Mùa xuân của Sở Giang rất đẹp.

Hoa của Sở Giang như lửa, nước Sở Giang xanh biếc, trời trong nắng ấm ngồi uống trà bên cạnh Sở Giang, quả là sự an nhàn khó có được.

Quán trà bên bờ sông, Tống Nguyên Thu ngồi uống trà cùng Trần Kinh, lần này điều chỉnh bộ máy của Sở Thành, ủy viên thường vụ của thành phố có hành động trên diện rộng, kinh nghiệm lý lịch của Tống Nguyên Thu khá tốt.

Tống Nguyên Thu và Vương Phượng Phi có quan hệ khắng khít lâu năm, nhưng trước mặt đám đại lão ở Tỉnh ủy, cũng không là người tỏ ra thân mật quá trớn.

Lần này là ông chủ động tìm đến Trần Kinh, muốn tạo quan hệ gần gũi với Trần Kinh, đồng thời cũng tìm một con đường chính trị cho mình.

Sau khi Lôi Minh Phong rời khỏi Sở Thành, Khương Hiểu Yến thuận lợi nhận lấy địch.

So với tính cách hống hách bá đạo của Lôi Minh Phong, Khương Hiểu Yến rất êm dịu, trời sinh nữ tính có lực hấp dẫn, mà Khương Hiểu Yến là cán bộ có lực hấp dẫn, có danh tiếng tốt, năng lực làm việc cũng rất mạnh, Sở Thành dưới sự lãnh đạo của ông ta, không khí từ trên xuống dưới đã chuyển biến một cách lặng lẽ.

Trần Kinh và Tống Nguyên Thu khi nói đến cục diện chính trị của Sở Thành, cũng rất khen ngợi năng lực và ý chí của Bí thư Hiểu Yến.

Trần Kinh đích thân rót trà, Tống Nguyên Thu uống rất ngon, ông dùng ánh mắt quan sát người trẻ tuổi trước mặt mình mấy lần, trong lòng rất cảm thán.

Trần Kinh chính là nhân vật huyền thoại tồn tại ở Sở Giang.

Tống Nguyên Thu quen Trần Kinh khá sớm, lúc ấy ông ta biết tương lai của Trần Kinh sẽ có tiền đồ vô lượng, nhưng mức độ trưởng thành của Trần Kinh nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Trước kia cấp bậc hai người không sai biệt lắm, Tống Nguyên Thu là nhân vật số một của quận huyện ở Tỉnh Thành, kinh nghiệm lý lịch còn già dặn hơn một chút.

Nhưng hiện tại sao có thể so với người ta? Người ta Trần Kinh đã là ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy rồi, mà ông ta Tống Nguyên Thu ngay cả ủy viên thường vụ của Thành ủy cũng chưa tiến được, có thể nói là cách xa vạn dặm.

Không chỉ là như thế, Tống Nguyên Thu cũng bội phục sát đất phong thái làm việc của Trần Kinh.

Không cần nói ở Kinh Giang, thời gian Trần Kinh nắm chính quyền ở Kinh Giang hơn hai năm, sự biến hóa của Kinh Giang có thể nói là long trời lở đất, không phục sao được, Trần Kinh nếu lấy ra chiến tích thật thì toàn bộ tỉnh Sở Giang chỉ có một người, hắn không phải cọc tiêu, ai có thể làm cọc tiêu chứ?

Trần Kinh sau khi đảm nhiệm Trưởng ban thư ký, mấy sự tình xử lý gần đây, cũng thực khiến Tống Nguyên Thu giật mình đồng thời, lại khâm phục khí phách và sự can đảm của Trần Kinh.

Xử lý chuyện của Đức Cao rất quyết đoán, rất sắc bén, không để lại hậu hoạn gì tuy rằng nhìn qua hơi đau, nhưng rất triệt để, rất có khí phách tìm đường sống từ trong cõi chết.

Mà càng làm cho Tống Nguyên Thu giật mình chính là Trần Kinh lần này đây đột nhiên đem manh mối nhắm ngay vào Triệu An của Cục phát thanh truyền hình.

Tống Nguyên Thu là một lão nhân ở Sở Thành, ông đương nhiên rất quen thuộc Triệu An.

Lời đồn về Triệu An thường không tốt vẫn tồn tại các vấn đề về tác phong, nếu không phải ông ta có quan hệ khá sâu với Lã Quân Niên, phỏng chừng đã sớm xảy ra vấn đề.

Còn lần này, Trần Kinh lại có dũng khí chỉa thẳng vào Hoàng Long, chĩa mũi nhọn trực tiếp vào Triệu An, động tác nhanh, hành động sấm vang chớp giật, khi Tống Nguyên Thu nhận được tin tức, phòng Đốc tra của Tỉnh ủy đã vơ vét được rất nhiều chứng cứ.

Tống Nguyên Thui hạ chỉ thị trói một đám lão cấp dưới của mình ở quận Tây Thành, công tác bên này của ông ta rất bận, tin Ủy ban Kỷ luật điều tra Triệu An đã được tung ra.

Tống Nguyên Thu ngầm buồn bực một chút, Trần Kinh từ lúc ra tay đến hành động ở Ủy ban Kỷ luật, chỉ mất có một tuần.

Mức độ nhanh chóng như vậy, mục tiêu là một cán bộ Phó giám đốc sở thực quyền khiến người chú ý, sau lưng còn có núi lớn ủng hộ đây mới là điều khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.

Tống Nguyên Thu cũng không khỏi cảm thán, khó trách Trần Kinh mấy năm nay đi được nhanh như vậy, chỉ cần nhìn phong cách làm việc của hắn là có thể cảm nhận được, khí độ và khí phách của người này có thể là người làm chuyện lớn.

Trong chính trị vĩnh viễn đều tồn tại một nghịch lý.

Có một số người làm quan thừa hành không gây thù hằn, cẩn thận khéo đưa đẩy cẩn thận, người cẩn thận, người mãnh liệt như vậy mới có thể đột ngột nổi dậy.

Nhưng có một số cố ý gây thù hằn, hơn nữa thậm chí còn chủ động gây hấn, một số người có nhiều kẻ thù, tóm lại có thể bình yên vô sự, cuối cùng đi lên địa vị cao, gặt hái nhiều uy vọng và địa vị.

Rất hiển nhiên Trần Kinh chính là một loại cán bộ.

Binh vô trong vắt, thủy vô hiệu, đạo làm quan sâu tựa như biển, không thể làm theo quy tắc và thói quen cố định.

Mỗi người đều có đạo hạnh riêng của mỗi người, mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, cái gọi là heo ủi hướng trước, gà đào sau lưng, đâu lại có một tiêu chuẩn đạo đức như thế?

Cái gọi là vận dụng ảo diệu, tồn hồ một lòng, khó khăn của làm quan chính là ở chỗ này.

Cùng Tống Nguyên Thu uống trà nói chuyện phiếm, trong lòng Trần Kinh cũng không biểu hiện sự bình tĩnh ra ngoài.

Tống Nguyên Thu là một cán bộ có năng lực, trong tài liệu của ban Tổ chức cán bộ, sự đánh giá và danh tiếng của ông ta đều rất tốt.

Tuy nhiên hiện tại cán bộ cấp một của Sở, cầu vượt quá cung, vị trí nhiều như vậy, việc cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.

Lấy Sở Thành mà nói, cán bộ Phó giám đốc sở trở lên gần sáu mươi người, đội ngũ cán bộ khổng lồ như vậy, việc tiêu hóa toàn bộ bốn bộ máy rất khó khăn.

Mà ủy viên thường vụ Thành ủy cũng chỉ cần mười mấy người, mấy người đi tranh giành một vị trí, có thể thấy bên trong diễn ra cạnh tranh rất kịch liệt.

Hơn nữa, Tống Nguyên Thu có một nhân tố bất lợi, chính là chỗ dựa vững chắc của ông ta rất đơn bạc, trước kia ông có qua lại gần với Phó chủ tịch tỉnh Trần, nhưng Phó chủ tịch tỉnh Trần đã về hưu rồi, người mà giúp ông ta nói chuyện không còn nhiều nữa.

Trần Kinh xem trọng Tống Nguyên Thu, cũng là xem trọng năng lực làm việc và tố chất độc chắn một mặt của ông ta.

Ngũ Đại Minh hiện tại đang có nhu cầu về mặt nhân sự, tuy rằng có rất nhiều ý đồ còn chưa hoàn toàn biểu lộ, nhưng là Trưởng ban thư ký, Trần Kinh hiện tại phải làm chuẩn bị trước.

Mà Vương Phượng Phi cũng đặc biệt gọi điện thoại đến, trong điện thoại ông ta nhiều lần nhắc tới Tống Nguyên Thu, nói mấy năm nay Tống Nguyên Thu đã tự chôn vùi tài năng, ông ta là người có năng lực, biết làm việc đáng để tổ chức cho cơ hội.

Vương Phượng Phi gọi cuộc điện thoại này thật không dễ dàng, ông ta là người quý trọng tiếng tăm, nếu không phải ông xem trọng Tống Nguyên Thu, ông sẽ không gọi cú điện thoại này.

- Lão Tống gần đây phòng Đốc tra của chúng tôi ở Tây Thành làm một số việc ở địa bàn của anh, tôi đoán không sai, anh đang âm thầm giúp cho chúng tôi không ít?

Trần Kinh nhíu mày lại, nhìn về phía Tống Nguyên Thu.

Tống Nguyên Thu xoa tay, cười ha ha nói:

- Trưởng ban thư ký, lời nói này của ngài là có ý gì phòng Đốc tra của Tỉnh ủy là cơ quan đốc tra của Tỉnh ủy, chúng tôi là người phía dưới thì có giúp đỡ được gì cơ chứ? Tôi gọi mấy cuộc điện thoại, một đám không có đầu óc của Tây Thành, không nhìn thấy được lợi hại, lại quấy nhiễu sự việc đến nỗi không thể nào xử lý được, cuối cùng vạ vào thân.

Có một số đồng chí của cơ sở rất kém cỏi với tính nhạy cảm của chính trị, tôi không yên lòng.

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

- Lão Tống, anh quá khiêm nhường, khách quan mà nói anh xem như đã giúp đỡ một chút rồi, lần này là tôi phạm sai lầm tìm một người không có đầu óc đi làm án, khiến cho tôi rơi vào hố, tôi hiện tại cũng đau đầu làm sao có thể kết thúc.

Trần Kinh cười khổ lắc đầu, mà đúng lúc này, Biên Thạc Lâm với vẻ mặt nghiêm túc từ bên ngoài đi tới, anh ta sát vào tai Trần Kinh, cúi đầu nói:

- Trưởng ban thư ký...

Trần Kinh chậm rãi đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn Biên Thạc Lâm, trong lòng thật sự bực tức không thể kiềm chế đứng dậy dùng tay chỉ Biên Thạch Lâm quát:

- Tôi nói anh chỉ là một đôn đốc viên mà thôi, lại chọc qua đem nhiều nhiễu loạn lạu cho tôi, nếu tôi cho anh đảm nhiệm Phó chủ nhiệm cấp Cục trưởng, anh còn chẳng phải chọc phá tôi cả ngày sao?

Anh có biết anh đang làm gì không? Anh có nhớ chức trách của anh là gì không? Là ai cho anh cái quyền đem hồ sơ của phòng Đốc tra trực tiếp đưa cho Ủy ban Kỷ luật chứ? Anh….

Biên Thạch Lâm bị Trần Kinh giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, anh ta lúc này liếc nhìn về phía Tống Nguyên Thu, kinh ngạc hồi lâu nói:

- Trưởng ban thư ký …, tôi... tôi... Ngài lúc trước đã dạy bảo chúng tôi, làm cán bộ đốc tra phải có một thân chính khí, nếu dám làm dám chịu trách nhiệm, có gan xử lý đại án thì phải xử lý án, tôi.....

- Vớ vẩn.

Trần Kinh giận không kềm được, gần như nổi trận lôi đình:

- Ý của anh là gì? Anh nói là tôi không dám chịu trách nhiệm phải không, không dám xử lý đại án thì không có chính khí phải không? Anh Biên Thạch Lâm hiện tại có bản lãnh hóa thân vào chính nghĩa, tôi cho anh biết Biên Thạch Lâm, anh đầu óc toàn cơ bắp như vậy, không làm việc theo kỷ luật, tôi ngay lập tức có thể cho anh trở về ban Tổ chức.

Anh còn dám tấy mấy, tôi nói cho anh hay…

Biên Thạch Lâm thấy Trần Kinh rất tức giận, anh ta vội đi đến:

- Trưởng ban thư ký, ngài đừng tức giận, là tôi sai rồi, là tôi lam bừa ngài muốn xử lý tôi như thế nào thì xử lý, tôi không oán hận, tôi cũng nguyện ý viết kiểm điểm, thậm chí nguyện ý nhận xử phạt giáng chức, chỉ cần ngài đừng nóng giận...

Dáng bộ ranh mãnh của anh ta nhìn liếc qua Tống Nguyên Thu nói:

- Chủ tịch thành phố Tống, ngài hỗ trợ khuyên nhủ Trưởng ban thư ký, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của tôi tôi vi phạm kỷ luật của phòng Đốc tra, nguyện ý nhận mọi hình thức xử phạt.

Tống Nguyên Thu ở một bên nhưng Biên Thạch Lâm đã nói như vậy, hắn đương nhiên cũng chỉ có thể ở một bên nói tốt, sứ nóng giận của Trần Kinh cũng tan dần, hắn quay đầu nhìn Biên Thạch Lâm tức giận nói:

- Anh cút đi cho tôi, tạm dừng mọi thứ công việc, đợi tổ chức xử lý.

Biên Thạch Lâm sợ sệt liên tục gật đầu, sao còn dám lưu lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của Biên Thạch Lâm biến mất, Trần Kinh cười khổ lắc đầu nói với Tống Nguyên Thu:

- Anh biết gã này, công tử của Trưởng ban Biên, một Hỗn Thế Ma Vương đến Cục Cảnh Sát Tây Thành đánh người chính là anh ta, tôi thấy dưới gầm trời này vốn không có chuyện gì mà anh ta không dám làm. Công thử bột như vậy khống chế không được.

Trần Kinh buồn rầu cũng không phải là già mồm cãi láo.

Hắn vốn là muốn Biên Thạch Lâm điều tra rõ ràng vụ án kia, cho dù có bao nhiêu vấn đề, mục đích của trần Kinh là giải quyết sự phiền toái của Miêu Đan Phương.

Về phần Triệu An người này, một nhân vật nhỏ, sớm giải quyết vài ngày, muộn vài ngày sẽ không giải quyết được.

Nhưng Biên Thạch Lâm tiểu tử này, vơ vét hết tài liệu, dứt khoát đem tới báo cáo cho Ủy ban Kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật Tưởng Bình cũng là, thấy tài liệu của phòng Đốc tra, liền cho rằng là phương hướng của Tỉnh ủy, cũng chưa nói cho hắn biết, đã điều tra Triệu An tới cùng, đến ôm cây đánh thỏ.

Việc làm rất tốt, nhưng lần này Lã Quân Niên thật sự là đắc tội độc rồi, ở tình huống trước mắt xuống, thế cục của nội bộ Tỉnh ủy cũng không trong sáng, không hiểu ra sao cả cho mình một kẻ thù lớn như vậy, Trần Kinh sao có thể không buồn bực, có thể không đau đầu được chứ?

Chuyện trong chính trị, có đôi khi chín quá hoá nẫu, tốt hết là không nên phơi bày mọi sự thật ra ánh sáng, giống như công khai vạch mặt, công khai gây thù hằn, Trần Kinh thật sự

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play