Vì là kiểu cổ, nên có bộ dáng Lục Trúc, trên cán có chữ : “Thanh phong lục trúc”, bốn chữ rồng bay phượng múa, hương mực nồng đậm!
Ngũ Đại Minh trên tay cầm cần câu, trên mặt lộ ra nụ cười, ông ta giương mắt nhìn Trần Kinh nói: - Chiếc cần này phải rất tốn công mới làm ra được, cầm cái cần như thế này câu cá, cả con người trở nên tao nhã rất nhiều! Lễ vật này tôi nhận!
Trần Kinh nói: - Biết Bí thư thích sưu tập cần câu, nên lấy cái cần Thanh Phong Lục Trúc này, cho dù không phải là một trong những cần câu cao cấp, nhưng cái cần này có những yếu tố dung nhập văn hóa, cũng coi là đặc sắc, tôi cũng cảm thấy chiếc cần câu này đẹp, nên mang đến cho ngài!
Lời này của Trần Kinh không chính xác, cái cần câu này là Hồng Nhâm Bác tặng hắn, để chuẩn bị làm quà cho Trần Kinh, Hồng Nhậm Bác có thể nói là vắt óc suy nghĩ, cuối cùng y không biết từ đâu nghe thấy Trần Kinh thích câu cá, liền tỉ mỉ chuẩn bị cho Trần Kinh vài chiếc cần câu này và cả phao câu nữa.
Trần Kinh tặng Ngũ Đại Minh chiếc cần câu này, chính là chọn ra cái tốt nhất trong mấy chiếc cần kia!
Ngũ Đại Minh là người có học, thích những đồ tao nhã, Trần Kinh tặng ông ta chiếc cần câu này, quả nhiên ông ta rất hài lòng!
- Bản thân câu cá chính là một loại văn hóa! Ngũ Đại Minh nói, ở Nhật Bản và Đài Loan, câu cá đã du nhập vào trong văn hóa của đất nước này. Ông ta đứng dậy, đến bàn làm việc lấy ra mấy chiếc cần câu như ảo thuật, cần câu cá không ngờ cũng rất tao nhã lịch sự.
Mặt trên còn có quốc họa, thư pháp, mỗi chiếc cần chế tác tinh chế, xa hoa, so với lễ vật của Trần Kinh, cũng không biết tốt hơn bao nhiêu!
Trần Kinh vừa thấy thứ này, trong lòng thầm lắc đầu, tự mình cho là đồ tốt, trong mắt Ngũ Đại Minh có khi cũng chỉ là một thứ hết sức bình thường, giống như chiếc cần câu này, chiếc cần của mình, so với hàng kia cũng là đồ vất đi.
Ngũ Đại Minh hình như hiểu thấu tâm tư của hắn, cười nói: - Trần Kinh! Đã quan sát cẩn thận chưa? Hai chiếc cần câu này đều là cần nhập khẩu, còn cái cần tặng tôi này là sản phẩm trong nước! Ông ta rung rung cái cần nói: - Qua cái cần này, có thể nhìn thấy xí nghiệp của chúng ta đang dần dần học tạo ra những thay đổi mới! Hồi trước chỉ có nước ngoài mới có đồ này, bây giờ trong nước cũng có rồi, thứ này chính là những cái kia.
- Làm thế nào để làm ra đồ tinh xảo cũng rất đáng để cân nhắc!
Ngũ Đại Minh dừng lại nói: - Chúng ta thường bị người ta châm biếm là cái gì? Chính là cạnh tranh đồng chất hóa của chúng ta! Thứ nào kiếm được tiền, mọi người đều tranh giành, còn thứ mà chúng ta làm ra không nói đến việc sai lệch. Đây mới là vấn đề mà chúng ta nên suy nghĩ lại!
Trần Kinh im lặng không nói, qua cách nói của Đại Ngũ Minh, Trần Kinh có thể cảm nhận được thứ mà gần đây Ngũ Đại Minh đang suy xét trong lòng.
Ngũ Đại Minh có thể chuyện mạch suy nghĩ sang việc xây dựng kinh tế, điều này chứng tỏ Ngũ Đại Minh nắm trong tay thế cục của Đức Cao rồi! Bất luận người nắm quyền nào, trước tiên đều phải ổn định trước mắt đã, tất cả những điều cơ bản vẫn chưa ổn định, thì cái gì cũng không có được!
Ngũ Đại Minh bây giờ bắt đầu suy nghĩ về vấn đề kinh tế, đây là một tín hiệu rõ rệt!
Trong lòng Trần Kinh rất phấn chấn, khoảng thời gian trước, hắn cảm thấy rất áp lực, có lúc hắn còn thấy lo lắng thay Đại Ngũ Minh.
Sự thật đã chứng minh, hắn lo lắng là không cần thiết, Ngũ Đại Minh rất bình tĩnh nhưng cũng rất đanh đá chua ngoa, xử lý các việc phức tạp, rất coi trong mà không xem thường!
- Tôi có một việc muốn hỏi chút! Ngũ Đại Minh thu lại những chiếc cần câu rồi chuyển chủ đề, ánh mắt ông ta nhìn Trần Kinh nói: - Là thế này, gần đây bộ máy Lâm Hà lại điều chỉnh lần nữa. Trong đó có một người tôi muốn trưng cầu ý kiến một chút…
Trần Kinh nói: - Bí thư, chính là Phó Bí thư Triệu Nhất Bình?
Ngũ Đại Minh cười ha ha nói: - Triệu Nhất Bình, chính là Triệu Nhất Bình!
Trần Kinh có phần lúng túng, cảm thấy trong lòng mình có hơi nóng nảy chút, không bình tĩnh!
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Bí thư, không dối ngài, tối hôm qua Triệu Nhất Bình và còn có Phó trưởng đài Đài truyền hình thành phố Phong Minh mời tôi ăn cơm! Trên bàn ăn, anh ta nói bóng gió, phỏng đoán chính là việc điều động này! Phó Bí thư Triệu là thủ trưởng cũ của tôi, hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta, anh ta mời cơm tôi, đó là cầu vào cửa thổ địa công công, là vào nhầm chỗ rồi!
- Bí thư, tục ngữ có câu “ cắn người miệng mềm”, Phó Bí thư Triệu Nhất Bình lại là cấp trên cũ của tôi, tôi sao có thể tùy ý đánh giá anh ta được?
- Đùa giỡn với tôi ít thôi tên láu cá! Ngũ Đại Minh giọng ồm ồm nói: - Tôi cũng rõ ràng rồi, bây giờ Thành ủy cũng bước đầu quyết định rồi, muốn đề bạt Triệu Nhất Bình đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Lễ Hà! Người này là do Chu Thanh đề cử đầu tiên, tôi và anh ta cũng có nói chuyện qua, trước mắt vẫn chưa có quyết định cuối cùng!
- Là cán bộ từ Lễ Hà ra, sao lại không thể đánh giá khách quan anh ta một chút chứ? Hôm nay nhất định phải, để thể suốt ngày ngu đần được!
Ngũ Đại Minh nghiêm túc như vậy, Trần Kinh cũng không dám nói lời từ chối, sau một lúc trầm ngâm nói: - Con người Phó Bí thư Triệu Nhất Bình này đối nhân xử thế không tồi, trình độ lý luận cao, nhưng có một vấn đề, đó chính là tầm nhìn có hạn hẹp chút! Cái này đối với tương lai của Lâm Hà không biết là phúc hay họa!
Đây là mấy câu nghiêm túc từ đáy lòng Trần Kinh, trong lòng hắn thấp thỏm không yên! Bởi vì những lời này của hắn, đã vượt ra khỏi phạm vi công việc Thư ký của hắn, điều chỉnh lạ bộ máy huyện, làm một thư ký làm gì có quyền tùy tiện lên tiếng về việc này?
Ngũ Đại Minh trầm ngâm không nói gì, một lúc sau ông ta gật gật đầu nói: - Khá đúng trọng tâm, cũng tương đối khách quan!
Ánh mắt ông ta mơ hồ, rất lâu sau, ông ta chuyển đề tài nói: - Thực ra, hôm nay không phải tôi hỏi người này, việc bổ nhiệm Triệu Nhất Bình, tôi cơ bản đã quyết định rồi! Năng lực một mình ngăn cản một mặt của Triệu Nhất Bình không được, rất khuyết thiếu, đây là nhược điểm!
- Nhưng trước mắt, ở Đức Cao không có người nào thích hợp chọn lựa, cũng chỉ có thể cho anh ta thêm chút trọng trách thôi!
Lời này của Ngũ Đại Minh, trong giọng nói lộ ra cái gì đó rất bất đắc dĩ. Suy nghĩ của Trần Kinh lay động, trong lòng hắn hiểu rõ, miệng Ngũ Đại Minh nói không có người chọn lựa thích hợp, cũng không phải là toàn bộ Đức Cao không có người tài ba!
Ngũ Đại Minh bây giờ dùng người của Lễ Hà, cơ bản là có thể khống chế, nếu ông ta muốn có thể nắm được Lâm Hà, thì điều này là trọng điểm! Để tiền đề này lên trước, có lẽ chỉ có Triệu Nhất Bình phù hợp với chức vụ này thật!
- Con người Hồng Nhâm Bác này, nhìn nhận thế nào đây? Ngũ Đại Minh nói.
Trong lòng Trần Kinh thoáng chút hồi hộp, trong lòng nghĩ Ngũ Đại Minh sao tự nhiên lại nhắc đến Hồng Nhâm Bác.
Hồng Nhâm Bác không phải bị cách chức rồi sao? Sao Ngũ Đại Minh lại có tư tưởng nghĩ về người này?
- Chung quy chúng ta muốn có cán bộ có thể làm việc, muốn đặt người có năng lực vào vị trí thích hợp. Cho bọn họ cơ hội để phát triển con đường tài hoa của mình, đây là cốt lõi của việc dùng người! Ngũ Đại Minh nói: - Cho nên, chúng ta không thể một gậy đánh chết được! Đối với những đồng chí có thái độ tích cực, biết sai chịu sửa, cần phải cho họ thêm cơ hội…
Ngũ Đại Minh chậm rãi nói, trong lòng Trần Kinh dâng trào kích động, hắn lại suy xét cẩn thận một lần nữa, hắn tin chắc rằng, trong lòng Chu Thanh, anh ta hi sinh Hồng Nhâm Bác. Chu Thanh chưa từng nghĩ cho Hồng Nhâm Bác cơ hội, điều này không có gì nghi ngờ cả!
Nhưng Ngũ Đại Minh sao lại nhắc đến Hồng Nhâm Bác, hơn nữa lại ám chỉ mình muốn dùng Hồng Nhâm Bác?
Trong đầu Trần Kinh tràn đầy những suy nghĩ, trong một thời gian rất ngắn, những suy nghĩ này không có chút đầu mối nào, chỉ làm hắn đau đầu.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, Ngũ Đại Minh dùng Chu Thanh, nhưng cuối cùng Chu Thanh không phải là họ hàng của ông ta, hay là trong chuyện này có chuyện gì nữa chăng? Có lẽ trong chuyện này còn có vấn đề gì nữa, Trần Kinh tìm được điểm này, nhưng lại không nắm chính xác được!
Đối với Hồng Nhâm Bác, Trần Kinh tất nhiên đánh giá tích cực hơn một chút, nhìn về năng lực, Hồng Nhâm Bác cũng không tệ!
Ở Lâm Hà sở dĩ anh ta nhiều lần thất bại, điều này có quan hệ với việc không đoàn kết trong bộ máy Lâm Hà, bên trong bộ máy có thể đấu, nhưng đặt trong phạm vi lớn vẫn luôn phải nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn! Trong hoàn cảnh này, Hồng Nhâm Bác bị cách chức, có lẽ là đổi hoàn cảnh cho anh ta, là một lựa chọn không tồi!
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh nói rất nhiều, trong quan niệm chính trị của hắn, cục diện Đức Cao trước mắt, đến chỗ khó trọng điểm của công việc ở giai đoạn sau!
Hai người nói chuyện gần 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Kinh tổng kết lại, Ngũ Đại Minh bố trí cho hắn vài nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ nhất, Trần Kinh phải động não nhiều hơn nữa, xây dựng mạng lưới quan hệ rộng khắp, đi sâu vào làm công tác hơn, phải thành lập một cơ sở quần chúng nhất định!
Nhiệm vụ thứ hai, Trần Kinh phải có tính độc lập, không chỉ làm tốt việc của thư ký, mà cũng phải làm tốt việc của văn phòng Phó chủ nhiệm, Trưởng phòng phòng Tổng hợp, phải phát huy tác dụng của Phó chủ nhiệm ở Thành ủy!
Nhiệm vụ thứ ba, Trần Kinh phải tổ chức tốt nội bộ Thành ủy làm tốt công tác nghiên cứu chính trị và nghiên cứu lý luận, trọng tâm nhất là các vấn đề như chỉnh đốn tác phong làm việc trong Đảng và làm sạch bộ máy chính trị, tác phong cán bộ, chỉnh đốn xã hội trị an, phải tập hợp những người có năng lực để làm tài liệu, nghiên cứu lý luận!
Trần Kinh nhận ba nhiệm vụ này, lập tức cảm thấy áp lực!
Trần Kinh rốt cục hiểu một chút, Ngũ Đại Minh vừa mới sống yên ổn, càng cần đề cao thời cơ sức ảnh hưởng của mình trong phạm vi lớn!
Thư ký là cái miệng, cái tai của lãnh đạo, thư ký xây dựng mạng lưới quan hệ rộng, đi sâu vào công tác, điều này không phải là những vấn đề mà Bí thư cần cố gắng sao? Về việc nghiên cứu lý luận, tính độc lập, đây cũng là thủ đoạn Ngũ Đại Minh thành lập và tạo ta một đội ngũ thân tín mạnh mẽ của riêng mình.
Làm nghiên cứu lý luận, soạn ra một tác phẩm đường lối chính trị, cái này cần phải nắm được dư luận tuyên truyền hoặc cần dẫn đường dư luận tuyên truyền, mà Trân Kinh duy trì tính độc lập, thì cần phải bảo đảm nắm được trọng tâm của văn phòng Thành ủy, tầm nhìn của Ngũ Đại Minh đúng thật hiểm độc sắc bén!
Cuộc nói chuyện này, đối với suy nghĩ của Trần Kinh là một cơn bão triệt để, trong lòng hắn biết rõ, đã đến lúc phát triển con đường tài hoa của mình rồi!
Ngũ Đại Minh để mắt đến mình, mình nhất định phải làm tốt công việc, để Ngũ Đại Minh thuận lợi quán triệt quan niệm chính trị của mình mà phải khơi thông mọi mối quan hệ!
Đức Cao phải phát triển, phải tiến bộ, trên một ý nghĩa nào đó, bây giờ được quyết định bởi khi nào lý luận chính trị của Ngũ Đại Minh được thực hiện xuống dưới. Trần Kinh tin chắc rằng, Ngũ Đại Minh có tầm nhìn, suy nghĩ của ông ta rất khoa học,có thể thực hiện được, hi vọng tương lai của Đức Cao nằm trên con người này!
Bây giờ Trần Kinh chính là nhân vật người hầu, hầu hạ Ngũ Đại Minh làm việc lớn ở Đức Cao, làm nên thành tích, làm ra hiệu quả, từ đó mở ra một con đường rộng thênh thang cho tiền đồ trong tương lai của bản thân hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT