Quận ủy Đức Thủy.

Sáng sớm, cổng bảo vệ Quận ủy mặt ai nấy cũng lạnh băng.

Từng đám người tốp năm tốp ba, cả đám ai nấy sống lưng thẳng tắp, mọi người nhìn không chớp mắt, câm như hến, ai nấy đều vội vàng, dường như sợ người khác sẽ tìm anh ta để nói chuyện vậy.

Hôm nay trời âm u, mây đen bao phủ khắp Quận ủy, khiến sân Quận ủy nhìn vô cùng u ám.

9h sáng, Ủy viên thường vụ Quận ủy lục tục kéo đến phòng họp, so với không khí trò chuyện vui vẻ của những Hội nghị thường vụ khác, áp lực không khí của Hội nghị thường vụ hôm nay khiến mọi người không thở nổi.

Nguyễn Sơn Lâm phụ trách ghi chép cho cuộc họp, đồng thời phụ trách trà nước cho các Ủy viên thường vụ, trời lạnh như vậy mà trán anh ta vẫn lấm tấm mồ hôi, bưng mỗi ly trà tay đã run lên.

Vì là cuộc họp báo cáo, Viện trưởng Viện kiểm sát Hồng Lực cũng đến tham dự, ông ta tới sớm nhất.

Có lẽ do chịu ảnh hưởng áp lực không khí hôm nay, sắc mặt ông hơi tái, ngồi ở vị trí dự thính, vùi đầu viết viết vẽ vẽ, nhìn mãi không chớp mắt.

Các ủy viên thường vụ rất nhanh chóng tề tựu đông đủ, Nhiếp Quang và Lưu Tích Nhân là người đến cuối cùng, Nhiếp Quang bước vào cửa trước, nở nụ cười, khiến mọi người ai nấy đều phải ngước nhìn!

Ánh mắt của gã đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trần Kinh.

Trần Kinh làm như không thấy gã, tay hắn cầm cây viết máy Pike, thần sắc thản nhiên.

Khóe miệng Nhiếp Quang khẽ cong lên, nhẹ cười lạnh một tiếng, nện bước bước thư thả về vị trí ngồi quen thuộc của gã

Lưu Tích Nhân híp mắt, đứng ở cửa tầm 3 giây, sau đó mới he khan, bước về phía chiếc ghế tay vịn tượng trưng cho người đứng đầu Hội nghị thường vụ.

- Không khí căng thẳng quá!
Lưu Tích Nhân nói
- Nội dung cuộc họp hôm nay mọi người đã biết, tâm trạng các đồng chí chúng ta rất nặng nề, đây là 1 chuyện tốt. Ít nhất điều này chứng tỏ chúng ta vẫn chưa tê liệt, chúng ta đã hao tổn bao nhiêu tiền của vào những công trình bã đậu. Chúng ta cũng thấy thương tiếc và oán hận.

Hôm nay, viện trưởng Viện kiểm sát quận Hồng Lực sẽ báo cáo tỉ mỉ với chúng ta mọi chuyện, tôi hy vọng mọi người chú tâm lắng nghe, nghe thật cẩn thận, nghe thật rõ ràng!

Có gì nghi ngờ, có thể nêu lên, cũng có thể đề xuất ý kiến với các đồng chí Viện kiểm sát, chúng ta hãy tranh thủ giải quyết tất cả những nghi vấn!

Ông dừng một chút, giọng nói vô cùng bi thương:
- Thưa các đồng chí. Chuyện này chúng ta không thể kéo dài nữa rồi, dưới Đức Thủy chúng ta, hàng vạn ánh mắt đang nhìn chằm chằm! Nếu chúng ta không cho người dân câu trả lời hài lòng, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận chúng ta làm sao có thể lãnh đạo bọn họ góp gạch xây dựng Đức Cao nữa?

- Viện trưởng Hồng. Thế này đi. Chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề! Anh cứ báo cáo những gì các anh nắm được cho Hội nghị! Chúng ta sẽ dựa vào báo cáo của anh, thương lượng đưa ra biện pháp xử lý!
Lưu Tích Nhân nói

Ông vừa lên tiếng, áp lực của Hội nghị thường vụ liền ngưng tụ

Lưu Tích Nhân đưa tín hiệu cho mọi người.

Đó là Hội nghị thường vụ ngày hôm nay, không chỉ do ông chủ trì, mà còn do ông chủ đạo.

Không giống các Hội nghị thường vụ khác, mỗi lần Lưu Tích Nhân luôn đẩy Nhiếp Quang lên sân khấu, để Nhiếp Quang và Trần Kinh chống chọi nhau, cuối cùng ông ta mới lên tiếng tổng kết.

Còn Hội nghị thường vụ lần này, ông ra mặt quét rác. Để nghị quyết hình thành cuối cùng của hội nghị và vì bầu không khí, hoàn toàn không đi theo ý đồ của ông.

Trần Kinh toàn thắng!

Lúc này, Lưu Tích Nhân coi như đã được giáo huấn, hoặc có thể nói là ông có chút vội vã, trong đầu ông đã nghĩ ra đủ các cách để giải quyết mọi vấn đề.

Kỳ lạ là, Lưu Tích Nhân vừa mở miệng nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trần Kinh.

Nhất là mấy Ủy viên thường vụ dựa vào Trần Kinh, bao gồm Trưởng ban tổ chức cán bộ Đường Chiêu Chiêu, Bí thư Ủy ban kỷ luật Phương Khắc Ba, Bí thư Đảng ủy công an Vương Học Bình, đương nhiên, Chân Củng vẫn luôn xem chừng động tĩnh của Trần Kinh!

Vẻ mặt Trần Kinh yên tĩnh như nước giếng, mặt không hề gợn chút sóng nào.

Trong không khí như vậy, áp lực Hồng Lực phải đối diện quả thực rất lớn, trán ông lấm tấm mồ hôi, nói chuyện cũng lắp bắp!

Hồng Lực báo cáo chừng 10 phút, báo cáo vẫn chưa đi đến điểm mấu chốt. Nhiếp Quang hơi thiếu kiềm chế, nói:
- Viện trưởng Hồng, báo cáo như anh, cả ngày có báo cáo xong nổi không đấy?

Hồng Lực dừng báo cáo, rút khăn ra lau mặt, Trần Kinh chen vào:

- Viện trưởng Hồng, chắc các anh đã có bản cáo cáo, đã đánh máy rồi nhỉ. Vậy thì anh cứ đọc đúng theo bản báo cáo ấy! Chỉnh lại 1 chút được rồi!

Hồng Lực đứng dậy, hơi cúi người với Trần Kinh, nói:
- Vâng!

Động tác này của ông, khiến mọi người rất giật mình!

Thường ngày Hồng Lực cao lớn thô kệch, toàn thân mặc chế phục, uy vũ không tầm thường, uy nghiêm của vị Viện trưởng viện kiểm sát không thể khinh nhờn.

Nhưng ông ta đứng lên xoay người làm động tác này với Trần Kinh, dường như đang phóng ra tín hiệu gì đó, ít nhất, điều này chứng tỏ trong lòng Hồng Lực, ông ta tương đối kính sợ Trần Kinh!

Vì đọc báo cáo, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Không quá 10 phút, Hồng Lực đã máy móc đọc xong bản báo cáo.

Căn cứ theo điều tra của Viện kiểm sát, về vấn đề chất lượng công trình, dính đến nhiều đơn vị và cá nhân.

Đầu tiên là công ty đấu thầu công trình Hồng Vệ, ngoài ra còn công ty thi công công trình cầu đường Diêm Thị, 2 công ty này không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Ngoài ra, những lãnh đạo chủ yếu có liên quan phụ trách công trình và mời thầu, còn có cả những lãnh đạo quan trọng phụ trách gọi thầu chủ yếu, đều phải có trách nhiệm.

Trong báo cáo, còn có 1 đoạn đặc biệt nhấn mạnh, Diêm Danh Tổng giám đốc Công ty thi công công trình cầu đường Diêm Thị có liên quan với Phó bí thư Quận ủy, mối quan hệ này rất chặt chẽ, nhưng, Diêm Danh lúc khai với Viện kiểm sát đã phủ nhận việc anh ta đến nhờ Trần Kinh giúp đỡ.

Hồng Lực báo cáo xong xong, cả phòng họp lạnh đi, không ai dám mở miệng nói trước.

1 lúc lâu sau, Phó chủ tịch thương trực quận Tống Lâm lên tiếng, anh ta nói:
- Viện trưởng Hồng, tôi có 1 câu hói. Anh mới nói Diêm Danh phủ nhận có liên lạc với Bí thư Trần, anh ta chỉ là bên thi công, những người có trách nhiệm liên quan đến trúng thầu có khẩu cung gì về chuyện này không?

Hồng Lực vẻ mặt khó khăn, sau khi trầm ngâm 1 lúc lâu mới nói:
- Người chịu trách nhiệm chủ yếu của bên trúng thầu, tức Công ty Hồng Vệ sau khi nghe nói con đường đó bị sập, đã lập tức bỏ trốn rồi! Chúng tôi chỉ bắt giam được Tổng giám sát Tài vụ! Căn cứ theo lời khai của người này, lời khai...

Hồng Lực nói được 1 nửa, có chút lắp bắp, câu sau dường như bị nghẹn lại!

- Có gì cứ nói, đừng ngại!
Nhiếp Quang nói:
- Anh nói sai gì, các lãnh đạo ngồi đây sẽ có người trách cứ anh sao?

Có Nhiếp Quang cổ vũ, Hồng Lực ổn định lại tinh thần, 1 lúc sau, anh ta nói:
- Dựa theo lời khai của người này, anh ta nói lúc trúng thầu, có lãnh đạo ngầm chỉ thị bọn họ, công trình này nên để cho Công ty thi công công trình cầu đường Diêm Thị thi công!

Câu nói của Hồng Lực khiến cả phòng họp xôn xao, Trần Kinh hơi nhíu mày.

Khóe miệng Lưu Tích Nhân khẽ nhăn, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, trong mắt có chút gì đó:
- Phó Bí thư Trần, là anh chỉ thị như vậy à?

Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi không biết chuyện này!

Lưu Tích Nhân nhướn mày, đang muốn nói nữa, Chân Củng bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Có câu này rất hay, muốn vu tội cho ai thì lo gì không tìm thấy tội. Cuộc họp hôm nay, sao tôi thấy giống cuộc họp phê bình vậy, Phó bí thư Trần sao lại đưa ra chỉ thị như vậy?

Hơn nữa, Tổng giám sát tài vụ kia sao có thể khai hồ đồ như vậy? Đây rõ ràng là có vấn đề!

Chẳng lẽ có người ngầm ám hiệu cho họ công ty thi công thì người này nhất định phải là phó Bí thư Trần sao? Logic này quá vớ vẩn, tôi phản đối logic này!

Chân Củng xen vào nói, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Những lời này quá thẳng thắn, khiến tấm mặt nạ che mặt của mọi người đều bị lột trần.

Đặc biệt là câu muốn vu tội cho ai lo gì không tìm ra tội, câu này tương đối trắng trợn!

Nhiếp Quang vỗ bàn một cái, nói:
- Chủ nhiệm Chân, anh nói gì thế? Anh phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói! Anh có biết có thể chỉ vì anh nói hươu nói vượn như vậy mà phá hỏng tình cảm giữa rất nhiều đồng chí không? Anh có biết vì anh không chịu trách nhiệm với những gì mình nói, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến công chính của tư pháp không, thậm chí còn ảnh hưởng đến tình cảm của dân chúng...

- Chủ tịch quận Nhiếp, anh bớt nói mấy cái đạo lý chó má đó đi...
Chân Củng không chịu yếu thế đứng bật dậy, đập bàn đáp lễ!

Mặt Lưu Tích Nhân tức giận đến mức tái xanh, đột nhiên đứng dậy, đúng lúc này, Trần Kinh tức giận nói:
- Chân Củng! Ngồi xuống! Đây là Hội nghị thường vụ! Anh có hành vi gì đấy?

Chân Củng rất kích động, hít mạnh 1 hơi, sau đó thở ra.

Thấy vậy, Chân Củng đang tức giận nhưng cũng không giằng co nữa, ngồi xuống ghế.

Cả phòng yên lặng như tờ!

Vừa rồi Chân Củng và Nhiếp Quang giao phong chính diện khiến ai nấy đều không dám lên tiếng.

Mọi người đều quăng ánh mắt nhìn về phía 2 người, Trần Kinh và Lưu Tích Nhân!

Cuộc họp hôm nay, 2 người bọn họ là nhân vật chính.

Tất cả mọi người đều rõ, hội nghị thường vụ hôm nay do Lưu Tích Nhân chủ đạo, là cuộc họp phê bình Trần Kinh, cuộc họp hôm nay, mục tiêu của Lưu Tích Nhân là khiến Trần Kinh không còn mặt mũi ở Đức Thủy nữa!

Hơi thở của Lưu Tích Nhân nhanh hơn, trong lòng ông tức giận đến mức không thể dùng từ gì để diễn đạt.

Chân Củng là người do 1 tay ông bồi dưỡng cất nhắc, hiều anh ta đến Chánh văn phòng làm chủ nhiệm.

Nhưng lúc này, anh ta lại đứng về phía Trần Kinh, điều này đối với Lưu Tích Nhân mà nói là 1 đả kích rất lớn, đả kích này, đối với 1 người đàn ông mà nói rất khó chấp nhận được.

- Tôi muốn nói 2 câu!
Trần Kinh lên tiếng.

Ánh mắt hắn quét về phía mọi người, không ngờ không ai dám đối diện với hắn, thậm chí cả ánh mắt của Nhiếp Quang cũng lẩn đi.

- Tôi đã làm việc ở Đức Thủy lâu như vậy, tôi làm việc ngay thẳng, ngồi ổn định, không hổ thẹn với lương tâm!
Giọng Trần Kinh rất kiên định, hắn nói tiếp:
- Nhưng chuyện này, nếu thật sự chứng minh vấn đề nghiêm trọng tồn tại ở công ty Diêm Thị, nhất định tôi sẽ gánh vác trách nhiệm!

Có 1 điểm tôi thấy cần phải nói, tôi cảm thấy manh mối của chúng ta hiện nay rất không ổn.

Đó là vấn đề đoàn kết trong bộ máy chúng ta, hiện nay đang gặp nguy cơ chưa từng thấy.

Trần Kinh bưng ly nước trên bàn lên nhấp 1 ngụm, nói tiếp:
- Nguy cơ này đáng sợ hơn bất kỳ sự cố nào! Thưa các đồng chí, đoàn kết, đoàn kết, hai chữ này trước nay Bí thư Lưu luô nhân mạnh. Tôi đến Đức Thủy 2 từ được nghe thấy nhiều nhất chính là đoàn kết, nhưng chúng ta hiện nay...

Trần Kinh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hết sức thất vọng, Lưu Tích Nhân đang ngồi trên ghế chủ tọa của Hội nghị thường vụ sắc mặt cực kỳ phấn khích...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play