giám đốc Phương! Phương tổng thất lễ, thất lễ rồi…
Ông ta đưa tay ra, nhưng thấy nét mặt của Phương Uyển Kỳ có gì đó không bình thường, tay ông ta vẫn đang giơ ra.
Ông ta quay về phía Thẩm Tiểu Đồng và Lương Thành hỏi: -Chuyện gì thế này?
Lúc này Phương Uyển mới nói: -Lương tổng, vị tiểu Lương tổng của các ông này, ông không tìm được người phù hợp sao, ngày mai cho tôi tên một người có khả năng làm được việc này, người như thế này đừng để tôi nhìn thấy anh ta!
Nụ cười trên mặt Lương Ngạn Bân đột nhiên tắt đi.
Ông ta là người lăn lội thương trường nhiều năm, đối với mọi mối quan hệ hiển nhiên tinh thông.
Ý của Phương Uyển Kỳ lúc này là gì ông ta cũng biết, chắc chắn là cái tên tiểu tử kia lại phạm lỗi với nguời không nên phạm rồi.
Không nhìn vào mấy năm Phương Uyển Kỳ ở Sở Giang thì tính tình của cô ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng tức giận lên, thì ngay cả người thân cũng không nhận.
Ông ta chưa nói đến Đức Cao mà chỉ nói về Sở Giang, đây là hai vùng khác nhau, chỉ khiến cho người ta cảm thấy cô ta thật là cuồng ngôn.
-Bốp! Lương Ngạn Bân đưa tay tát một phát rất mạnh vào mặt Lương Thành và nói: -Quỳ xuống!
Mặt Trần Kinh biến sắc, đây là nơi bao nhiêu người qua lại, Lương Ngạn Bân lại tát Lương Thành như vậy, hơn nữa lại còn bắt người ta quỳ xuống, có vẻ lớn chuyện rồi!
Lương Thành cũng hơi bối rối!
Anh ta là người thân trong nhà của Lương Ngạn Bân, cũng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Lương, luôn luôn được chiều chuộng, có bao giờ anh ta bị người khác phạt lại còn bắt quỳ đâu?
-Được rồi, Lương tổng, đầu gối của anh ta để quỳ trước tổ tông, chúng tôi không dám nhận! Phương Uyển Kỳ lạnh nhạt nói.
Cô kéo Trần Kinh đi luôn.
Lương Ngạn Bân vội chạy theo đằng sau hai người, nhất định muốn tiễn hai người đó, khiến cho người qua lại rất tò mò.
Trên mặt của Lương Thành vẫn còn hình rõ ràng năm ngón tay của Lương Ngạn Bân, anh ta đứng đừ người ra, người run lên, lúc đó anh ta mới biết mình đã chọc phải người có thế lực rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT