Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Đức Thủy Cao Thắng vừa mới lên giường đã nhận được điện thoại khẩn, yêu cầu anh ta lập tức đến nhà Bí thư Lưu, Bí thư có chuyện quan trọng cần tìm anh ta.
Trời lạnh như vậy, Cao Thắng bước xuống giường lò mò mặc đồ, bà xã anh ta ở bên cạnh oán trách.
2 người vừa mới cuốn lấy nhau, hôm nay cô nàng hơi quá khích, 2 người đang quấn lấy nhau trong chăn thì chuông điện thoại lại vang lên bảo ai mà không tức chứ?
Hơn nữa, nhận được điện thoại giữa đêm hôm khuya khoắt là bỏ đi, phụ nữ đương nhiên lo lắng rồi.
Cao Thắng phải tốn biết bao nước bọt mới có thể trấn an, năn nỉ bà xã mình yên lòng, còn bản thân anh ta thì mặc áo khoác, cầm lấy cặp công văn, xông pha nơi gió đông lạnh buốt, bắt xe đến thẳng nhà Lưu Tích Nhân.
Lúc đến nhà Lưu Tích Nhân, Thư ký của Lưu Tích Nhân Nguyễn Sơn Lâm cũng đã đến.
Nguyễn Sơn Lâm đứng ở cửa, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Tiểu Nguyễn, sao vậy? Có chuyện gì? Cao Thắng kéo kéo áo khoác, hạ giọng nói.
Tiểu Nguyễn liếc nhìn phòng khách, hạ giọng nói: - Đài truyền hình xảy ra chút vấn đề, Đài trưởng Chu đang bị giáo huấn!
Cao Thắng nhíu nhíu mày, gật gật đầu, bước vào phòng khách.
Đến cửa phòng khách, chợt nghe thấy giọng nói tức giận của Lưu Tích Nhân: - Đài truyền hình phải nghiêm túc xem lại bản thân đi, tin tức các anh đưa hoàn toàn không nắm chắc được trọng điểm, là đại diện truyền thông của Đảng, là đại diện truyền thông chủ yếu, sao các anh không hề đại diện cho tiếng nói của Đảng?
Trưởng đài truyền hình Chu Minh bị giáo huấn đến mức ủ rũ, cúi đầu xuống, người cũng khom lại, không dám thở mạnh.
Cao Thắng sửa sang lại đầu tóc, trong lòng thầm nhủ
Tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra chuyện bên Đài truyền hình, chuyện đó có gì đáng để Lưu Tích Nhân phải tức giận như vậy?
Anh ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trong phòng Lưu Tích Nhân nghe thấy tiếng ho khan bèn nhìn ra bên ngoài.
Cao Thắng nói: - Bí thư, tôi đã đến!
Thần sắc Lưu Tích Nhân hơi giãn ra, nói: - Trưởng ban Cao đã đến, anh báo cáo với Trưởng ban Cao đi, anh bảo Trưởng ban cao nhận xét công việc của các anh đi!
Cao Thắng bước vào, cởi áo khoác ra, Nguyễn Sơn Lâm đưa tay ra nhận chiếc áo treo lên.
Cao Thắng tiến sát đến bên cạnh Chu Minh, hạ giọng nói: - Có chuyện gì vậy, lão Chu?
Chu Minh có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân đang nhìn ra ngoài, có vẻ không chú ý đến bên này.
Gã dừng một chút, nói: - Thời sự tối nay xảy ra vấn đề. Tôi chưa kịp dặn dò. Hôm nay những tin tức về Tuần lễ thời trang hơi quá, là do sơ sót của tôi!
Trong lòng Cao Thắng nghi hoặc, Tuần lễ thời trang là lễ lớn ở Đức Thủy. Mấy hôm trước Ban Tuyên giáo còn mở một họp về việc tuyên truyền tin này. Trong cuộc họp, các bộ phận truyền thông phải xâm nhập chặt chẽ để đưa đầy đủ tin tức về Tuần lễ thời trang.
Không chỉ giới truyền thông Đức Thủy, cả giới truyền thông của Đức Thủy, lần này Ban tuyên giáo đều bỏ ra 1 số tiền lớn, yêu cầu họ phải đưa toàn bộ tin tức về sự kiện lớn này của Đức Thủy.
Đưa nhiều tin về Tuần lễ thời trang, đây tính vào sai sót gì?
Trong lúc nghi hoặc, Cao Thắng liếc nhìn Lưu Tích Nhân.
Sắc mặt Lưu Tích Nhân xanh mét, ông ta vốn gầy, chỉ có 2 bên má còn có chút thịt tương đối.
Vì tức giận, cơ mặt ông ta co giật, làm người khác vô cùng sợ hãi
Trong lòng Cao Thắng trầm xuống, trong lòng hiểu, hôm nay Lưu Tích Nhân đã thực sự tức giận.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không tức giận, nửa đêm hôm khuya khắt sao lại gọi anh ta tới chứ?
Lưu Tích Nhân đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cao Thắng, nói: - Sao? Anh không xem tin tức tối nay của đài Đức Thủy à?
Cao Thắng hơi xấu hổ. Hôm nay đúng là anh ta không xem TV, thời tiết lạnh như thế, về nhà ăn cơm với bà xã xong, 2 người đã cùng nhau đi ngủ.
Đến giờ, anh ta vẫn chưa rõ vấn đề nằm ở chỗ nào.
Coi như Chu Minh thông minh, gã bước đến nói thầm bên tai Cao Thắng: - Hôm nay trong Buổi biểu diễn thời trang, Bí thư Trần đã đến hiện trường, khiến không khí rất náo nhiệt, hơn nữa còn có bài phát biểu quan trọng nữa!
Cao Thắng thở ra, cuối cùng đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi!
Giờ Trần Kinh đang trong thời kỳ vô cùng nguy hiểm, Lưu Tích Nhân đã chuẩn bị tương đối kỹ càng rồi.
Lúc này Trần Kinh xuất đầu lộ diện, hơn nữa còn là lên giọng lộ diện, giới truyền thông lại che trời giấu đất đưa tin, đây là chuyện gì chứ?
Đây đúng là đánh thẳng vào mặt Lưu Tích Nhân!
- Tôi cũng không xem tin tức, nhưng vừa nãy Chủ tịch quận Nhiếp có gọi điện tới, cho rằng bên truyền thông chúng ta tư tưởng có xảy ra vấn đề, tôi với lão Nhiếp ở trong bộ máy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta phê bình công tác tuyên truyền của Quận ủy chúng ta có vấn đề! Lưu Tích Nhân trầm giọng nói.
Trong lòng Cao Thắng khẽ rùng mình, nói: - Bí thư, đều là do chúng tôi không làm tốt công tác, tôi xin tự kiểm điểm với anh!
Lưu Tích Nhân nhìn chằm chằm Cao Thắng, nói: - Tại sao cứ gặp vấn đề rồi mới tự mình kiểm điểm? Đừng có mở miệng ra là tự kiểm điểm, nếu kiểm điểm có thể xóa bỏ được ảnh hưởng tiêu cực, tôi cũng để cho các anh làm cả trăm bản kiểm điểm đấy, các anh có muốn không?
Cao Thắng bị câu nói của Lưu Tích Nhân làm cho khó chịu, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút lúng túng.
Anh ta quay đầu sang hỏi Chu Minh: - Thế nào, trước khi đưa tin cá anh có xét duyệt không?
Miệng Chu Minh lắp bắp, không thể trả lời.
Tình hình mâu thuẫn nội bộ Quận ủy Đức Thủy Chu Minh biết, nhưng chuyện này trước khi chưa làm rõ ràng, gã phải nghiêm túc giữ bí mật.
Gã cũng không thể phao tin ở Đài truyền hình, nói Trần Kinh phải xuống đài, Trần Kinh dính phải chuyện gì được!
Người bên dưới không biết những chuyện này, hơn nữa, Trần Kinh còn trẻ, làm việc gọn gàng, có trình độ, có bối cảnh, lại rất hòa nhã với mọi người.
Có một vài phóng viên đều rất thích chạy theo Trần Kinh, cứ thế, ở Đài truyền hình Trần Kinh quả thật có không ít người hâm mộ.
Khoảng thời gian ngắn trước đây, có tin Bí thư Lưu được điều đi, tin này khiến địa vị của Trần Kinh ở Đức Thủy lên như diều gặp gió.
Lúc đó, ở Đài truyền hình có đưa những tin tức thiên vị cho Trần Kinh, lúc Chu Minh phát hiện ra chuyện này cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng gã đâu biết chuyện này lại xảy ra thay đổi bất ngờ?
Trước kia Bí thư Lưu luôn ủng hộ Trần Kinh, bỗng nhiên giờ lại thay đổi, núm tóc Trần Kinh không buông, ở Hội nghị thường vụ đã đập bàn chỉ trích Trần Kinh tàn nhẫn, khiến mâu thuẫn trở nên tương đối gay gắt.
Trong tình hình đó, nhân viên Đài truyền hình vẫn theo lối suy nghĩ cố định trước đây mà vẫn chưa vòng qua lối khác.
Kể ra, Tuần lễ thời trang này do Ban tuyên giáo mở cuộc họp chuyên môn, yêu cầu phải đưa nhiều tin tức, Chu Minh làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chu Minh nhận được điện thoại của Nguyễn Sơn Lâm, bèn hỏi nguyên nhân
Trong điện thoại Nguyễn Sơn Lâm đã tiết lộ vài câu với Chu Minh, Chu Minh đã ý thức có gì đó không ổn.
Trước khi đến đây gã đã đi qua đài truyền hình, xem lại tin tức hôm nay.
Không xem thì không biết, vừa xem đã thấy giật mình, tin tức tổng cộng 15 phút. Tin tức về Trần Kinh chiếm 10 phút. Tin tức Bí thư Quận ủy Lưu Tích Nhân đi tiếp xúc các xí nghiệp, đi thị sát Nhà máy cung cấp nước uống Vũ Lăng tin tức chỉ thoáng qua một chút.
Còn Chủ tịch quận Nhiếp Quang đến Văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa điều tra tin tức, căn bản còn chẳng thấy đưa tin.
Xem bản tin này khiến người ta cảm thấy nghi ngờ, Quận ủy rốt cuộc là muốn Trần Kinh gặp tai họa, hay là Lưu Tích Nhân hoặc Nhiếp Quang có chuyện gì!
- Chuyện gì? Không có gì để nói? Ban tin tức các anh ai chịu trách nhiệm? Là Đài trưởng Mã sao? Cao Thắng hỏi, khí thế của anh ta có chút hăm dọa!
Hiện tại Lưu Tích Nhân đã khiến anh ta không có bậc thang để bước xuống nữa rồi, anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành truy xem trách nhiệm của ai thôi.
Không truy ra vài người, không xử lý vài người, e là cơn giận trong lòng Lưu Tích Nhân không tiêu tan được.
Lưu Tích Nhân là người thích thể diện, ông ta nói Nhiếp Quang gọi điện thoại đến phê bình công tác tuyên truyền của Quận ủy.
Ngụ ý là ông ta đã bị Nhiếp Quang nhạo báng, là Bí thư, công tác tuyên truyền Đảng chúng là trọng tâm, trong thời điểm mấu chốt này, nội bộ Quận ủy đang giương cung bạt kiếm, Lưu Tích Nhân ngay cả công tác tuyên truyền cũng không nắm chắc được thì ông còn là Bí thư Quận ủy cái nỗi gì?
Chu Minh vừa nhìn tình hình đã biết hôm nay không cách nào thoát được rồi.
Gã trầm ngâm một lúc, sau đó nói: - Là Đài trưởng Mã phụ trách, tôi đã gọi điện cho anh ta rồi, anh ta bảo hôm nay đưa tin, là do Chủ nhiệm Quận ủy Chân yêu cầu. Hôm nay sớm đã định sắp xếp, Phó bí thư Trần sẽ không xuất hiện ở hiện trường Tuần lễ thời trang.
Hôm nay tổ quay phim được gọi đến, Chủ nhiệm Chân đã đích thân tiếp đãi những nhân viên quay phim và ký giả liên quan, chỉ thị bọn họ phải làm việc nghiêm túc...
- Không được trốn tránh trách nhiệm, Chủ nhiệm Chân anh ấy.. Sắc mặt Cao Thắng đột nhiên thay đổi, vội vàng cắt ngang lời Chu Minh.
Trong Hội nghị thường vụ, Chân Củng và Lưu Tích Nhân đã có sự rạn nứt, đây là tin vô cùng tuyệt mật.
Tất cả mọi người đều biết Lưu Tích Nhân là kẻ trọng thể diện, cho nên, chuyện này không ai dám để lộ ra ngoài.
Hiện nay Chu Minh đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Chân Củng. Đây chẳng phải đang xát muối vào vết thương của Lưu Tích Nhân sao?
Quả nhiên, Lưu Tích Nhân vừa nghe thấy do Chân Củng sắp xếp, ông ta đập mạnh tay lên bàn.
Tách chén trên bàn chấn động, nước trà trong chén cũng tràn ra, trên mặt bàn toàn là nước.
Nguyễn Sơn Lâm nghe thấy có tiếng động, vội vàng chạy tới lấy khăn lau sạch nước!
Lưu Tích Nhân tức giận quát: - Đi ra ngoài! Chẳng có chút quy củ nào cả, không thấy tôi đang nói chuyện với các Trưởng ban sao? Lãnh đạo đang bàn việc, sao cậu dám đến hả?
Nguyễn Sơn Lâm bị giáo huấn đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng lui xuống!
Nhưng anh ta vừa bước ra đến cửa, chần chừ trong chốc lát, lại tiến vào nói:
- Bí thư, anh có điện thoại!
Lưu Tích Nhân tức giận, nói - Tắt di động đi cho tôi, dây điện thoại bàn cũng tháo ra! Chuyện lớn nào cũng chẳng bằng chuyện lớn ngày hôm nay, cậu nhớ cho rõ, từ giờ cho đến trước Hội nghị thường vụ ngày mai, điện thoại của ai tôi cũng không nghe, tôi cũng không gặp ai hết!
Nguyễn Sơn Lâm nơm nớp lo sợ bước ra ngoài
Cao Thắng hít một hơi thật sâu, xem ra Đài trưởng đài truyền hình Chu Minh này có khả năng bị thay rồi.
Cả phòng rơi vào yên tĩnh, đến mức cây kim có rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động!
Dưới cơn thịnh nộ của Lưu Tích Nhân, Cao Thắng và Chu Minh cũng không dám lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó, đối với họ mà nói tình trạng này quá mức khó chịu!
Không biết qua bao lâu, Lưu Tích Nhân nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, cơ mặt run rẩy,
- Ngày mai, hết ngày mai, chúng ta nợ mới nợ cũ tính hết 1 lượt! Lưu Tích Nhân nghiến răng nói từng chữ 1.
Cao Thắng dụi mắt, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện ngày mai!
Mai tính sổ, Lưu Tích Nhân ngày mai sẽ giải quyết Trần Kinh, thời điểm tính sổ khả năng đã đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT