Thiệu Băng Oánh bị chuyển giao cho quân kỷ ủy điều tra khiến Thiệu Hồng Ngạn có chút hoảng hốt.

Gã thật sự là bó tay hết cách, cuối cùng đành thông qua Thiệu Khôn tìm đến Liêu Triết Du. Thiệu Hồng Ngạn và Thiệu Khôn là anh em con chú con bác, hai người bình thường kết giao rất thân, bây giờ tới thời điểm mấu chốt, Thiệu Hồng Ngạn không tin được người khác, chỉ có thể tin Thiệu Khôn.

Thiệu Khôn trách gã đã quá lộ liễu, ở Đức Cao gã có địa vị không tồi, nhưng dù có địa vị hơn nữa thì cũng không nên đi khiêu chiến với quyền uy của Ngũ Đại Minh, tội gì thế chứ?

Thiệu Khôn nói không chút khách khí:

- Hồng Ngạn, cậu tự kiểm điểm bản thân mình xem, thử so với Liêu tổng của chúng tôi xem? Liêu tổng của chúng tôi làm việc ở Đức Cao đều là đấu thầu quy củ, buôn bán thành thực. Cậu thì lại hết thuốc chữa, cố tình muốn đi động đến Ngũ Đại Minh...

Thiệu Hồng Ngạn mấy ngày nay bận sứt đầu mẻ trán, mấy lời này gã đã nghe đến chán rồi, liền xua tay nói:

- Anh Khôn, giữa huynh đệ chúng ta thôi không cần nói mấy lời Gia Cát vuốt đuôi này nữa, giờ nói cái gì cũng vô dụng, vượt qua cửa ải khó khăn này mới là quan trọng!

Thiệu Khôn lắc lắc đầu, mang theo gã đi gặp Liêu Triết Du. Nhìn thấy Liêu Triết Du, Thiệu Hồng Ngạn cũng không già mồm cãi láo, thành thật ngã ra hết khó khăn của chính mình !

Liêu Triết Du không nói gì, chỉ cau mày thật chặt.

Thiệu Khôn đứng bên cạnh có hơi trách Thiệu Hồng Ngạn nói chuyện khoa trương, theo lời Thiệu Hồng Ngạn nói thì lần này Đức Cao phát sinh chuyện lớn như vậy, không ngờ tất cả đều do Trần Kinh làm.

Trần Kinh dẫn đường cho Lễ Hà bắt người, Trần Kinh đi liên lạc quân kỷ ủy, cuối cùng còn là người đưa Thiệu Băng Oánh đến bên kia, nhanh chóng khiến chuyện phát triển thành cục diện phức tạp như hiện tại.

Trần Kinh chỉ là một thư ký, hắn có thể có bản lĩnh lớn vậy sao?

Hơn nữa, năm đó Trần Kinh ở Lễ Hà nghe nói là có quan hệ quyết liệt lắm với Bí thư huyện ủy hiện tại của Lễ Hà – Dịch Minh Hoa, giờ sao lại thế này ? Hai người chẳng lẽ còn có thể bắt tay giảng hòa?

Cho dù có bắt tay giảng hòa, thì Trần Kinh cũng không thể khống chế Dịch Minh Hoa được, hắn có năng lực chỉ huy Dịch Minh Hoa đi bắt người ư?

Thiệu Khôn cảm thấy Thiệu Hồng Ngạn nói như vậy thật ra là cho Liêu Triết Du nghe, bởi vì giữa Liêu Triết Du và Trần Kinh vốn đã có một mối quan hệ kì quái.

- Hắc!

Liêu Triết Du cười khẽ một chút, không nhìn ra là đang cười hay đang giận.

Là một thành viên của Liêu gia, sự quan sát của y đối với chính đàn Đức Cao không hề kém so với mấy nhân sĩ theo dõi mấy bộ thể chế của đất nước. Trước khi Thiệu Hồng Ngạn đến thì y đã điều tra rõ việc này rồi.

Y biết rõ, lời Thiệu Hồng Ngạn nói có một phần lớn là khoa trương, nhưng tổng thể thì cũng chẳng có vấn đề gì mấy .

Sự coi trọng của Ngũ Đại Minh đối với Trần Kinh đã vượt qua cả sự xem trọng của một lãnh đạo đối với thư ký. Vốn dĩ phụ tá hàng đầu của Thành ủy là Chu Thanh, nhưng giờ ở Thành ủy thì Trần Kinh mới là phụ tá và nanh vuốt gần nhất với Ngũ Đại Minh!

Liêu Triết Du chú ý việc này phần lớn cũng là chú ý đến việc, sau lưng chuyện này không ngờ còn có bóng dáng Phương gia.

Thiệu Băng Oánh chính là bị Phương Liên Kiệt tự mình mang đi, dưới bóng cờ của quân đội chống tham nhũng này, có bóng dáng Phương gia, chuyện này nói lên cái gì?

- Liêu tổng, lời tôi nói là cực kỳ chính xác đấy. Trước kia tôi từng rất coi thường tên họ Trần này, sớm biết rằng hắn âm độc như vậy thì tôi đã chuẩn bị trước rồi, quả quyết sẽ không chật vật như hôm nay đâu!

Thiệu Hồng Ngạn nói, vẻ mặt thâm trầm của Liêu Triết Du khiến gã trong lòng bất an.

Mục đích hôm nay gã tìm đến Liêu Triết Du rất đơn giản, chính là muốn thăm dò ý tứ y.

Liêu Triết Du là ai, Liêu Triết Du biết cái gì, Thiệu Hồng Ngạn đều hiểu rõ cả.

Tầm nhìn của Liêu Triết Du không phải là thứ gã có thể đoán biết, cho nên ở trong quyết sách cho vấn đề mấu chốt, Thiệu Hồng Ngạn không dám qua loa quyết đoán!

- Trần Kinh này đích xác không đơn giản!

Liêu Triết Du phun ra vài chữ, trên mặt mang vẻ âm tình bất định.

Liêu Triết Du nói những lời này cũng không phải là bắn tên không đích, y nói Trần Kinh không đơn giản, là có ý cả.

Y biết được chuyện này là do Thiệu Khôn nói cho y, quan hệ giữa Thiệu Khôn và Thiệu Băng Oánh, Liêu Triết Du đương nhiên rõ ràng.

Thiệu Khôn theo y nhiều năm như vậy, hỏi tới vấn đề này, Liêu Triết Du cũng hiểu được ý tứ của ông. Y không suy nghĩ nhiều, liền gọi ngay cho Phương Liên Kiệt.

Lại nói, Phương Liên Kiệt xem như em vợ tương lai của y, trước kia Phương Liên Kiệt thấy y cũng thật khách khí, cảm thấy rất vừa lòng đối với anh rể Liêu Triết Du này. Liêu Triết Du có chuyện gì hỏi cậu ta, cậu ta sẽ cực kì nhiệt tình.

Nhưng lúc này, Liêu Triết Du rõ ràng cảm giác được Phương Liên Kiệt trả lời qua quýt có lệ.

Khi Liêu Triết Du hỏi cậu chuyện của Thiệu Băng Oánh nghiêm trọng hay không thì không ngờ Phương Liên Kiệt lại nói không biết, cậu ta chỉ là chân chạy vặt, làm sao biết được nội tình vụ án?

Liêu Triết Du liền truy vấn cậu, vậy ai biết chuyện này?

Phương Liên Kiệt bị buộc hỏi, hết cách nên liền nói Trần Kinh, khả năng cũng chỉ có Trần Kinh mới biết được chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng ra sao.

Loại ngữ khí khi Phương Liên Kiệt nhắc tới Trần Kinh khiến cho Liêu Triết Du liên tưởng đến trước kia.

Trước kia Phương Liên Kiệt làm sao có thể vừa mắt với kẻ xuất thân dân đen như Trần Kinh chứ ? Thế mà không ngờ mới có mấy tháng thôi Trần Kinh đã dường như có thể khống chế cậu ta. Đây là một nhân vật lợi hại, làm sao giản đơn cho được ?

- Thiệu tổng, anh nghĩ như thế nào?

Liêu Triết Du hỏi Thiệu Hồng Ngạn.

Thiệu Hồng Ngạn trầm ngâm một chút, nói:

- Căn cứ tình huống trước mắt tôi mà tôi biết, Băng Oánh lần này bị quân kỷ ủy mang đi cũng chỉ vì hỗ trợ điều tra. Nếu thật có vấn đề thì cuối cùng còn phải thông qua tư pháp của địa phương, đến lúc đó chúng ta sẽ có ưu thế rồi!

Liêu Triết Du lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Thiệu Hồng Ngạn, nói:

- Ai nói với anh ? Chương Hóa Quang nói hả ?

Thiệu Hồng Ngạn thẳng lăng lăng gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút không ổn !

Quả nhiên, Liêu Triết Du nói:

- Chương Hóa Quang đó là tinh thần AQ (tự tin thái quá), Thiệu Băng Oánh còn chưa biết lúc nào mới từ quân đội chuyển giao cho địa phương. Mà lâu hay chậm lại do Ngũ Đại Minh quyết định khi nào thì tới Chương Hóa Quang. Anh cho là Ngũ Đại Minh là bù nhìn sao ?

Chương Hóa Quang làm ra trò cười lớn như vậy ở Đảng ủy Công an, Ngũ Đại Minh còn không nhân cơ hội mà khống chế cục diện sao? Trong lòng anh còn tính toán sau khi Thiệu Băng Oánh được chuyển giao cho địa phương, sẽ mượn lực của Chương Hóa Quang mà biến nguy thành an?

Liêu Triết Du liên tiếp hỏi lại hai câu, giống như là dội hai bồn nước lạnh ngay mặt, khiến Thiệu Hồng Ngạn lạnh đến tận trong tâm!

Thật lâu sau, gã nói:

- Vậy Liêu tổng, tôi hiện tại nên làm cái gì được?

Liêu Triết Du cười cười, chậm rãi đứng dậy, nói:

- Con đường của mình thì chỉ có bản thân mới biết được nên đi như thế nào, người khác làm sao biết được?

...

Thiệu Hồng Ngạn từ chức giám đốc ở nhà máy máy kéo Lâm Tinh, lúc gần đi, gã phát biểu một bài diễn thuyết tạm rời cương vị công tác cực kỳ phiến tình.

Gã nói gã có lỗi với nhân dân, có lỗi với công nhân viên chức nhà máy, càng có lỗi đối với sự tín nhiệm của lãnh đạo. Nhà máy máy kéo Lâm Tinh ở trong tay gã thì hàng năm thua lỗ, gã đã không có mặt mũi nào đảm nhiệm chức vụ giám đốc nữa.

Mặt khác, trong cuộc nói chuyện gã còn nhắc tới, kiên quyết ủng hộ quyết định cải cách nhà máy máy kéo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Gã cho rằng, chỉ có thực hành hình thức cải cách đầu tư cổ phần mới là lối ra thật sự của xí nghiệp. Gã đề nghị, ở trong hình thức cải cách đầu tư cổ phần, tiến cử dân doanh tư bản, tạo thành hình thức đầu tư cổ phần xí nghiệp.

Sau đó phát triển theo con đường đổi mới xí nghiệp, tăng đầu tư nghiên cứu phát triển lớn ở nhà máy máy kéo, nhà máy máy xúc và máy móc công trình. Cố gắng khai thác đổi mới, tương lai của nhà máy máy kéo Lâm Tinh nhất định sẽ càng thêm tốt đẹp!

Thiệu Hồng Ngạn từ chức, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phê chuẩn, sau khi từ chức ở nhà máy, Thiệu Hồng Ngạn đồng thời cũng từ đi công chức, chính thức xuống biển !

Biến hóa này cực kì nhanh, lúc Trần Kinh nghe nói quả thực còn không tin vào chính tai mình nữa.

Mà ngay sau hôm Thiệu Hồng Ngạn từ chức, Thành ủy tổ chức hội nghị thảo luận vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh. Ở trong cuộc họp, Chu Thanh là người đầu tiên lên tiếng, y cho rằng, cải cách thay đổi nhà máy máy kéo đương nhiên là quan trọng, nhưng bước đầu tiên, phải kiên quyết đả kích tệ nạn, đả kích tham nhũng hủ hóa đã nhiều năm trong nội bộ nhà máy.

Thiệu Hồng Ngạn đi rồi, rốt cục là tự nhận lỗi từ chức, hay là chim sợ cành cong, bỏ trốn mất dạng?

Chu Thanh nói chuyện dùng từ cực kì kịch liệt, y liệt kê các số liệu kinh tế năm năm gần nhất nhà máy máy kéo, cuối cùng cho ra kết luận, nhà máy máy kéo Lâm Tinh hàng năm thua lỗ, nhất định liên lụy rất nhiều người. Nếu không điều tra rõ vụ án này, con đường đổi mới của nhà máy máy kéo sẽ dày đặc sương mù, tương lai của nhà máy máy kéo sẽ đầy rẫy rủi ro.

Mấy lời Chu Thanh nói đã khơi dậy một hồi thảo luận trong cuộc họp, phân thành hai phái ở bên trong bộ máy.

Một phái kiên quyết phản đối, phái còn lại thì ủng hộ, hai phái kịch liệt triển khai tranh luận ở trong cuộc họp, cuối cùng hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, quyết đoán không được.

Ngay vào lúc này, Phó bí thư Thành ủy Phương khắc Ba đề nghị với Ngũ Đại Minh, nói:

- Ngũ bí thư, nếu chuyện này mọi người không có đề xuất gì thì tôi đề nghị chúng ta bỏ phiếu quyết nghị!

Phương Khắc Ba nói lời này là động nóng tính, y là kiên quyết phản đối tiếp tục điều tra sâu thêm về nhà máy máy kéo Lâm Tinh. Nguyên nhân rất đơn giản, trước mắt rất nhiều việc của nhà máy máy kéo bị gác lại đang cần phải làm tiếp. Nếu phải thay đổi đội ngũ vào lúc này, thì việc suy tính thành lập một bộ máy lãnh đạo tốt, đồng thời đưa ra một phương án cải cách cổ phần khả thi mới là quan trọng nhất.

Nếu không có nắm chắc mâu thuẫn chủ yếu, một mặt chỉ tính thanh toán nợ cũ, thì Lâm Tinh vào thời gian này sẽ không chịu nổi sức ép như vậy đâu. Thứ hai, trước mắt đúng là thời cơ tốt để phát triển, nếu bỏ lỡ cơ hội này, làm chậm lại phát triển, thì khả năng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nhà máy Lâm Tinh.

Ý kiến của Phương Khắc Ba là đường hoàng, nhưng ở trong cuộc họp còn có người phản đối, cho rằng ý kiến của Phương Khắc Ba căn bản là muốn bao che cho những phần tử đáng nghi. Thiệu Hồng Ngạn thấy chuyện sắp đổ vỡ, cứ như vậy bỏ trốn mất dạng, nếu Thành ủy còn do dự trong vấn đề này, không dám tiếp tục đào sâu, thì không phải sẽ làm thất vọng mấy ngàn công nhân vất vả cần cù của Lâm Tinh sao?

Phương Khắc Ba đã hoàn toàn bị loại cách nói này chọc giận, cho nên, gã dứt khoát thả ra đòn sát thủ của mình, muốn thông qua bỏ phiếu của cuộc họp ủy viên thường vụ để quyết định!

Gã vừa đưa ra đề nghị bỏ phiếu, phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.

Phương Khắc Ba thật sự muốn chơi thật, ván cờ chính trị đã tới nước của Phương Khắc Ba này rồi, điều đó biểu thị, gã tuyệt đối sẽ không dao động ý kiến của mình!

Đến lúc này, cục diện nhanh chóng chuyển sang trạng thái giằng co. Phương Khắc Ba ở Đức Cao kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng khá có uy tín trong bộ máy, y mà phát giận thì càng bốc hỏa, còn lúc muốn ngả bài thì lại cực kì có khí thế, làm cho người ta không dám khinh nhục.

- Ha ha!

Ngũ Đại Minh vẫn không nói chuyện bỗng nhiên nhẹ nhàng cười,

- Được rồi lão Phương, anh bớt giận bớt giận, tâm tư của anh tôi hiểu được! Lời anh vừa bới nói là lời của lão thần mưu quốc, rất có đạo lý, chuyện này chúng tôi còn phải bàn bạc kỹ hơn a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play