Trần Kinh nhận được điện thoại của Hồ Lệ, trong điện thoại Hồ Lệ báo cáo với Trần Kinh, nói anh ta đã đả thông tư tưởng của cô nàng Chu Phương Đình rồi, tình hình quan trọng Chu Phương Đình sẽ báo cáo với cơ quan công an.

Sau khi nhận được cú điện thoại này Trần Kinh đã giật mình, hắn yêu cầu Hồ Lệ bằng mọi giá phải đưa được Chu Phương Đình đến Đức Cao, nhất định phải bắt cô nàng khai thật, phải làm cho tốt công tác bí mật, đồng thời, cũng phải bảo vệ cho được Chu Phương Đình, không được để xảy ra bất kỳ rối loạn gì.

Hiệu suất làm việc của Hồ Lệ rất cao, anh ta nhanh chóng báo cáo với Trần Kinh, nội dung báo cáo với Trần Kinh chủ yếu là về tình hình nội bộ Nhà máy máy kéo Lâm Tinh hiện Chu Phương Đình đang nắm giữ.

Hiện nay trong nội bộ Nhà máy máy kéo Lâm Tinh, có 1 Phó trưởng xưởng của Nhà máy máy kéo Lâm Tinh trước kia có quan hệ tương đối mật thiết với Chu Ân Vũ, cho tới bây giờ, gã vẫn còn liên lạc với mẹ con họ Chu, tên Lâm Bân này, đã giành được chút tín nhiệm của Thiệu Hồng Ngạn, có thể cung cấp được 1 vài tin hữu dụng

Chu Phương Đình hứa, chỉ cần Hồ Lệ đồng ý giúp ba cô ta lật lại vụ án, cô ta có thể liên hệ với Lâm Bân, nhờ Lâm Bân phố hợp với Hồ Lệ, chí ít có thể thăm dò được tình hình liên quan đến Nhà máy máy kéo Lâm Tinh.

Trần Kinh quyết định nhanh, ra lệnh cho Hồ Lệ:

-Anh ra mặt liên hệ với Lâm Bân, anh phải nhớ kỹ, thái độ chắc chắn phải tốt 1 chút, cũng phải cẩn thận 1 chút! Tình hình hiện nay, tôi nghĩ chắc anh cũng nhìn thấy đại khại rồi!

Hồ Lệ liên tục đồng ý, thần sắc có chút cổ quái, Trần Kinh nhíu mày, anh ta vội chạy đến nói:

-Trần Kinh, tôi đã liên hệ với Lâm Bân này rồi, tên này có nhắc tới mấy điểm, từ mấy điểm hắn đề cập, có thể thấy rõ, hắn cũng không tin tưởng tôi lắm!

Trần Kinh nói:

-Mấy điểm hắn nhắc đến, anh kể lại đại khái xem nào!

Hồ Lệ nói:

-Lâm Bân có nhắc đến 1 điểm mấu chốt, đó là gần đây Thiệu Hồng Ngạn đang có mưu đồ gì đó, y nhắm vào huyện ủy Lâm Hà đấy. Âm mưu cụ thể thế nào, tên này miệng kín như bưng, không chịu lòi ra chút gì!

Anh ta dừng một chút, nói:

-Theo như tôi thấy, tên này có tin gì giật dân đấy, theo như những gì hắn nói, có lẽ là có dụng tâm và mục đích khác!

Trần Kinh trầm ngâm không nói, hắn hiểu rõ Thiệu Hồng Ngạn hơn nhiều so với Hồ Lệ, biết rõ tên Thiệu Hồng Ngạn này không dễ đối phó như vậy, rất có thể, tin giật gân mà Lâm Bân kia nói là có thực.

Nếu là sự thật...

Trần Kinh đang cân nhắc việc này, chuông điện thoại di động bỗng vang lên, hắn vừa nhìn vào máy, lập tức bật dậy nói:

-Lão Hồ, thời gian không cho phép nữa rồi, anh tiếp tục theo vụ này, chúng ta sẽ giữ liên lạc!

Trần Kinh đứng dậy nghe máy, hắn vừa nghe 1 câu đã lập tức nghiêm túc. Điện thoại do Ngũ Đại Minh đích thân gọi đến, hỏi Trần Kinh đang ở đâu.

Ngũ Đại Minh rất ít khi đích thân gọi điện cho Trần Kinh, nếu ông muốn tìm Trần Kinh đều bảo người khác gọi.

Ông đích thân gọi điện đến chắc chắn có chuyện quan trọng.

Trần Kinh vội vàng chạy tới văn phòng Ngũ Đại Minh, từ bên ngoài đã nghe thấy có mấy người đang nói chuyện. Hắn lắng nghe cẩn thận, là giọng Phương Khắc Ba:

-Bí thư, tôi dám cam đoan với tổ chức, từng ấy năm nay, tôi không tự nhận mình thanh liêm, nhưng chuyện vi phạm kỷ luật, từ trước đến nay tôi chưa từng làm! Nói thật, tôi vô cùng kinh ngạc trước điều tra của Tỉnh ủy lần này.

Tôi thật sự không ngờ, Phương Khắc Ba tôi ở Đức Cao khổ sở làm việc bao nhiêu năm, rốt cuộc đã đắc tội với ai mà phải đâm thọc tôi như vậy!

Trần Kinh nghe được câu này, hắn vội vàng thối lui phòng thư ký của mình để bình tĩnh lại.

Hắm cảm thấy, thành ủy đã xảy ra chuyện gì đó. Lúc nãy những gì Phương Khắc Ba nói, hình như có người tố cáo gã. Là ai đã tố cáo gã? Tố cáo gã cái gì?

Chuyện như vậy, xảy ra ở 1 nơi có cấp bậc thành phố sẽ có ảnh hưởng rất lớn

Từng phút từng giây trôi qua, Trần Kinh cảm thấy dường như đã 1 năm trôi qua vậy, hắn có dự cảm, cảm giác chuyện này sẽ không có kết quả như vậy, chắc chắn có chuyện xảy ra.

Khi hắn đang vô cùng lo lắng, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dương Kiệt từ ngoài tiến vào, Trần Kinh vội vàng đứng dậy.

Dương Kiệt khoát tay với hắn, nói:

-Tiểu Trần, có Bí thư trong đó không?

Trần Kinh gật đầu nói:

-Bí thư đang ở trong đó, nhưng đang nói chuyện với Phó bí thư Phương!

-Ừ... à?

Dương Kiệt hơi giật mình, sao Phương Khắc Ba lại ở trong phòng Ngũ Đại Minh. Trần Kinh nói:

-Hay là Bí thư Dương, anh cứ ngồi 1 chút, tôi đi pha trà cho anh!

Dương Kiệt gật đầu nói:

-Được rồi, tôi đợi!

Lòng Trần Kinh ngạc nhiên, nhìn thần thái của Dương Kiệt, hẳn anh ta đến tìm Ngũ Đại Minh có việc quan trọng. Bình thường, mọi người đến tìm Bí thư, nếu Bí thư bận, mọi người sẽ đợi lát sau quay lại. Dù sao, là Ủy viên thường vụ thành ủy, ai nấy cũng bề bộn công việc.

Bình thường nếu đồng ý chờ đều là có việc gấp, thần sắc Dương Kiệt sốt ruột như vậy, chuyện gì đã xảy ra?

Trong phòng nghỉ, Trần Kinh bê lên cho Dương Kiệt 1 tách trà.

Dương Kiệt nhìn ra cửa sổ, mắt không hề chớp, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Kinh cố ý gọi:

-Bí thư Dương, mời anh uống trà!

Dường như Dương Kiệt không nghe thấy, đợi cả nửa ngày sau mới chợt nói:

-Ồ, uống trà, uống trà... Cảm ơn tiểu Trần, cậu pha trà ngon lắm...

Anh ta cười khan hai tiếng, vẻ mặt quái đản!

Trần Kinh từ phòng nghỉ bước ra, di động lại vang lên, lần này là Triệu Nhất Bình từ Lâm Hà gọi điện đến, Trần Kinh tìm 1 chỗ im lặng để nghe. Giọng Triệu Nhất Bình rất nghiêm trọng:

-Chủ nhiệm Trần, có chuyện rồi...

Lòng Trần Kinh đột nhiên trầm xuống nói:

-Có chuyện gì?

-Bên Nhà máy Lâm Tinh gần đây đang tiến hành tự điều tra, đã điều tra 1 lượng lớn cán bộ có vấn đề.

Những cán bộ này đều muốn tố giác, bộ máy Lâm Hà chúng ta có thể sẽ bị liên lụy, có khả năng... có khả năng Bí thư Mậu Cường cũng có liên lụy...

Triệu Nhất Bình nói.

-Anh nói cái gì?

Trần Kinh lớn tiếng hỏi

- Sao có thể như thế được? Gì mà tự xét tự tra? Tra cái gì, xét cái gì?

Trần Kinh đang định tiếp tục truy vấn thì cửa văn phòng của Ngũ Đại Minh mở ra.

Ngũ Đại Minh đích thân tiễn Phương Khắc Ba ra cửa, Trần Kinh hạ giọng nói:

-Giờ không có thời gian, tí nữa tôi gọi cho anh sau!

Trần Kinh vội vàng cúo máy, Phương Khắc Ba vừa ra đến phòng Thư ký, gã nhìn Trần Kinh, cười nói:

-Tiểu Trần, gần đây trên báo tỉnh, báo thành phố ít thấy mấy bài viết của cậu, như vậy không được đâu, cậu là tài tử của Sở Giang chúng ta, không thể nào được để đầu bút phủ bụi được!

Trần Kinh nói:

-Cảm ơn Bí thư Phương đã khuyến khích, gần đây bận quá, không có thời gian để viết!

Trần Kinh vừa nói vừa quan sát hình ảnh Phương Khắc Ba. Nhìn bộ dạng Phương Khắc Ba, hồng quang đầy mặt, khí sắc rất tốt, đâu giống vẻ uể oải của người bị tố cáo, bị Ủy ban kỷ luật điều tra chứ?

Phương Khắc Ba tiến lên phía trước thân mật vỗ vai Trần Kinh. Nói mấy câu khuyến khích rồi mới bỏ đi.

Dương Kiệt gặp Ngũ Đại Minh, chứng minh tình hình Triệu Nhất Bình nói trong điện thoại.

Gần đây, nội bộ toàn Nhà máy máy kéo Lâm Tinh đang chỉnh đốn, tự xét lại chuyện lần trước không thể nào kết nối, khiến công nhân nhà máy bãi công. Tổ chức Đảng ủy nhà máy tổ chức tố giác vi phạm kỷ luật nội bộ đã lột trần được một số cán bộ có vấn đề.

Nhóm cán bộ có vấn đề này lại liên quan đến vài cán bộ quan trọng trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lâm Hà, có dính dáng đến Bí thư huyện ủy Lâm Hà, Mâu Cường.

Giám đốc bộ phận PR Nhà máy Lâm Tinh chủ động khai báo vấn đề, 2 năm trước ông có nịnh bợ Mâu Cường, tặng cho Mâu Cường 20.000 tệ tiền mặt, cộng thêm 1 chiếc đồng hồ Rolex.

Ủy ban kỷ luật dựa vào điều này lập tức tiến hành điều tra Mâu Cường, kết quả điều tra cuối cùng cho thấy chuyện này hoàn toàn là sự thật, Mâu Cường đúng là có nhận hối lộ, không thể nào chối cãi được!

Trần Kinh tận mắt chứng kiến Dương Kiệt báo cáo lại tình hình điều tra của Ủy ban kỷ luật cho Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh thì khép hờ hai mắt, ngồi trên sô pha không nói lời nào, mãi cho đến lúc Dương Kiệt báo cáo xong, ông vẫn chưa nói câu nào.

1 lát sau, Dương Kiệt không kìm nén được tức giận, anh ta nói:

- Bí thư, rốt cuộc chuyện này phải xứ lý thế nào, xin anh cho chỉ thị...

Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng hừ hừ, nói:

-Xét xử nghiêm túc, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không thể vì tinh riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhất định phải để vụ án này thành vụ án điển hình!

Dương Kiệt chấn động, nói:

-Vâng, tôi nhất định sẽ cẩn thận xử lý vụ án này, chắc chắn sẽ xử lý tốt vụ án, không gây ra ảnh hưởng!

Ngũ Đại Minh gật gật đầu, ông bưng chén lên uống trà, lại đặt cái chén không xuống 1 bên, ông nhấp ngụm trà trong miệng, nhíu mày nói với Trần Kinh:

-Sao thế? Nước trà cũng chẳng có à?

Trần Kinh vội vàng bước đến , Ngũ Đại Minh có hai chén trà, 1 cái uống trà xanh, thường dùng vào buổi chiều. Còn buổi sáng thì uống hồng trà, hồng trà rất tốt cho dạ dày.

Giờ đang là lúc xế chiều, chén hồng trà đã trống không.

Trần Kinh cầm chén lên, đổ lá trà mới vào pha trà rồi bưng qua.

Ngũ Đại Minh cầm chén trà trên tay, Trần Kinh mấy lần muốn nhắc ông chén trà rất nóng, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi hắn bèn nuốt xuống trở lại.

Ở Đức Cao, có 2 người Trần Kinh không thể nhìn thấu, 1 là Ngũ Đại Minh, 1 là Đàm Phi Hoa.

Ngũ Đại Minh suy nghĩ vấn đề rất chu đáo, lại không dễ để lộ suy nghĩ của mình, bên dưới tiếp xúc với ông, thường cảm thấy mây mù dày đặc.

Trần Kinh theo Ngũ Đại Minh lâu như vậy, nhưng vẫn không hiểu được hành động và cách làm việc của Ngũ Đại Minh, rõ ràng, Ngũ Đại Minh vẫn chưa lật con át chủ bài.

Ngũ đại minh làm việc có sở trường xử lý những chuyện khó khăn 1 cách dễ dàng, 1 vài việc rất khó xử lý, qua tay ông đều có thể giải quyết rất nhẹ nhàng, khéo léo, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Còn về phần Đàm Phi Hoa, người này khiến Trần Kinh cảm thấy kỳ quái.

Trong Thành ủy, đôi lúc dường như không cảm thấy được sự tồn tại của Đàm Phi Hoa, ở Hội nghị thường vụ ông cũng rất ít nói chuyện, rất ít tỏ thái độ, rất ít lên tiếng.

Ông cho Trần Kinh có cảm giác dường như người này vượt ra khỏi Hội nghị thường vụ, không tranh quyền đoạt lợi, làm chủ được hành động của mình. . Loại cảm giác này hết sức quái dị.

Nhưng, Đàm Phi Hoa thực sự là Chủ tịch thành phố Đức Cao, Chủ tịch của 1 thành phố, chủ quản phương pháp chính trị của cả 1 thành phố. 1 năm qua, Đức Cao đã đạt được phát triển trước nay chưa từng có, trong chuyện này có công rất lớn của Ủy ban nhân dân thành phố, Đàm Phi Hoa là người đứng đầu của Ủy ban nhân dân thành phố, ông cũng rất nổi bật.

Nhưng nếu nói về hành động của Đàm Phi Hoa, có điều gì đó không thể diễn đạt bằng lời. Đàm Phi Hoa khiến người ta quên mất sự tồn tại của mình, nhưng lại không ai có thể coi thường ông...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play