Ngũ Đại Minh tinh lực tràn đầy, Trần Kinh có thể nói là bội phục sát đất.
Trần Kinh đi làm ba ngày, Ngũ Đại Minh liên tục ba ngày mở mười cuộc họp, tham gia hoạt động của năm đơn vị tổ chức khách nhau, thăm viếng hai mươi mấy đơn vị và xí nghiệp, hội kiến cá nhân và hội kiến tập thể khả năng phải vượt qua trăm người.
Ngắn ngủn thời gian ba ngày, làm nhiều chuyện như vậy, Trần Kinh thật sự líu lưỡi. Ngũ Đại Minh có mệt hay không hắn không biết, nhưng chính hắn dù sao là mệt không chịu nổi.
Ngũ Đại Minh trình độ cao, đại bộ phận phát biểu đều là ngẫu hứng, nhưng có mấy người phát biểu nhất định phải dùng văn bản, tỷ như tham gia phát biểu cuộc họp hằng năm của hội liên hiệp công thương nghiệp thành phố, tham gia đại hội tổng kết cuối năm hệ thống tài chính và thuế vụ, vân vân... Trần Kinh vì chỉnh lại dự thảo mấy bài phát biểu này, buổi tối vắt hết óc, nói là tận kiệt suy nghĩ cũng không quá.
Cũng tạm, thông qua cố gắng chỉnh lại bản thảo cơ bản coi như đủ tư cách, bắt bẻ như Ngũ Đại Minh vẫn là khẳng định Trần Kinh làm được.
Nhưng, bản thảo của Trần Kinh phải đạt tới Ngũ Đại Minh yêu cầu, vẫn cần tiếp tục cố gắng suy nghĩ.
Tỷ như, Ngũ Đại Minh ở cuộc họp hằng năm của hội liên hiệp công thương nghiệp thành phố phát biểu, trong đó cường điệu phải kiến thiết khu kinh tế thị trường lớn Sở Bắc, Ngũ Đại Minh đối với từ "thị trường lớn" còn có dị nghị, kinh tế cũng không nói gì lớn, chỉ có nói mạnh. Còn có, thành phố Đức Cao phải thành lập trung tâm tập hợp và phân tán hậu cần địa khu Trung Nguyên, Ngũ Đại Minh cho rằng "Trung Nguyên" khái quát không chuẩn xác, nên là "Trung bộ".
Đây chỉ là vấn đề từ ngữ nhỏ, nói lớn hơn, có vài chỗ trọng điểm, nhất định phải khéo léo thể hiện được trọng điểm, Trần Kinh phương diện này còn chưa nắm chắc.
Dựa theo cách nói của Ngũ Đại Minh, đồng dạng là truyền đạt văn kiện tinh thần, ở hội liên hiệp công thương nghiệp phát biểu, truyền đạt tinh thần và ở trên hội nghị công tác kinh tế phát biểu, truyền đạt tinh thần không giống nhau. Ở hội liên hiệp công thương nghiệp, đối mặt chính là ông chủ các xí nghiệp tư doanh, chủ tịch đó đều có quan hệ cá nhân thân thiết.
Cho nên lúc phát biểu, phải nhấn mạnh vấn đề quan hệ mật thiết phù hợp với bọn họ. Bài phát biểu phải có chỗ lớn, chỗ nhỏ, chỗ nhỏ là cụ thể vấn đề, điển hình vấn đề, phải thiết thực đề cập đến vấn đề của đối tượng hội nghị. Mà chỗ lớn chính là chính sách và phương hướng, phải nói rõ hoàn cảnh, khí hậu, phải theo góc độ quy hoạch vĩ mô lâu dài.
Cho nên, một bài phát biểu hoàn chỉnh, không thể quá dài, lại nói được trọng điểm, quan điểm rõ ràng, phải phù hợp thực tế, vừa có chính sách phương hướng và phương diện khác, yêu cầu như vậy rất cao.
Trần Kinh đưa bản thảo phát biểu cho nói Ngũ Đại Minh, lúc Ngũ Đại Minh phát biểu không phải máy móc, cũng hoàn toàn đã nói lên trình độ bản thảo của Trần Kinh vẫn còn chưa được, còn cần cố gắng tăng cường học tập, đối với Trần Kinh mà nói, đích thật là áp lực không nhỏ!
...
Chu Thanh làm việc có nguyên tắc, sự tình gì đều thích tận tâm tận lực, thói quen của y là do nhiều năm làm công tác Trưởng ban thư ký Thành ủy quyết định.
Trưởng ban thư ký công tác nhỏ mà phức tạp, làm tốt Trưởng ban thư ký, không có kiên nhẫn là làm không tốt, ở bên cạnh lãnh đạo bên người tận tâm tận lực, đó là vấn đề thái độ.
Sự tình gì đều dựa vào cấp dưới, y dựa vào người khác, lãnh đạo dựa vào ai đây? Giá trị tồn tại của Trưởng ban thư ký chính là muốn phục vụ tốt lãnh đạo, nếu thái độ không đoan chính, làm chuyện cũng không có thành tích.
Lúc Trần Kinh đến văn phòng, Chu Thanh đang ở văn phòng Ngũ Đại Minh cùng y bàn bạc nhật trình hôm nay.
Lúc Chu Thanh đi ra, y cầm nhật trình biểu đã đóng dấu đưa cho Trần Kinh, nói: - Tiểu Trần, về sau nhật trình biểu bí thư đều phải đóng dấu, thời gian trình tự phải yêu cầu chuẩn xác, như vậy đối với công tác của cậu cũng là thuận lợi lớn!
Trần Kinh liên tục cảm ơn, trên mặt lại hơi ngượng ngùng.
Trần Kinh dù sao chưa làm qua thư ký, đối với công tác còn không quen thuộc. Giống như chuyện nhật trình sự bí thư, tình hình là Trần Kinh hướng Trưởng ban thư ký hiểu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ nhật trình, sau đó nhớ kỹ, rồi tới thời gian phải nhắc nhở bí thư dựa theo hoạt động.
Trần Kinh đối với công tác này mỗi ngày rất khẩn trương, có đôi khi còn thấy bắt buộc, sợ làm không chính xác liền gọi điện cho Chu Thanh, Chu Thanh đề xuất về sau đem nhật trình biểu đều đóng dấu, hiển nhiên là chiếu cố Trần Kinh.
Lại nói tiếp, Trần Kinh đi làm mấy ngày nay cùng Chu Thanh phối hợp là không tồi, Trần Kinh chuyện lớn nhỏ đều hướng Chu Thanh xin chỉ thị, cho nên, chuyện bên cạnh bí thư Ngũ, Chu Thanh nắm giữ được rất rõ ràng.
Mà ngày đầu tiên, Trần Kinh khi ứng đối chuyện Lý Hồng Lâm, cũng là để Chu Thanh rất lớn mặt mũi. Lý Hồng Lâm có quân bài chưa lật là cái gì? Đơn giản chính là một chuyện có liên quan đến Thẩm Lâm, chuyện này đối với Chu Thanh mà nói, là rất xấu hổ.
Chu Thanh dù sao cũng là đại quản gia của thời Thẩm Lâm, Lý Hồng Lâm đến Thành ủy cãi lộn, người khác dễ dàng nghĩ đến nhất vẫn là vấn đề của Chu Thanh.
Ở vấn đề này, Trần Kinh tùy cơ ứng biến rất khá, để Chu Thanh tự mình cùng Lý Hồng Lâm nói chuyện.
Sự thật chứng minh, từ sau khi Lý Hồng Lâm kia đến Thành ủy, không còn xông vào Thành ủy nữa, nghe nói y về Lâm Hà sau cũng rất an phận, không có gây huyên náo thêm chuyện gì, cũng không có phát giận, xem ra Chu Thanh không hổ là cao nhân nhiều năm tại vi, rất có thủ đoạn.
Chu Thanh đi rồi, Trần Kinh lập tức liên hệ xe, mới đến chín giờ rưỡi, Ngũ Đại Minh từ văn phòng đi ra mang theo cặp, Trần Kinh vội vàng tiếp nhận cặp, nói: - Bí thư, đi bây giờ sao? Ngài còn có thể nghỉ ngơi một lúc nữa!
- Không nghỉ ngơi ! Chúng ta đi, nhiều khi đến sớm một chút, còn hơn đợi ở nhà! Ngũ Đại Minh khàn khàn nói.
Y xem xét đôi mắt đen của Trần Kinh, cười cười nói: - Cậu nha! Tuổi còn trẻ, tinh lực còn cao a, chẳng lẽ cậu so với lão nhân như tôi lại kém hơn?
Trần Kinh nói: - Bí thư ngài long tinh hổ mãnh, tôi rất bội phục, tôi đang cố gắng học tập ngài!
Ngũ Đại Minh hơi sửng sốt, cười ha ha, nói: - Cậu này tiểu Trần, đầu óc khá tốt a, xoay chuyển rất nhanh!
Ngũ Đại Minh nói ra rồi cùng Trần Kinh, hai người đi thang máy đến tầng một, thang máy tầng một vừa mở, hai người trên mặt tươi cười đồng thời kiềm chế.
Ngũ Đại Minh không cười bộ dáng có một cỗ tử khí, một khuôn mặt dài, có một loại uy nghiêm trời sinh. Mà Trần Kinh cũng biết rõ nhân vật của mình. Thư ký, một khuôn mặt vì lãnh đạo. Lãnh đạo có tâm tình gì, đầu tiên là từ trên người thư ký biểu hiện ra ngoài.
Lãnh đạo không cười, thư ký càng không thể cười, lãnh đạo phải nghiêm túc, thư ký cũng nhất định phải nghiêm túc. Cùng lãnh đạo duy trì nhất trí cao độ, đây mới là một thư ký đủ tư cách.
Trần Kinh và Ngũ Đại Minh đến dưới lầu, xe đã sớm đợi, cùng đi với Ngũ Đại Minh đi xuống thị sát, các đạo nhân mã nhất tề đang chờ đợi Ngũ Đại Minh đến. Mà ở phía sau, còn có phóng viên mang camera, máy chụp ảnh.
- Đi! Ngũ Đại Minh đã nói một chữ, giống như hình ảnh người đuổi con vịt, chung quanh tán loạn, tìm được vị trí và xe của mình, mất mấy chục giây, đoàn xe liền khởi động .
- Chiếc xe buýt kia khi nào thì đến? Ngũ Đại Minh bất chợt hỏi.
Trần Kinh ngồi ở ghế phụ xe quay lại nói: - Hẳn là trong vòng một tuần có thể, bí thư ngài kiên trì một chút!
Ngũ Đại Minh và Thẩm Lâm hoàn toàn phong cách khác nhau, Thẩm Lâm đi thị sát, thuần một đoàn xe con, có đôi khi đoàn xe một đường sắp xếp có thể hơn hai ba mươi chiếc. Đoàn xe khổng lồ như thế, đi đến đầu làm sao người khác đều không biết rằng là đại quan giáng lâm, hào khí ngất trời.
Ngũ Đại Minh không thích làm nhiều động tác võ thuật đẹp như vậy, y mới nhậm chức, đi xuống thị sát đều dùng xe buýt chứa nhiều người, hơn nữa ở trên xe còn có thể giao lưu mở hội nghị lâm thời, không có xe con đường hoàng như vậy, nhưng so với dùng xe con hiệu suất cao hơn.
Ngũ Đại Minh phải dùng xe buýt, Chu Thanh một lúc biết chạy đi đâu tìm? Phía dưới có mấy đơn vị nhưng thật ra có, nhưng Thành ủy dùng xe không có khả năng mượn, ở dưới tình thế cấp bách, Chu Thanh một lần nữa an bài kinh phí mua một chiếc minibus.
Ngũ Đại Minh ngồi ghế sau xe nhắm mắt dưỡng thần, Trần Kinh lại không thể ngủ, hắn vẫn chú ý ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, hắn sắc mặt thay đổi, lấy ra điện thoại đang chuẩn bị gọi điện thoại, tiếng Ngũ Đại Minh từ phía sau vang lên, nói: - Cậu không cần gọi điện thoại ! Hành trình là tôi lâm thời sửa. Tôi đã sớm nghĩ đến mấy huyện xa xôi ở phương bắc, hôm nay vừa lúc, chúng ta sẽ cái đột nhiên tập kích!
- Nhưng, bí thư...
Ngũ Đại Minh mặt nhăn nhíu mày đánh gãy lời Trần Kinh nói: - Đã nói đột nhiên tập kích, cậu không nên hỏi nhiều như vậy! Cũng không phải lo lắng nhiều như vậy!
Ngũ Đại Minh dừng một chút, nói: - Hiện tại Thành ủy công tác thứ nhất, chính là muốn thích đáng xử lý tốt hậu quả án Thẩm Lâm, chúng ta cho dân chúng một công đạo, nhưng cũng không thể làm liên luỵ. Chúng ta giải quyết vấn đề này phải quyết đoán một chút, cũng muốn mau một chút.
- Vấn đề này giải quyết, là bước tiếp theo nhiệm kỳ mới cơ sở chúng ta. Các huyện bộ máy nhiệm kỳ mới, chuyện này phải thận trọng a!
Trần Kinh quay đầu lại nhìn Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh nhắm mắt dưỡng thần, mắt đều không mở.
Trần Kinh hiểu rõ, đối với Ngũ Đại Minh mà nói, cái loạn hiện tại trên tay y thật sự là rất khó xử lý. Đầu tiên bên trong bộ máy thống nhất là không dễ dàng, vài lãnh đạo chủ chốt, Thanh Phi Hoa muốn đứng yên, cơ bản là mặc kệ.
Phương Khắc Sóng khả năng còn đang chậm chạp, còn chưa tìm đúng vị trí của mình, để Ngũ Đại Minh cùng với Phương Khắc Sóng tìm được ăn ý, còn cần thời gian.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Minh Minh thật ra là một người có thể sử dụng, Lưu Minh Minh sang năm làm hai năm sẽ nghỉ hưu, không có bao nhiêu ý tưởng. Y có thể ở trên cương vị lãnh đạo tiếp tục làm, cũng là muốn làm vài món thực sự, nhưng vào lúc này, Ngũ Đại Minh có chút vấn đề cơ bản chưa giải quyết, ai cũng chưa tin, cũng là chỗ Ngũ Đại Minh rất xấu hổ.
- Đi đến mấy huyện xa xôi vùng tây bắc? Trần Kinh mặt nhăn nhíu mày: - Huyện Tu Mai và Lễ Hà có phải nhất định phải đến?
Trần Kinh cho tới bây giờ không nghĩ tới nhanh như vậy liền có cơ hội trở về Lễ Hà, không biết vì sao, giờ phút này tâm tình hắn bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Hắn tiến Thành ủy mới ngắn ngủn mấy ngày, nhưng hiện tại trong mắt hắn, Lễ Hà đã và trước kia hoàn toàn không giống nhau. Góc độ hắn nhìn Lễ Hà cũng không giống, Lễ Hà hắn hiểu biết, vấn đề rất nhiều, rất nghiêm trọng, có lẽ khi Ngũ Đại Minh đảm nhiệm, Lễ Hà sẽ có một thay đổi hoàn toàn mới?
Trần Kinh vụng trộm nhìn lại, Ngũ Đại Minh đang ngủ gật, hắn lặng lẽ lấy di dộng ra nhắn tin cho Mã Bộ Bình.
Như vậy không tính là vi phạm quy định, dù sao làm thư ký, an bài Ngũ Đại Minh bắt đầu cuộc sống hàng ngày cũng là công tác của hắn, hắn trước tiên cùng cấp dưới chào hỏi, càng tin được người chào hỏi, cũng là công tác của Trần Kinh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT