Trần Kinh đã rời khỏi Lễ Hà, Phùng Vi Quốc thấy nhẹ cả người, hôm đó bị Lỗ Quyền chơi cho một vố, y vẫn còn bực bội trong lòng, y không chút kiêng dè khi hiện giờ lại có được sự ủng hộ của Trần Kinh.

Lại nói đến, hai nhà máy hóa chất ở khu kinh tế mới, chúng đều có kẻ điều khiển ở hậu trường cả, mặc dù Phùng Vi Quốc là chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng giám đốc xí nghiệp người ta lại chẳng coi cái chức chủ nhiệm ban quản lý của y là gì cả, bình thường có việc gì là tìm Phùng Vi Quốc giúp giải quyết, y giúp cho rồi thì đá văng y sang một bên luôn.

Đừng nói là sự hiếu kính bình thường, một bao thuốc hay một bữa cơm Phùng Vi Quốc cũng chưa bao giờ được hưởng.

Đây cũng chính là điều Phùng Vi Quốc không yên lòng, nói thực ra, <font face="Batangnhà n<font face="Batangước vì ủng hộ hai xí nghiệp hóa chất này mà mấy năm nay tình trạng lệch lạc về chính sách đã rất nghiêm trọng, hoàn toàn là đang tiến hành đưa xí nghiệp tư nhân trở thành xí nghiệp quốc doanh, số vốn tài trợ tài chính tài chính hàng năm được đưa cho cũng phải trên một triệu.

Số tiền này không thể là của riêng một doanh nghiệp có được, quy tắc ngầm và mưu mẹo trong đây, trong lòng mọi người đều biết rất rõ.

Phùng Vi Quốc trong việc này hoàn toàn trong sạch, không nhận của ai một đồng nào, giờ lại lộ ra chuyện này, mọi cái xấu xa trong nó đều đổ lên đầu y, nỗi giận này cho dù thế nào đi nữa thì y cũng nuốt không trôi.

Lần này y sống thật với lòng mình, trực tiếp lấy danh nghĩa của ban quản lý khu kinh tế mới đưa ra thông báo chỉnh đốn và cải cách đình công cho hai doanh nghiệp, lệnh cưỡng chế bắt buộc đình công,ban quản lý khu kinh tế mới điều người xuống giải tán công nhân đang thi công trên công trường, niêm phong cổng nhà máy, ai cầu xin cũng vô dụng.

Thái độ của Phùng Vi Quốc rất cương quyết, chủ tịch huyện và trưởng phòng đều hạ lệnh phải chỉnh đốn xí nghiệp, y là kẻ thi hành thì có thể nương tay không? Y chỉ cần nhẹ tay là rơi mũ quan như chơi, nương tay coi như là vô trách nhiệm vối với hơn triệu người dân huyện Lễ Hà.

Hai cái ống khói to đùng không ngừng phả khói suốt bốn mùa ở phía nam huyện Lễ Hà cuối cùng đã phải ngừng phả khói dưới sự can thiệp quyết liệt của Phùng Vi Quốc, lần này, các giới trong xã hội ở Lễ Hà náo loạn, đặc biệt là hai xí nghiệp Hải Loa và Điền Viên, bình thường chúng phả ầm ầm trong huyện mà lãnh đạo huyện ủy đều làm ngơ đối với bọn họ, chỉ chằm chằm nhìn vào đóng góp tí chút của họ cho sự phát triển kinh tế của Lễ Hà, và là lực lượng đóng góp cho sự tăng thu nhập tài chính của huyện Lễ Hà.

Giờ thì ngược lại, Ban quản lý khu kinh tế mới không thay đổi thi hành biện pháp cưỡng chế đối với bọn họ, không cho phép khởi công, điều này không chỉ khiến họ trở tay không kịp mà còn khiến bọn họ vốn rất kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, giờ thì bị nhòm ngó đến, nhất thời không thể chịu được và bắt đầu vào trong Huyện làm loạn.

Bọn họ làm ầm ĩ, các phòng ban trong huyện đều nhao nhao tỏ ý ủng hộ, lãnh đạo trong huyện cũng đến chào hỏi Ban quản lý khu kinh tế mới để cho Phùng Vi Quốc không cần cứng nhắc trong việc này.

Nhưng lần này, Phùng Vi Quốc không them <font face="amp;quotđếm xỉa <font face="amp;quotđến tất cả, dù có khuyên ngăn cũng vô tác dụng, khẩu hiệu của y là phải có trách nhiệm với nhân dân toàn huyện, y không thể dễ dàng bỏ qua việc các doanh nghiệp gây ô nhiễm nặng luôn tồn tại ở xung quanh thị trấn, đây là bổn phận và trách nhiệm của Ban quản lý khu kinh tế mới.

Đến lúc này, Phùng Vi Quốc nếu vị lãnh đạo nào có thể trực tiếp chào hỏi y chứ? Mệnh lệnh trong huyện cũng không dễ đưa ra vì Phùng Vi Quốc y bắt vấn đề bảo vệ môi trường là có lý có căn cứ của nó, nói y bắt sai sao? Đến phòng môi trường cũng không dám nói câu đó, chỉ có thể giơ tay lên ủng hộ cách giải quyết của Phùng Vi Quốc mà thôi.

Việc này phát triển đến đây vẫn chưa có hồi kết, hai công ty Hải Loa và Điền Viên dùng hết tài nghệ toàn thân vẫn không có cách nào phục hồi sản xuất, bọn họ cũng không thể ngờ tới chiêu hiểm này, hai công ty này bắt tay với nhau cùng phản ánh lên Huyện ủy, nói rằng chất thải ra môi trường của bọn họ vẫn chưa vượt quá tiêu chuẩn, ban quản lý khu công nghiệp mới bắt bọn họ phải ngừng sản xuất để chỉnh đốn, họ cũng không một câu oán hận.

Nhưng lượng thải ra của Tập đoàn Thái Thủy còn nghiêm trọng hơn của công ty họ, phản ánh của quần chúng nhân dân kịch liệt hơn, Tập đoàn Thái Thủy cũng đình công chỉnh đốn, trong cùng một huyện không thể thực thi hai tiêu chuẩn cùng lúc như vậy.

Miếng này của bọn họ đã cắn vào Thái Thủy, tình hình bỗng chốc trở nên bất đồng, vấn đề của Thái Thủy trong thời gian gần đây mới treo cung cất giáo, Phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương của Ủy ban nhân dân huyện đích thân giải quyết công việc này, công tác bước đầu đạt hiệu quả.

Hiện tại náo loạn như vậy, mâu thuẫn lại nổi lên, ở Dịch Chu người dân lại bắt đầu vây xung quanh tập đoàn Thái Thủy cản trở sản xuất, yêu cầu Tập đoàn Thái Thủy ngừng sản xuất và chỉnh đốn giống như hai xí nghiệp Hải Loa và Điền Viên.

Đặc biệt là hai ống khói lò đốt bắt buộc phải phù hợp với quy trình xả thải mà vẫn đảm bảo vấn đề bảo vệ môi trường, bằng không cũng sẽ không thể tiếp tục sản xuất.

Chuyện này bỗng chốc náo loạn ầm lên, Tập đoàn Thái Thủy là doanh nghiệp lớn nhất của Lễ Hà, là một trong những trụ cột thu nhập tài chính của Lễ Hà, sự ổn định của doanh nghiệp vấn đề này cực kỳ quan trọng, cục diện bỗng trở nên phức tạp, lục đục trong huyện chính vì đây mà nảy sinh.

Để giải quyết vấn đề, tổ chức trong huyện đã triệu tập hội nghị liên tịch, đại biểu của các đơn vị doanh nghiệp liên quan dều tham gia, trong cuộc họp, Vương Hàm Dương nghiêm túc phê bình phương thức làm việc của một số đơn vị quá cứng nhắc, không linh hoạt, một mực cứng rắn khinh suất, cách làm này không chỉ gây hại cho tính tích cực của doanh nghiệp mà còn tạo ra thương tích cho cả nền kinh tế xã hội và vấn đề bảo vệ môi trường của huyện Lễ Hà.

Buổi nói chuyện này của Vương Hàm Dương khiến cho Phùng Vi Quốc vốn có trái tim sắt đá cũng phải cảm thấy ấm ức, đến lượt y phát biểu, y nêu ra cả một lô những con số, đều là những báo cáo có liên quan đến chất lượng không khí của huyện Lễ Hà không phù hợp với quy định Nhà nước.

Y nói:
Tôi không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề phương thức làm việc, tôi hiểu rất rõ ràng, cần phải giải quyết vấn đề ô nhiễm và xả thải, đây là vấn đề gây ồn ào qua rất nhiều năm của chúng ta, lần này Ban quản lý phải chỉnh đốn vấn đề ô nhiễm của các doanh nghiệp thuộc khu kinh tế mới sao cho hợp lý và hợp pháp, đây không chỉ cải thiện đầu tư và môi trường sinh sống cho khu kinh tế mới của chúng ra, mà còn phải có trách nhiệm với môi trường sản xuất sinh hoạt của hơn một triệu người dân huyện Lễ Hà.

Bầu trời của huyện Lễ Hà chúng ta ngày ngày bao trùm là một bầu không khí bẩn, người dân Lễ Hà chúng ta hàng ngày đều sống trong không khí đầy ô nhiễm, trong môi trường đậm đặc khí thải độc hại, vấn đề này chẳng nhẽ không thể có thái độ cứng rắn, yêu cầu các doanh nghiệp có cách giải quyết thỏa đáng.

Y nói xong liền bưng lên cốc trà uống xong một ngụm, nói:
Hiện tại, nên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, nói rằng vì vấn đề của hai công ty Hải Loa và Điền Viên, kéo theo vấn đề bảo vệ môi trường của Hải Loa, ở đây tôi muốn nêu ra, việc này đã gắn vào Huyện ủy, Phòng bảo vệ môi trường của Thành ủy có vấn đề, ban quản lý của chúng ta đều không thể thay đổi được tâm nguyện ban đầu.

Hiện tại mấy trăm nghìn người dân toàn huyện đều đang dõi theo phòng kinh tế thương mại và ban quản lý khu kinh tế mới của chúng tôi, để xem chúng tôi có thể bênh vực chính nghĩa hay không? Có thể giải quyết vấn đề một cách công bằng chính trực, chắc chắn cẩn thận hay không?

Đối với nghi vấn này của nhân dân, tôi đã hứa với họ, chỉ cần lãnh đạo huyện ủy không cách chức tôi, thì tôi sẽ kiên quyết đến cùng! Nhất định phải giải quyết dứt điểm vấn đề xả thải lộn xộn, không chú trọng đến thói gian bất chính của lợi ích công cộng, đạo đức công cộng trong xã hội.

Phùng Vi Quốc hơi văn liền mạch lưu loát, tình cảm dạt dào mãnh liệt, thái độ cũng cứng rắn không chút lay chuyển, hơn nữa rõ ràng những lời nói đó đều là nhằm vào Vương Hàm Dương, y vừa phát biểu cả hội nghị liền ồ lên.

Lãnh đạo quần chúng của Huyện ủy dĩ nhiên là thấy xấu hổ, người đại diện của các doanh nghiệp tham gia cuộc họp càng tái xanh mặt mũi, nhất là bình thường Thiệu Băng Oánh Tổng giám đốc Thái Thủy được đặc biệt chú ý đến vẻ mặt và khí chất sắc thái, cô ta cảm thấy hoàn toàn mất uy tín, từ trước đến nay, sự chú ý của cô ta đều ở Huyện ủy, sự nỗ lực và mối quan hệ xã hội mà bà ta có được đều là nhằm vào lãnh đạo huyện ủy.

Cô ta vốn không hề nghĩ rằng, đơn vị nào ở cấp dưới lại ngỗ nghịch gây khó khăn cho các vị lãnh đạo Huyện ủy.

Giờ thì tốt rồi, phó phòng Phùng của phòng kinh tế thương mại đã không để cho Thái Thủy chút thể diện nào cả, rõ ràng bên ngoài nghiêm khắc kiểm tra Điền Viên và Hải Loa, nhưng trên thực tế lại ngầm tấn công vào một vài đơn vị của Huyện ủy và các cá nhân bao che cho Thái Thủy, khiến cho ban quản lý của y ở vào thế đứng mũi chịu sào.

Hội nghị họp đến đây, không còn cách nào để họp tiếp được nữa, chủ trì hội nghị Phó Bí thư Triệu Nhất Bình tuyên bố kết thúc cuộc họp, trong lúc này y liền phản ánh tình hình cho Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc nghe xong nguyên nhân và kết quả của cuộc họp này, chỉ nói một câu:
Vũ khí trong tay Trần Kinh chính là tính khí cương nghị, gan dạ. Hàm Dương từ trước đến nay đều làm việc cẩn trọng, lần này lại đi sai thế cờ rồi.

Trần Kinh nghe nói đến chuyện chủ nhiệm Hoàng Tiểu Hoa của Huyện ủy gọi điện thoại cho hắn, Hoàng Tiểu Hoa đã nói hết từ đầu chí cuối sự việc, nhân tiện nói thêm:

Tôi thấy cái ông Phó phòng Phùng hơi xằng bậy, đây hoàn toàn là đã không coi cậu ra gì, lại còn chuyển tiết tấu cho các đơn vị các doanh nghiệp của huyện chúng ra nữa chứ. Nếu như phòng kinh tế thương mại đều thực hiện theo như vậy, sau này mọi người đều đắc tội hết cả, còn triển khai công tác thế nào được nữa?

Trần Kinh nghe nói đến những việc mà Phùng Vi Quốc làm, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc lạ thường, hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, bình thường một phó phòng Phùng lạnh như băng lại có được khí phách lợi hại này.

Hắn đang phải đắn đo phương án giải quyết thỏa đáng cho việc này, vừa nghe Hoàng Tiểu Hoa nói như vậy, hắn liền nói:
Chủ nhiệm Hoàng này, tôi thấy lão Phùng của chúng ta luôn sống theo nguyên tắc, thật là một đồng chí tốt! Đối với một người đồng chí như thế này, chúng ta làm sao có thể phủ nhận tính nguyên tắc của đồng chí ấy được chứ?

Mặt khác, nói đến vấn đề đắc tội với người, phòng kinh tế thương mại của chúng tôi chưa bao giờ vô cớ đắc tội với ai, thể diện đều do bản thân tạo ra, những việc bản thân mình gây ra đến mức không còn sĩ diện, anh còn trông cậy người khác làm sao mà nể tình được chứ?

Vấn đề phương pháp cách thức làm việc của phó phòng Phùng tôi không có bình luận gì, nhưng vấn đề đúng sai trong những việc mà anh ta làm thì tôi cho rằng không hề sai, cho dù là liên lụy đến nhiều nhà máy, chỉ cần đề cập đến doanh nghiệp có vấn đề, vậy thì phải thay đổi, Tập đoàn Thái Thủy cũng không phải là ngoại lệ, chúng ta không thể có đủ mấy bộ tiêu chuẩn được.

Cách nói này của Trần Kinh, trực tiếp đi ngược lại những lời còn lại của Hoàng Tiểu Hoa, sở trường nhất của y chính là thủ đoạn, nhưng hiện nay y bỗng nhiên phát hiện những mánh khóe dự trù của bản thân mình hiện giờ hoàn toàn không thể dùng được nữa! với tính khí này của Tần Kinh, nếu theo lời bí thư thì tướng như thế nào quân sẽ như thế vậy, mấy xí nghiệp lần này gặp phải hai kẻ tính nết ương ngạnh Trần Kinh và Phùng Vi Quốc, thật đáng đời, xui xẻo rồi!

Hoàng Tiểu Hoa kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Kinh, có chút nản lòng, y đang phải liên lạc lại với những người có trách nhiệm ở một vài bộ phận, để cùng nhau phối hợp tìm biện pháp giải quyết tình hình.

Điện thoại từ Ủy ban kỷ luật huyện ủy lại gọi đến, phó bí thư Vương Khánh nói:
Hải Loa này Vương Khôi Sinh chính là đầu óc lợn, gặp sự việc như thế lại không tìm con đường giải quyết đúng đắn, lại còn đi vào ngõ cụt! Phó Phòng kinh doanh Phùng Vi Quốc vừa mới đến Ủy ban kỷ luật nộp mười nghìn tiền mà Vương Khôi Sinh biếu tặng hắn, sự việc này Ủy ban kỷ luật của chúng ta phải thành lập tổ điều tra để điều tra…

Có chuyện này sao?
Sắc mặt của Hoàng Tiểu Hoa thay đổi nhanh chóng,
Vương Khôi Sinh làm bừa bãi! Hắn…hắn…hắn…

Hoàng Tiểu Hoa liên tiếp kêu lên ba từ” hắn”, không thể nói ra được vế sau của nó nữa, y đã bắn tin này cho Vương Khánh, quá rõ ràng hàm ý của nó rồi! Hiện tại tên họ Phùng này “chân đất chẳng sợ gì chân giày”, có độc ác thì cũng phải có một con đường để đi đến chỗ tối tăm, Vương Khôi Sinh tiêu tiền bậy bạ, chẳng phải là cho Phùng Vi Quốc mượn cớ đầu cơ sao?

Vương Khôi Sinh quả thực là một con lợn, mà lợn ấy à, vẫn còn thông minh hơn y, chân vẫn còn chưa dài như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play