Mã Tiến nuốt nước bọt một cái, hắng giọng một tiếng, hạ giọng nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, toàn bộ nội dung nhiều như vậy, tôi đã đọc xong rồi!
Trần Kinh khép hờ hai mắt, trên tay phải kẹp một điếu thuốc, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Đọc thêm lần nữa đi!
Mã Tiến hơi ngây người một lúc, lập tức gật đầu nói:
- Vâng! Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Hiệu trưởng của trường Nhất Trung Đức Thủy Vương Hải Sinh đã nhận hối lộ hơn tám trăm ngàn, lợi dụng chức quyền trong tay, tùy ý nhận tiền trái phép của học sinh và phụ huynh! (Có bản ghi chép điều tra)
Trong quá trình xây dựng khu mới của trường Nhất Trung, y bị tình nghi tham ô khoảng 10 triệu dùng cho xây dựng và mua đất, trong đó, số tiền rơi vào túi y gần 4 triệu.
Trong quá trình đảm nhiệm chức Hiệu trưởng trường Nhất Trung Đức Thủy, trường Nhất Trung thu phí cao gấp ba lần, đem lại gánh nặng xã hội và gánh nặng cho phụ huynh học sinh không thể nào kể xiết. Đặc biệt y bị tình nghi lạm dụng chức quyền, liên kết với 1 vài đơn vị khác trưng thu đất thuộc phạm vi của trường Nhất Trung cho tư nhân thuê xây dựng.
Mã Tiến đọc từng dòng, từng dòng điều tra Ủy ban kỷ luật gửi qua.
Mỗi một dòng, anh ta đều dừng 1 lát, mỗi lần đến đoạn nào, Trần Kinh dùng tay gõ nhẹ lên bàn thì anh ta lại ngừng lại 1 chút.
Đọc xong 1 lượt nữa, Trần Kinh vẫn bất động, nói:
- Đọc lại!
Trên trán Mã Tiến cuối cùng mồ hôi đã nhỏ từng giọt, lần này từng câu từng chữ, ngay cả dấu chấm câu, anh ta cũng nhìn rất rõ ràng. Anh ta không hiểu vì sao Trần Kinh lại bắt anh ta đọc bản văn kiện này, mà đọc 1 lần vẫn chưa đủ, phải đọc hết lần này đến lần khác.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trần Kinh hai trợn mắt, nói:
- Đi mở cửa!
Mã Tiến đặt bản văn kiện trong tay xuống, bước nhanh đi mở cửa, ngoài cửa là Phùng Hải Minh, Chân Củng còn có cả Chương Đạc, cả ba người cùng nhau đến đây, hiển nhiên là có chuyện cần bàn.
Trần Kinh mở to mắt, đứng lên nói:
- Đã đến rồi thì vào đây ngồi đi, ở phòng tôi luôn, khỏi phải sang phòng họp!
Ba người từ bên ngoài bước vào ngồi xuống Mã Tiến pha cho mỗi người một ly trà, chậm rãi lui ra ngoài.
Trần Kinh hút xong điếu thuốc, đốt thêm điếu nữa, sau khi rít 1 hơi bèn nói với Phùng Hải Minh:
- Lão Phùng, sao thế? Ta thấy khí sắc của anh không tốt!
Phùng Hải Minh ngượng ngùng cười cười, thần sắc có chút xấu hổ, khoảng thời gian gần đây, vì xảy ra chuyện của Vương Hải Sinh khiến cho tất cả mọi người rất bị động.
Tiếng tăm của Vương Hải Sinh quá lớn, không đụng vào được, vừa đụng vào đã có lực cản tương đối lớn từ Thành ủy, thậm chí là cả Tỉnh ủy.
Trong Đảng nội dù mọi người đều hô to pháp chế xã hội, nhưng khi thực sự đối mặt với vấn đề cụ thể, thao tác lại tương đối phức tạp.
Luôn có người suy xét đến ảnh hưởng xã hội, phải suy xét đến ổn định cục diện, mà này đó cái gọi là sẽ ảnh hưởng đến xã hội và ổn định xã hội nhiều khi lại trở thành ô dù cho mấy người này, hiện nay Vương Hải Sinh chính là ví dụ cụ thể.
- Lão Chân, anh nhìn nhận vấn đề này thế nào?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Chân Củng nghiêm túc nói.
Chân Củng không dám đối diện với Trần Kinh, khoảng thời gian gần đây y và trần kinh tiếp xúc tương đối nhiều, y cũng hiểu rõ hơn về Trần Kinh.
Càng hiểu rõ Trần Kinh, lúc đối diện với Trần Kinh, Chân Củng cũng có chút chột dạ. Trần Kinh làm việc, đặc điểm lớn nhất là một chữ “dám”, bất kỳ chuyện gì cũng dám làm, bất kỳ khó khăn nào cũng dám đối mặt, có đôi lúc Chân Củng cũng rất sợ Trần Kinh.
Chẳng hạn chuyện của Vương Hải Sinh, lúc Trần Kinh vừa nêu ra, Chân Củng đã uyển chuyển bày tỏ sự phản đối.
Không riêng gì Chân Củng phản đối, Phùng Hải Minh cũng phản đối.
Nhưng Trần Kinh vẫn cứ cố ý làm như vậy, làm chuyện này quả nhiên không hề thuận lợi và đã xảy ra cục diện như ngày hôm nay.
Cục diện này cho dù là đối với Ủy ban kỷ luật hay đối với Quận ủy đều rất bị động.
Nếu cuối cùng không bắt được Vương Hải Sinh, quyền lực của Ủy ban kỷ luật và Quận ủy nằm ở đâu? Phó Bí thư Quận ủy Trần Kinh và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phùng Hải Minh đều phải chịu mất mặt, đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Nhìn tình hình hiện nay, 80% là không thể nắm chắc được chuyện này, có thể Trần Kinh còn chẳng có cơ hội để kiếm cái thang mà bước xuống
- Bí thư Trần, tôi đề nghị chuyện này nên dịu đi 1 chút, lùi lại 1 chút, dù sao chuyện cải cách giáo dục huyện này, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Vấn đề cải cách giáo dục, có nhiều khía cạnh chúng ta phải tương đối thận trọng.
Tôi nghĩ, Bí thư Trần, anh nên lên tỉnh 1 chuyến, nghe ngóng thêm nhiều tin tức, tôi tin, chuyện này nhất định sẽ có cơ hội đột phá!
Chân Củng nghiêm túc nói.
Trần Kinh chậm rãi nhắm mắt lại, tay lại nhẹ nhàng gõ tay vịn.
- Trên bàn có vài văn kiện, anh với lão Phùng thử xem qua đi!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Chân Củng đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Trần Kinh, cầm bản tài liệu Trần Kinh đã bắt Mã Tiến đọc đi đọc lại cẩn thận xem qua 1 lượt.
Phùng Hải Minh biết rất rõ những tài liệu này, đây là mấy thứ gã đích thân chỉnh lý, Chương Đạc cũng cẩn thận đọc bản tài liệu, sau đó lại đặt bản tài liệu về vị trí cũ.
- Đọc cả rồi à?
Trần Kinh nói
Hắn mở to mắt, đôi mắt đảo qua gương mặt cả ba, ba người đồng thời gật đầu.
Trần Kinh ngồi xuống ghế dựa, nói:
- Đời sao hoang đường thế, điều tra của chúng ta chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật đều đã có, tại sao lại có người tùy ý quấy nhiễu công việc của chúng ta, từ ngàn năm trước đã có câu “Vua phạm tội cũng xử như thứ dân” sao?
Chẳng phải trước kia mọi người đều biết đạo lý trước pháp luật bất cứ ai cũng bình đẳng, không có đặc biệt, không được làm việc riêng tư sao?
Giờ, trong số chúng ta dường như có người không hiểu được điều này!
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tôi đã thống kê, từ lúc bắt đầu chuyện của Vương Hải Sinh đến nay, tổng cộng có 12 tập thể và cá nhân đến tìm tôi để gây áp lực, tất cả quá trình này, tôi đều ghi chép lại, thậm chí còn ghi âm trong điện thoại!
Có những ghi chép này, thậm chí tôi có thể kiện lên đến trời, có thể đưa ra cho hơn mấy tỷ dân chúng ta biết, tôi muốn để cho họ phán xét xem, cuối cùng thì ai đúng ai sai!
Trần Kinh vỗ bàn một cái, chén trà trên bàn cũng run lên khiến ba người Phùng Hải Minh, Chân Củng và Chương Đạc đều giật nảy mình.
Trần Kinh thần sắc nghiêm túc, nói:
- Chương Đạc ghi lại lệnh của ta! Tôi lệnh cho Tổ điều tra của Cục giám sát Ủy ban Kỷ luật cục tức đến trường Nhất Trung Đức Thủy điều tra, điều tra cho ra các giáo viên, các cấp lãnh đạo đã vi phạm kỷ luật, những nhân sự nào thuộc Đảng nội, Ủy ban kỷ luật sẽ ra mặt bắt giam người đó.
Còn những người không thuộc Đảng, Cục giám sát điều tra theo đúng trình từ, bên công an sẽ thực hiện việc bắt giam, sau đó giao lại cho Viện kiểm sát tiến hành công tố. Tôi đã xem qua danh sách rồi, tổng cộng hơn 20 người, bắt hết toàn bộ cho tôi!
Phùng Hải Minh và Chương Đạc hai người ngây người tại chỗ, Chân Củng lại đứng dậy.
Trần Kinh trừng mắt nhìn ba người bọn họ một cái, nói:
- Làm sao vậy? Sợ à? Tôi đã nói với các anh rồi, điều tra tham ô, điều tra hủ bại, mãi mãi sẽ không làm rối cục diện được. Cục diện rối loạn từ khi nào? Khi chính sách của chúng ta, hành động của chúng ta nếu đụng chạm đến lợi ích của người dân thì cục diện mới loạn được.
Giờ chúng ta đang bắt tham quan, đang điều tra phần tử hủ bại, những chuyện hợp lòng dân, được dân chúng ủng hộ như vậy sao có thể làm loạn cục diện chứ?
- Loạn không được, vậy thì tôi điều tra mẹ cho xong!
Chương Đạc không kìm được văng tục
- Nhưng Vương Hải Sinh thì phải làm sao bây giờ?
Chương Đạc vốn xuất thân từ cán bộ chính trị pháp luật, trước đây có làm việc với tội phạm, tính tình vừa nóng nảy vừa cứng rắn.
Gã được điều đến Ủy ban Kỷ luật mấy năm rồi, đối diện với mấy vấn đề Đảng nội, nhiều khi chỉ có thể chân tay co cóng, điều này làm cho gã cảm thấy rất khó chịu.
Còn lần này, xảy ra chuyện của Vương Hải Sinh khiến gã rất là khó chịu, gã ra mặt điều tra, đích thân nói chuyện với Vương Hải Sinh.
Vương Hải Sinh không ngờ dám trực tiếp cự tuyệt gã, nói hai người không cùng đẳng cấp
Chương Đạc hận không thể cho Vương Hải Sinh 1 đấm, chỉ 1 hiệu trưởng trường trung học thôi mà, chẳng qua suốt ngày chỉ đưa ra mấy thể chế, nhồi học sinh như nhồi gà, sở trường chỉ giúp cho đám học sinh trung học đi ứng thi thôi, có cần phải kiêu ngạo thế không?
Còn chưa hết, Vương Hải Sinh và Phùng Hải Minh nói chuyện lại còn bày cái khí thế ép người ra, làm như y mới là cán bộ Ủy ban kỷ luật không bằng.
Sâu thẳm đáy lòng Chương Đạc, gã hận không thể bắt ngay cái tên nhãi Vương Hải Sinh này lại.
Nhưng thực sự, Phùng Hải Minh cũng có chỗ khó của gã, không thể nào manh động được.
Hôm nay, Trần Kinh đã bày tỏ thái độ như vậy rồi, cục tức nghẹn trong lòng gã cuối cùng cũng có thể bộc phát!
- Nghe tôi nói cho xong đã!
Trần Kinh nói tiếp:
- Hiện nay Vương Hải Sinh chưa động đến được thì chúng ta không động đến, nhưng chúng ta có thể công bố với bên ngoài vấn đề tham nhũng nghiêm trọng trong trường Nhất Trung Đức Thủy, tiền bọn họ tham ô đều là tiền mồ hôi nước mắt của người dân, đều là tiền của học sinh, đều là tiền của dân chúng.
Chúng ta phải cho dân chúng cả quận biết được những khoản tiền này, để họ hiểu rõ được tình trạng tham nhũng của trường Nhất Trung Đức Thủy. Tôi tin, phong trào viễn cổ nhất định sẽ lớn lắm đây!
Trần Kinh nhìn về phía Chân Củng, nói:
- Lão Chân, vấn đề tuyên truyền, anh phải cố gắng kết nối cho tốt! Hiện nay tình hình như vậy rồi, chúng ta chỉ có thể dùng lực lượng có hạn để làm những việc chúng ta muốn làm!
Chân Củng vẫn mở to miệng, vẫn đang trong trạng thái chấn động chưa hồi phục được tinh thần.
Lá gan Trần Kinh quá lớn, tác động lớn như vậy, 1 khi có vấn đề, đến lúc đó thu xếp thế nào đây?
Còn nữa, Lưu Tích Nhân đồng ý để Trần Kinh tạo chấn động lớn thế này sao?
- Sao vậy, lão Chấn, anh còn thắc mắc gì à?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Chân Củng nói.
Chân Củng hơi sửng sốt, vội lắc đầu nói:
- Không có thắc mắc gì cả, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình!
Chân Củng đã hiểu ý Trần Kinh, cách làm này, là ý kiến cá nhân Trần Kinh, hắn không trưng cầu ý kiến ai khác, cũng chẳng muốn trưng cầu ý kiến ai khác.
Những chuyện thế này, Trần Kinh trưng cầu ý kiến của người khác thì sẽ càng xảy ra nhiều vấn đề.
Đầu tiên, dễ dàng để lộ bí mật, tiếp theo, dễ dàng bị người khác cản trở và phản đối, cuối cùng, nếu việc này một khi xảy ra vấn đề, liên lụy đến rất nhiều người.
Trần Kinh tiền trảm hậu tấu, đây hoàn toàn là hành động đập nồi dìm thuyền, 1 khi hắn đã hành động là không nghĩ tới quay đầu lại.
Không tiếc bất cứ giá nào phải bắt cho được Vương Hải Sinh!
Chân Củng lẩm nhẩm câu này, câu này Trần Kinh đã nói lúc trao đổi với Chân Củng. Lúc hắn nói câu này, biểu cảm cũng vẽ trên khuôn mặt, Chân Củng cũng không thể chấp nhận được câu này.
Nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng Chân Củng bỗng cảm thấy run cầm cập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT