Chuyện của Miêu Đan Phương, Trần Kinh cân nhắc một chút, cuối cùng giao chuyện này cho Biên Thạc Lâm đi xử lý.

Biên Thạc Lâm vừa mới được điều động đến Phòng Đốc tra, trước mắt là Đôn đốc viên Phòng Đốc tra cấp Phó phòng kiêm nhiệm Trưởng phòng một khoa, tiểu tử này đã rèn luyện ở Phòng giám sát Ban Tổ chức nhiều năm như vậy, cũng coi như đủ tiêu chuẩn.

Chẳng qua, Phòng giám sát dù sao cũng là địa bàn của anh ta.

Tính tình và bản tính của Biên Thạc Lâm khi ở Phòng giám sát căn bản là không dám phát huy, Biên Kỳ luôn chăm chú âm thầm theo dõi anh ta, bản tính của anh ta một chút cũng không dám bộc lộ ra trong Ban tổ chức.

Năm trước, Biên Thạc Lâm tìm đến Trần Kinh, nói rẳng ở Ban tổ chức anh ta không phát huy được tài năng của mình, anh ta muốn tới Kinh Giang đi theo Trần Kinh, cho dù là làm một Trưởng phòng anh ta cũng nguyện ý.

Năm trước, thời cơ chưa chín muồi, năm nay Trần Kinh được điều tới Tỉnh ủy, anh ta cuối cùng cũng nắm được cơ hội.

Trần Kinh cũng dễ tính, hiện tại chính là lúc dùng người, Trần Kinh điều anh ta đến Phòng Đốc tra.

Quyền lợi của Phòng đốc tra Tỉnh ủy so với Phòng giám sát Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng không kém là mấy, công tác có tính tương đương, Biên Thạc Lâm làm quen rất nhanh.

Nhiệm vụ Trần Kinh bố trí cho Biên Thạc Lâm cũng rất đơn giản, hắn cho anh ta biết Miêu Đan Phương của Lĩnh Nam hình như gặp phải chuyện gì đó ở Sở Giang, kêu anh ta điều tra rõ ràng, ngàn vạn lần không được để vụ án bị oan sai.

Bằng không người ta là nhân vật công chúng, hơn nữa đến từ đài truyền hình ngoại tỉnh, gặp phải chuyện gì thì sẽ rất phiền toái.



Nói đến Miêu Đan Phương.

Cô bị hạn chế ra khỏi thành, nhưng công tác bên đài truyền hình Lĩnh Nam căn bản không thể bỏ mặc được.

Vì thế người đại diện liền ra mặt, tìm những bộ ngành có liên quan náo loạn lên.

Việc náo loạn này không giải quyết được gì, ngược lại người ta còn nói cô cản trở công vụ, khiến cho Cục công an Tây Thành tạm giam cô lại.

Đáng thương thay, bình thường cô là cành vàng lá ngọc, đã quá quen cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, liền bị tạm giam trong Cục cảnh sát, mỗi ngày bị nhốt sau cánh cửa sắt, cô sao chịu được đây?

Nhất thời cô cảm thấy đau buồn cực độ, ý định tự sát liền nổi lên.

Hiện tại cô cảm thấy vô cùng hối hận, không thể hiểu nổi năm đó mình bị làm sao lại muốn chạy đến Sở Giang làm cái chương trình gì cơ chứ.

Trong lòng cô muốn người ta chú ý, nghĩ có lẽ có cơ hội có thể ở Sở Giang nhìn thấy người trong lòng kia, nhưng hơn nửa năm rồi. Cô đã từng thấy qua người ta hay chưa?

Thật là một hồi tương tư không được gì, ngược lại còn bị quy tắc ngầm của giới giải trí Sở Giang làm cho mệt mỏi quay cuồng, lần này còn bị Cục cảnh sát tạm giam, nếu như mình không tự sát, người ta sẽ khiến mình thân bại danh liệt mất.

Miêu Đan Phương chỉ là một người phụ nữ, sao có đủ sức đấu lại với cường quyền của người ta chứ?

Cho nên áp lực hiện tại của cô rất lớn, sai một ly đi một dặm.

“Cạch cạch!” cửa phòng giam đột nhiên bị mở ra.

Vài viên cảnh sát tiến vào, Miêu Đan Phương sửng sốt, theo bản năng đứng dậy.

Một chàng trai trẻ tuổi từ cửa tiến vào, đi theo sau là một nam một nữ, Miêu Đan Phương sững sờ nói:

-Các..các người muốn làm gì?

Chàng trai trẻ tuổi nhìn chằm chằm Miêu Đan Phương trên mặt lộ ra ý cười:

-Cô chính là Miêu Đan Phương tiểu thư?

Miêu Đan Phương theo bản năng gật đầu nói:

-Tôi…Tôi…phải!

Chàng trai trẻ tuổi gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phó cục trưởng Mã Cục công an Tây Thành nói:

-Người tôi muốn đưa đi đây, về phần những thủ tục chó má anh vừa nói kia, tôi không quản được nhiều như vậy. Muốn làm trò gì đây? Ai cho các anh bắt người? Từ khi nào mà cảnh sát các anh lại trở thành chó săn cho Cục phát thành và truyền hình vậy?

Phó cục trưởng Mã, tuổi chừng 40, vừa nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, một cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta nghiêm trang nói:

-Trưởng phòng Biên, điều này không phù hợp với quy định! Vị Miêu tiểu thư này bị nghi ngờ trốn thuế, bị hạn chế ra khỏi thành, hơn nữa cô ta còn cản trở công vụ, chúng tôi thực sự phải tạm giam cô ấy, chúng tôi phải làm theo đúng trình tự!

Chàng trai trẻ tuổi vui vẻ chỉ người đứng sau, sau đó chỉ vị trí camera nói:

-Anh…Đứng bên kia đi, đứng yên đó!

Phía sau anh ta là một người đàn ông hơn 30 tuổi, lên tiếng trả lời rồi đứng đến chỗ đó, khó khăn lắm mới che được camera.

Biên Thạc Lâm lạnh lùng cười, quay người liền vả một cái vào miệng người cảnh sát mới nói “bốp” một cái, đối phương xoay tròn một vòng.

Tình hình trong nháy mắt đại loạn, vài viên cảnh sát xúm lại đây, mà người đàn ông đứng chắn camera vừa rồi cũng tiến lại, Biên Thạc Lâm vươn tay ra nói:

-Đánh đi, đánh đi, tốt nhất là đánh tôi một trận, sau đó bắt nốt lại, cho tôi luôn cái tội cản trở công vụ đi, các anh có gan thì nhốt tôi vào Cục công an Tây thành các anh đi. Thách cả nhà các anh đấy, theo cái đạo lý mà các anh nói, các anh muốn chơi, tôi sẽ cùng các anh chơi, các anh có giỏi thì cứ bất chấp luật pháp đi.

Tôi nói cho các anh biết, tôi là người học luật, nhưng hôm nay tôi sẽ chơi với các anh tới cùng, muốn sao nào?

Vài tên cảnh sát trong lòng đầy căm phẫn, trên địa bàn của Cục công an mà dám đánh cảnh sát, thật sự kiêu ngạo quá mức rồi! Bình thường đều là bọn họ ức hiếp người khác, hôm nay gặp phải cảnh bị người khác bạt tai, những kiêu binh mãnh tướng này làm sao chịu được chứ?

Nhưng vào lúc bọn họ định ra tay, Phó cục trưởng Mã hô to nói:

-Dừng tay lại cho tôi!

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Biên Thạc Lâm nói:

-Anh vừa mới nói anh tên gì vậy?

Biên Thạc Lâm lạnh lùng cười nói:

-Tôi vừa mới nói anh không nghe rõ sao. Tôi họ Biên, tên Biên Thạc Lâm, hôm nay tôi muốn dẫn người này đi, nếu không phục cứ tìm tôi bất kỳ lúc nào. Anh có còn ý kiến gì không? Có muốn tôi gọi điện thoại cho Bí thư quận các anh không?

-Biên….Biên Thạc Lâm…Biên

Phó cục trưởng Mã biến sắc, cái tên Biên Thạc Lâm nổi danh trong tỉnh ư? Ông ta sao có thể không biết chứ?

Vừa rồi Biên Thạc Lâm tới đây nói mình là Trưởng phòng nào đó của Phòng Đốc tra Tỉnh ủy, ông ta còn nghĩ chỉ là một Trưởng phòng thôi mà, Miêu Đan Phương này phía sau có biết bao nhiêu nhân vật có máu mặt, ông ta còn tự cao về hậu thuẫn của mình, cảm thấy chẳng có gì cả.

Nhưng hiện tại Biên Thạc Lâm vừa báo tên, trong lòng ông ta có chút run sợ.

Cái vị Bồ tát này, mình sao lại đắc tội phải chứ? Lại nói người ta phía sau là Phòng đốc tra Tỉnh ủy, chưa cần nói đến Phòng đốc tra Tỉnh ủy, chỉ cần Phòng đốc tra Thành ủy, thậm chí là Quận ủy, những người tên gia hỏa này chọn ra đều là những tay lưu manh, đấu với kẻ mạnh như vậy, cho dù là có lý, cuối cùng cũng sẽ bị đánh cho tơi tả.

Mã Lâm cũng là một người lăn lộn trong quan trường đã lâu, trong đầu vừa hiện lên những ý niệm này, ông ta liền cười ha hả nói:

-Trưởng phòng Biên, chuyện gì cũng từ từ nói. Người anh mang đi không thành vấn đề, nhưng anh nhất định phải ký tên!

-Ký tên?

Biên Thạc Lâm hơi ngạc nhiên, cười ha hả nói:

-Tôi không chỉ muốn ký tên, tôi còn muốn các anh cấp giấy chứng minh tạm giam đấy! Tôi nói thật cho anh biết, đưa người đi chỉ là bắt đầu thôi. Chuyện này ngọn ngành thế nào tôi nhất định sẽ tra ra bằng rõ.

Tốt nhất lãnh đạo các anh nên báo cáo rõ ràng, nói cho bọn họ biết, người là tôi mang đi đấy, nhưng mọi chuyện chưa kết thúc đâu.

Bọn họ có chiêu gì, nhân mấy ngày này mau chóng nghĩ ra đi, bằng không để tôi tra rõ toàn bộ hồ sơ vụ án này, đến lúc đó có muốn ra chiêu gì cũng muộn cả rồi!

Cứ như vậy, Biên Thạc Lâm vô cùng ngang ngược càn rỡ, đưa Miêu Đan Phương ra khỏi Cục công an.

Phó cục trưởng Mã còn tiễn anh ta ra cửa, nhìn xe của Biên Thạc Lâm đi xa, nụ cười trên mặt ông ta dần dần biến mất, hôm nay phải nhẫn nhịn, nhưng ông ta cũng không phải là đèn cạn dầu, nắm khá rõ về Biên Thạc Lâm!

Mã Lâm lăn lộn nhiều năm như vậy, thủ đoạn bảo vệ bản thân cũng không ít, có một số việc đã đâm lao phải theo lao, nếu động thủ, lùi bước chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm, như vậy chi bằng nắm lấy chút sơ hở, đến lúc đó không còn cách nào khác, cùng lắm thì mọi người cùng đấu một trận sống còn.

Phòng đốc tra Tỉnh ủy cũng phải nói quy định chứ? Cũng không thể cái gì cũng cứng rắn được!

Ngay khi Mã Lâm đang biến sắc, trong lòng toan tính, điện thoại trong người liền vang lên.

Ông ta vừa thấy điện thoại, hơi sửng sốt, cuống quít nghe, hạ giọng cung kính nói:

-Bí thư Tống….anh gọi điện thoại đến có việc gì vậy? Có phải anh sắp đến thị sát Tây Thành không ạ, anh em chúng tôi rất nhớ anh…

Gọi điện đến là cựu Bí thư Quận Tây Thành Tống Nguyên Thu, Mã Lâm và Tống Nguyên Thu rất thân thiếu, sau khi Tống Nguyên Thu được điều về thành phố, cũng không có mất liên lạc.

-Mã Lâm, về chuyện người nữ MC kia, anh làm sao vậy? Anh có mấy cái đầu, anh có biết chuyện này liên quan đến bao nhiêu người không?

Tống Nguyên Thu không để ý tới Mã Lâm thân mật mở lời, mở miệng liền phê bình kịch liệt!

Mã Lâm ngây người kinh ngạc, không nói lên lời, thật lâu sau ông ta nói:

-Tống….Bí thư Tống, việc này….tôi….tôi cũng chỉ thi hành mệnh lệnh thôi, tôi thực…thực không biết…

-Hiện tại anh biết rồi đấy! Nhớ kỹ cho tôi, chuyện lần này là anh bắt lộn người, lập tức viết giấy kiểm điểm, sau đó lập tức dẫn những người có liên quan đến nhận lỗi với Miêu Đan Phương! Chuyện này làm càng nhanh càng tốt, nếu không tôi không bảo vệ anh được đâu!

Tống Nguyên Thu lạnh lùng nghiêm nghị nói.

-A…

Mã Lâm ngây như phỗng, gáy đổ mồ hôi.

Trong lòng ông ta chưa tính toán được gì, ý niệm trong đầu loạn hết cả lên, nhưng cuối cùng cũng quả quyết, ông ta bình tĩnh nói:

-Bí thư Tống, anh yên tâm, tôi lập tức đi làm! Gần đây đám thuộc hạ rất kiêu căng, không ra thể thống gì, cần phải chỉnh đốn, nhất định phải chỉnh đốn! Tôi sẽ nhanh chóng đến nhà cô ấy xin lỗi nhận tội, anh yên tâm tôi tuyệt đối không gây phiền toái cho anh đâu!

Tống Nguyên Thu nghe Mã Lâm nói vậy, giọng điệu hòa hoãn đi một chút nói:

-Mã Lâm à, sai một lần cần biết rút kinh nghiệp, chuyện này anh phải cẩn thận một chút. Làm không tốt sẽ gây ra nhiều phiền phức đấy. Lần này nếu như anh xoay chuyển được thì mau làm đi, đừng gây ra sai lầm lớn, bằng không hậu quả khôn lường đấy.

Anh còn trẻ, còn có không gian tiến bộ, khi làm việc cần thận trọng nhiều chút, tôi sẽ thường xuyên liên lạc với anh, trời tạo nghiệp có thể sống, nhưng tự mình gây nghiệp thì không thể sống được đâu. Anh phải nhớ thật kỹ đấy!

Kết thúc cuộc nói chuyện với Tống Nguyên Thu, Mã Lâm đứng ngây ở cửa lớn Cục công an một lúc lâu.

Nhiều năm sống trong quan trường khiến ông ta ý thức được mình suýt nữa thì phạm phải một sai lầm lớn rồi. Nếu với tính tình mấy năm trước, hôm nay mình khẳng định sẽ đắc tội với Biên Thạc Lâm kia, nếu vậy, con đường làm quan của mình quả thực có thể kết thúc luôn rồi.

Một chuyện có thể kinh động Bí thư Tống, hơn nữa còn khẩn trương như vậy, điều này chứng tỏ những người liên quan đến chuyện này không dễ gì mà Mã Lâm có thể nắm được trong tay rồi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play