Người thanh niên uống rượu, uống đến hết chén, không khí trở nên nóng hơn.

Trần Kinh đã thoát được ra khỏi đó, hắn ngồi một mình hút thuốc, dựa vào tường từ từ thưởng thức.

Hắn và đám người ngồi trong phòng này tuổi xấp xỉ bằng nhau, nhưng lại là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ở chung với bọn họ, Trần Kinh cảm thấy rất nhẹ nhàng, không hề có chút áp lực nào, cảm giác này không tồi chút nào.

Phó cục trưởng Trần, đúng là rất có nhã hứng nha, chỗ này phong cảnh rất đẹp.

Trần Kinh quay đầu lại, Kim Lộ sôi nổi đang đứng ngay sau lưng, mái tóc cô bồng bềnh, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, có lẽ là do buổi tối nên môi cô đặc biệt đỏ, bờ môi cong dịu dàng và gợi cảm, càng tôn thêm vẻ phong tình cho con người cô.

- Xin chào
Trần Kinh gật đầu cười nói.

Kim Lộ cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng ngà, vòng eo uốn éo, bước tới gần Trần Kinh.

Trần Kinh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương đặc biệt trên cơ thể đối phương, hắn nhường một nửa chỗ ngồi, Kim Lộ và hắn cùng đứng ở bên cửa sổ.

- Lần trước tôi có hỏi chủ nhiệm Nghiêm, chủ yếu là những vấn đề liên quan trực tiếp đến Cục Lâm nghiệp, chủ nhiệm Nghiêm nói phải có chữ ký của anh mới được, không ngờ anh lại đã phê duyệt rồi.
Kim Lộ nói.

Trần Kinh hít một ngụm khói:
- Đó chỉ là chuyện nhỏ, chủ nhiệm Nghiêm có thể làm được, tôi ký tên vào chỉ là cho đủ thủ tục thôi.

- Anh đúng là rất tin tưởng cấp dưới.
Kim Lộ cười nói.

Trần Kinh mỉm cười, nói:
- Làm nhà nước chúng ta không thể so sánh với doanh nghiệp được, ở doanh nghiệp, ông chủ là trời, còn ở đơn vị chúng ta có nguyên tắc tôn trọng đồng chí lão thành. Những người như chủ nhiệm Nghiêm là những người kỳ cựu trong cục, ý kiến của họ đương nhiên là phải tích cực tiếp thu rồi!

Kim Lộ lặng im không nói gì, giữa hai người dường như đang thiếu đề tài để nói.

Không biết mất bao lâu, Kim Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Phó cục trưởng Trần, có một việc mà tôi vẫn chưa cảm ơn anh!

Trần Kinh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy nghi hoặc. Kim Lộ nói:
- Nghe nói Trịnh Sảng đã bị tuyên án rồi, lao động cải tạo ba năm, anh ta ở Lễ Hà coi như xong đời! Cho dù tương lai anh ta có đi đâu chăng nữa, thì ở Đông Sơn cũng có rất ít cơ hội, tôi rất cảm ơn anh vì chuyện này.

Trần Kinh hơi nhíu mày, cắn môi, im lặng trong chốc lát mới nói:
- Chuyện đó nhân dân Lễ Hà đều cảm ơn tôi, không chỉ có một mình cô.

Ánh mắt Kim Lộ sáng khác thường, vài lần cô muốn mở miệng ra nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.

Cuối cùng, Kim Lộ trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Người như anh thật là, nói chuyện với anh sao lại thấy thiếu đề tài để nói thế nhỉ?

- Hả? Sao tôi lại không thấy như vậy nhỉ?
Trần Kinh trợn mắt nói.

- Sao anh lại không hỏi, tại sao tôi phải cảm ơn anh? Anh chỉ biết đem tôi ra đánh đồng với dân ở Lễ Hà?
Kim Lộ nói, có vẻ như hơi giận, lại giống như là đang nói đùa, đôi mắt chớp chớp, hàng lông mi dài dường như có tinh linh nhảy múa trên đó, thật sự là rất đẹp.

Trần Kinh có chút rung động trong lòng, vốn dĩ còn cảm giác hơi say rượu, nhưng bây giờ là không thể tự chủ được nữa rồi.

Thực sự không khoa trương chút nào, Kim Lộ là người mà Trần Kinh thấy xinh đẹp nhất ở Lễ Hà, đồng thời cũng là người phụ nữ thú vị nhất.

Dường như cảm nhận được sự khác thường của Trần Kinh, hai má của Kim Lộ cũng đỏ ửng, không khí có đôi chút ngượng ngập.

- Haha, anh trốn ở trong này, làm chúng tôi tìm suốt!
Một âm thanh đột ngột vang lên, phá hỏng không khí lúc này, Đỗ Thanh lắc lư đang đi về phía bên này.

Mặt cô đỏ bừng bừng, chân đi tập tễnh, liếc mắt nhìn Kim Lộ, hơi ngây người ra một chút, cười nói:
- Chị, chị cũng ở đây à...

Kim Lộ nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Thanh, nhíu mày nói:
- Con bé này, xem em uống đến như thế nào rồi kìa. Hôm nay như thế này thôi, không được uống nữa.

Kim Lộ đỡ Đỗ Thanh, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh nói:
- Cũng thật là, một đám trẻ điên, anh lớn như vậy rồi mà cũng điên theo chúng sao?

Trần Kinh cũng bất đắc dĩ buông tay xuống, lắc đầu, nói:
- Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi và bọn chúng có sự khác nhau.

Kim Lộ cười ha hả nói:
- Anh lại ra vẻ ông cụ non rồi, Thanh Thanh uống say rồi, tôi phải đưa nó về.

Trần Kinh khoát tay, nói:
- Cô cứ tự nhiên, tôi cơm no rượu say rồi, cũng phải đi thôi!

Trần Kinh cởi cúc áo sơ mi cao nhất, vỗ vỗ đầu, để cho đầu tỉnh táo một chút, sau đó nhanh chóng xoay người đi xuống lầu dưới.

Kim Lộ sửng sốt, há mồm kêu lên một tiếng “A”, muốn nói chuyện tiếp, nhưng bóng Trần Kinh đã mất hút ở cửa cầu thang rồi, mặt cô lóe lên một điều gì đó, cố động não nhanh một chút, cả người Thanh Thanh dựa vào cô, mềm giống như một cục kẹo bông, cô nhẹ nhàng thở dài, không kìm được lại quay đầu nhìn về phía cầu thang, rất lâu sau, mới chậm rãi rời đi.


Gió hè, Trần Kinh đứng trên con đê của Lễ Hà để hưởng thụ những cơn gió mùa hè mát mẻ.

Trong đầu hắn luôn hiện ra hình ảnh của một người, tóc cô dài bồng bềnh, dáng người cô cao gầy, đôi mắt hút hồn...

Trần Kinh không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của Kim Lộ khiến cho trái tim hắn xao động mãnh liệt. Hắn vội vội vàng vàng rời khỏi đó, có chút hơi nhếch nhác, nhưng bởi vì xao động, hắn lo lắng lý trí của mình không thể khống chế được tình cảm và dục vọng.

Đối với người phụ nữ này có thể không nói chuyện yêu đương được, nhưng giống như bất cứ người đàn ông nào cũng đều có dục vọng và yêu cái đẹp, điều đó khiến Trần Kinh có lúc đối diện với Kim Lộ, đã phát hiện ra khả năng miễn dịch của mình đã ở mức thấp nhất.

Trần Kinh không phải là một cậu nhóc chưa từng nếm mùi đời, giống như bây giờ, hắn đang nghĩ đến dáng điệu của Kim Lộ, nhưng trong lòng lại có bóng dáng của một người phụ nữ khác.

“Trâu Yến bây giờ có vẫn khỏe chứ? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Trần Kinh bỗng cảm thấy mũi mình cay cay, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm của Lễ Hà. Đó là một nơi hắc ám, dục vọng trong hắn đột nhiên trỗi dậy, hắn hận là không thể lập tức có một đôi cánh để bay thoát khỏi thành phố này.

Hắn nhớ nhà...

“A...”Một tiếng hừ nhỏ đột ngột vang lên, Trần Kinh sửng sốt, ngay lập tức quay đầu lại, trên đê, dưới bóng cây hoa quế, có một bóng đen ôm lấy cây cổ thụ mà lắc như điên.

Trần Kinh nhíu mày, giật mình bừng tỉnh, hắn mơ hồ cảm thấy bóng đen này có gì đó rất quen thuộc.

Hắn do dự một chút, rồi từ từ tiến về phía trước, dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn đường, hắn nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đây chẳng phải là Phó chủ nhiệm Phòng nội vụ huyện, thư ký của chủ tịch huyện Mã Bộ Bình- Lương Thu sao?

Tháng trước Lương Thu đã giao chức thư ký cho cấp dưới là Dịch Chu Trấn để đảm nhiệm chức Phó bí thư rồi, sao hôm nay anh ta lại ở đây uống say đến mức không biết trời đất gì thế này? Đến một người ở bên cạnh cũng không có.

Trần Kinh nhìn nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, hắn mới tiến đến gần nói:
- Lương chủ nhiệm, Lương chủ nhiệm, sao anh lại ở đây?

Lương Thu tiếp tục nôn thốc nôn tháo những thứ ở trong miệng ra, mùi rượu và mùi hôi từ những thứ đó bốc lên rất khó ngửi, nước miếng trong miệng anh ta chảy tăng tẳng, Trần Kinh cố nén cái dạ dày không khỏe của mình, lấy ra một tấm khăn giấy.

Lương Thu nhận chiếc khăn giâý, lau qua loa miệng, rồi mới ngẩng đầu lên.

Anh ta say, ánh mắt lờ đờ,chỉ mở ti hí:
- Anh...anh...anh là ai? Sao anh lại quản chuyện của tôi? Ông đây uống có chút rượu mà cũng phải có người quản sao? Tôi nói cho anh biết, ai cũng không thể quản được tôi.

Lương Thu vốn dĩ là kẻ bề ngoài hào hoa nho nhã, lúc này lại tỏ vẻ hung ác, anh ta dùng lực quơ quơ cánh tay , chân đứng không vững, muồn bổ nhào vào Trần Kinh.

Trần Kinh liên tục lui về phía sau, Lương Thu nói:
- Anh không được đi, không được đi, anh đừng tưởng rằng chủ tịch huyện Mã không nên chuyện như vậy. Tôi nói cho anh biết, chủ tịch hôm nay đã đi lên thành phố rồi, ông ta... Thư Mã Quốc không thể làm gì được Chủ tịch Mã...

Trần Kinh sửng sốt, dừng lại, tiến đến kéo cánh tay của Lương Thu, nói:
- Chủ nhiệm Lương, anh bình tĩnh một chút, tôi là Trần Kinh, Trần Kinh của Cục Lâm nghiệp!

Ánh mắt lờ đờ say của Lương Thu nhìn Trần Kinh, lắp bắp nói:
- Trần Kinh? Trần Kinh của Cục Lâm nghiệp?

- Ồ ồ, tôi nhớ ra rồi! Tài tử Sở Giang đây mà! Tôi biết, tôi biết, chủ tịch rất khen ngợi anh, rất khen ngợi anh...
Anh ta đẩy Trần Kinh,
- Tôi không say, không say! Lần này chủ tịch lên thành phố, là để giải quyết vấn đề của thị trấn Bàn Sơn, có chút chuyện như vậy, sao có thể làm khó chủ tịch Mã được? Không hề khó, không hề khó...

Lương Thu nói rất lớn, chỗ này cách quán rượu Kim Ngọc không xa, Trần Kinh nhíu nhíu mày, đỡ anh ta đi đón một chiếc taxi.

Trần Kinh không biết nhà Lương Thu, hắn đành phải đưa Lương Thu đến nhà khách của Cục nông nghiệp. Đến nhà khách, Trần Kinh chào hỏi Phó cục trưởng cục nông nghiệp Liễu Vĩ và muốn một căn phòng, đưa Lương Thu lên phòng, và bảo nhân viên phục vụ nấu một ít canh giã rượu cho anh ta uống.

Đợi cho Lương Thu từ từ chìm vào giấc ngủ, Trần Kinh mới về nhà nghỉ ngơi.

Về đến nhà Trần Kinh lại không thể ngủ được, hắn vô tình đụng phải Lương Thu say khướt không biết trời đất gì, khiến hắn nghe được một tin tức động trời, có khả năng Mã Bộ Bình gặp phiền phức rồi.

Thư-Mã đấu đá nhau ở Lễ Hà không phải là bí mật gì, Thư Trị Quốc và Mã Bộ Bình đấu đá nhau bao nhiêu năm, từ trước đến nay hai người vẫn luôn là kỳ phùng địch thủ, có thắng có bại, không ai nhường ai.

Nếu như hôm nay Trần Kinh không vô tình gặp được Lương Thu, chắc chắn là hắn không thể biết được tình hình của Mã Bộ Bình, và biết được Lương Thu là người như thế nào? Chính là tâm phúc của Mã Bộ Bình, là bí thư thứ nhất nổi tiếng toàn huyện, anh ta mượn rượu giải sầu đến mức này, thì chắc chắn chuyện Mã Bộ Bình gặp lần này phải là phiền phức rất lớn.

Trần Kinh nghĩ đến việc thay đổi nhân sự ở huyện trong thời gian tới, càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ.

Những chuyện khác không nói, chỉ nói đến chuyện ở Cục Lâm nghiệp, Lâm Trung Tắc đang bị bao vây tứ phía, lãnh đạo huyện ủy chỉ có cái nhìn không tốt về chuyện này thôi sao? Vấn đề này chỉ như vậy thôi sao? E rằng chút hơi đơn giản rồi.

Lâm Trung Tắc nhiều năm đã đi theo Mã Bộ Bình, bây giờ bị treo lên như vậy, tín hiệu này còn không rõ ràng sao?

Còn Vương Thanh Nhàn ở xã Bình Động, lần này Trần Kinh đi thị sát ở Bình Động rõ ràng là cảm thấy lời nói và cử chỉ của Vương Thanh Nhàn khác với trước kia rất nhiều, cử chỉ không còn thong dong như trước, hơn nữa đôi mắt còn trũng sâu xuống.

Vương Thanh Nhàn được xem là bí thư đảng ủy lão thành của Lễ Hà, ông ta và Mã Bộ Bình là bạn vong niên với nhau, Vương Thanh Nhàn tiều tụy như vậy, phải chăng là có liên quan gì đó đến Mã Bộ Bình.

Nhiều mối quan hệ như vậy, Trần Kinh càng nghĩ càng cảm thấy lời của Lương Thu nói không thể là giả được. Nhất thời hắn nghĩ không ra, đối với chuyện chính đàn của Lễ Hà, hắn không kìm nổi, khứu giác của hắn nói cho hắn biết, chính đàn Lễ Hà đang nổi lên một đợt thay đổi lớn.

Có lẽ chính đàn Lễ Hà sẽ lật bài tẩy vào thời kỳ sắp tới, một khi đã như vậy, thì con đường của mình sẽ như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play