Không thể không nói, những lời nói đó của Lã Quân Niên khiến cho Từ Binh cảm thấy hơi loạn.

Người đứng đầu, ai là người không muốn là người đứng đầu chứ? Từ Binh cũng hi vọng ông ta cũng có thể đứng đầu một vùng, có thể cai quản một thành phố, giống như Trần Kinh vậy, hắn thông qua việc lãnh đạo một thành phố phát triển kinh tế, mà danh tiếng lan truyền cả tỉnh.

Hiện giờ mỗi lần nhắc tới Kinh Giang tỉnh Sở Giang, thì bất kể ai thì điều đầu tiên họ nghĩ tới đó chính là Trần Kinh.

Đây chính là sự hấp dẫn đặc biệt của người đứng đầu, Từ Binh rất ngưỡng mộ điều này.

Nhưng làm việc cùng Trần Kinh một thời gian dài như vậy, Từ Binh cũng đã tiến bộ rất nhiều.

Ông ta không còn sợ sệt Lã Quân Niên như trước đây, đối với những lời nói của Lã Quân Niên, ông ta cũng có sự phán đoán của riêng mình.

Tại sao vào thời điểm này Lã Quân Niên lại nhảy ra phản đối kế hoạch lấy thành phố Sở Giang làm trung tâm xây dựng khu kinh tế mà Tỉnh ủy quyết định? Hơn nữa vào thời điểm này, ông ta hi vọng Từ Binh cố gắng tiến thêm một bước nữa!

Từ Binh cũng cảm nhận được điều này, đằng sau việc này, có thể liên can tới công việc nội bộ của Tỉnh ủy.

Cơ cấu quyền lực của Tỉnh ủy, hoặc có thể Tỉnh ủy sắp sửa điều chỉnh nhân sự một lần nữa.

Thực tế, Từ Binh phán đoán rất đúng.

Trong lúc Lã Quân Niên hẹn gặp nói chuyện với Từ Binh, thì Trần Kinh và Uông Minh Phong cũng đang nói chuyện với nhau.

Uông Minh Phong hôm nay mời Trần Kinh ăn cơm, địa điểm được lựa chọn đó là nhà của ông ta.

Vợ và con ông ta đều có nhà, bữa cơm rất có không khí của gia đình.

Vợ và con ông ta ăn rất nhanh, Uông Minh Phong cầm bình rượu Mao Đài lâu năm mời Trần Kinh.

Hai người chạm ly vài lần, ông ta cũng hơi ngà ngà rượu, đặt ly rượu xuống, ông ta quay sang phía Trần Kinh nói: -Trần Kinh à, thời gian trôi qua thật nhanh, năm đó khi Bí thư Sa còn ở Sở Giang, cậu vẫn còn làm việc ở Ban Tổ Chức. Mắt nhìn người của Bí thư thật lợi hại, không ngờ lại nhắm trúng một trưởng phòng nhỏ bé như cậu, nói thật lòng, lúc đó tôi thấy thật vớ vẩn.

Sau này đã chứng minh, gừng càng già càng cay, cậu đúng là rất được. Tỉnh Sở Giang hiện giờ, nói đến tên Trần Kinh, thì ai ai cũng biết tới!

Trần Kinh khiêm tốn nói: -Chủ tịch Uông, anh đừng nói như vậy. Kinh Giang chúng tôi đạt được chút thành tích, đều là vì nhận được sự quan tâm của lãnh đạo cấp trên. Nếu không thì chúng tôi không thể nào tiến xa như vậy được!

Hắn dừng một lúc, rồi nói tiếp: -Chủ tịch Uông, tôi vẫn còn nhớ năm đó anh đã quan tâm chăm sóc tôi rất nhiều. Nhiều lần tôi gặp rắc rối trong công việc, đều là anh chỉ điểm hỗ trợ tôi!

Uông Minh Phong cười lớn, lắc đầu nói: -Được rồi, cậu đừng có tâng bốc tôi nữa. Cả đời này, tôi cũng chưa làm được bao nhiêu việc đáng làm. Chỉ có những năm làm việc bên cạnh Bí thư Minh Đức, tôi cảm thấy mình đã học được rất nhiều.

Nhưng dốt cuộc thì vẫn kém một chút, vẫn chưa học được sự rộng lượng và đức độ của Bí thư Minh Đức.

Ông ta cầm ly rượu lên, nói: -Nào, chúng ta cùng uống một ly nữa!

Hai người chạm ly, Uông Minh Phong uống cạn ly, tiếp tục nói: -Trong lòng tôi hiện giờ hiểu rõ, cuộc đời con người, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, không cần phải vắt óc bày mưu tính kế để tranh giành danh lợi. Đức độ rộng lượng một chút, mở lòng một chút, dùng năng lực có hạn của mình để làm việc gì đó thiết thực cho nhân dân, đây mới là điều mà cả đời này tôi nên theo đuổi.

Người ta nói năm mươi biết mệnh trời, tôi cũng hơn năm mươi tuổi rồi, hiện giờ ngộ ra được đạo lý này cũng không tính là quá muộn, tôi biết đủ rồi!

Trần Kinh im lặng không nói gì, một lúc sau hắn mới nói: -Chủ tịch Uông, năm đó Bí thư Sa chọn anh làm thư kí, cũng bởi vì khả năng viết của anh rất tốt. Tôi còn nhớ hình như anh đã viết một cuốn tiểu thuyết, nội dung chủ yếu là phản ánh việc vận động tầng lớp trí thức trẻ tuổi đến những vùng núi, vùng khó khăn làm việc, tên của nó là "Ký sự dọc Nam Bắc", nhân vật nữ chính tên là Tang Cầm.

Tang Cầm ba mươi tuổi đã hiểu rõ cuộc đời, nhìn thấu hồng trần

Uông Minh Phong ngơ ngác, rồi lập tức cười lớn tiếng, chỉ tay về phía Trần Kinh nói: -Aida, nói chuyện cùng với những người trí thức như các cậu, toàn nói về chuyện cuộc đời, tình cảm, khiến tôi cũng bị cuốn theo. Khó trách người ta đều nói cậu là tài tử Sở Giang, tôi chỉ nhất thời viết ra một bài văn như vậy, cậu cũng xem qua rồi sao.

Tôi nói cho cậu biết, năm đó là trong lúc cao hứng nên tôi đã viết cuốn tiểu thuyết đó, chỉ tùy tiện viết, không được trau chuốt nhiều!

Nhưng, cậu khoan hãy nói, hiện giờ tôi cũng thực sự muốn bắt đầu lại sự nghiệp viết lách của mình, ngày ngày ở nhà viết văn, chăm sóc hoa cỏ, an hưởng tuổi già!

Ông ta dừng lại một lúc, rồi lại nói: -Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy Uông Lâm rồi, tiểu tử này mới tốt nghiệp đại học được hai năm, đang làm việc cho một công ty nước ngoài, là kiến trúc sư cao cấp. Đã có bạn gái rồi, chắc chỉ một hai năm nữa là kết hôn, cũng không lâu nữa tôi sẽ có cháu để bế!

Trần Kinh nói: -Vậy tôi cũng chúc mừng Chủ tịch Uông trước, nhưng hiện giờ anh muốn an hưởng tuổi già xem chừng vẫn chưa được, anh vẫn còn công việc. Trọng trách đè nặng lên vai, tôi thấy, Tổ Chức vẫn chưa để cho anh an hưởng tuổi già đâu!

Uông Minh Phong nói:

-Cũng phải! Hiện giờ trọng trách rất nặng nề, kinh tế của Sở Giang bắt đầu phát triển mạnh. Hôm qua, Bí thư Ngũ đã đích thân tới tìm tôi nói chuyện, ông ta lại giao nhiệm vụ mới cho tôi!

Trần Kinh thầm cau mày.

Trong kí ức của hắn, Uông Minh Phong và Ngũ Đại Minh là đối thủ của nhau.

Lúc nào Uông Minh Phong cũng thẳng thừng gọi tên Ngũ Đại Minh, sao hôm nay lại gọi là Bí thư Ngũ?

Suy nghĩ trong đầu Trần Kinh đột nhiên thay đổi, hắn cảm nhận thấy đây như một điểm báo gì đó, quan hệ giữa Uông Minh Phong và Ngũ Đại Minh đã được xoa dịu.

Uông Minh Phong dường như không để ý tới suy nghĩ của Trần Kinh, ông ta tiếp tục nói:

-Trần Kinh, hiện giờ tâm trạng của tôi tốt hơn bất cứ lúc nào hết. Tôi chỉ có một suy nghĩ đó là hi vọng Sở Giang có thể tốt lên, vì Sở Giang, từ Bí thư Minh Đức bắt đầu, từng thế hệ của ban ngành chúng ta đã phải nỗ lực vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ.

Mấy năm nay Bí thư Đại Minh cũng không dễ dàng gì, cũng may là vẫn kiên trì được đến bây giờ, hơn nữa lại có cơ sở tốt để phát triển lên phía trước.

Vào lúc này, chúng ta đoàn kết cùng với Bí thư Đại Minh, góp mưu tốt để phát triển, khiến cho kinh tế của Sở Giang chúng ta phát triển mạnh mẽ, phấn đấu trở thành một tỉnh mạnh của khu vực Trung Nguyên, đây mới là con đường chính xác duy nhất mà chúng ta nên kiên trì!

Ánh mắt của ông ta hướng về phía Trần Kinh, nói: -Vì vậy, Trần Kinh! Sau này chúng ta phải cùng nhau hợp tác với nhau, phải tạo thành một sợi dây vững chắc, ở Sở Giang cậu đã làm rất tốt, trên dưới đồng lòng! Chúng ta hiện giờ cũng phải làm như vậy!

Trong lòng Trần Kinh hơi bất ngờ, nhưng mặt hắn vẫn không có bất kì biểu hiện gì, hắn chỉ nói: -Phải như vậy rồi! Phải như vậy rồi!

Uông Minh Phong tiến gần tới Trần Kinh, rót rượu và nói tiếp:

-Trần Kinh, hiện giờ Tỉnh ủy đưa ra kế hoạch lấy thành phố Sở Giang làm trung tâm xây dựng khu kinh tế, tôi rất ủng hộ kế hoạch này. Nhưng đối với cậu mà nói, chắc cậu vẫn còn chút gì đó khó chịu. Lôi Minh Phong là người thế nào thì cũng không cần tôi phải nói nhiều, cậu cũng đã tiếp xúc với ông ta rồi.

Ông ta dừng một lát, rồi nói: -Mấy ngày nay, Chủ tịch Từ của các cậu vào tỉnh rất nhiều. Đặc sản của Kinh Giang thì từng xe từng xe được đưa vào trong tỉnh. Sao? Có phải đã có tin đồn về việc điều chỉnh ban ngành của thành phố cấp địa phương? Cậu có biết chuyện này không?

Trần Kinh lắc đầu nói: -Việc này tôi thực sự không biết, nhưng theo những gì diễn ra bao năm nay, chắc là như vậy rồi. Người ở dưới muốn thăng chức, muốn có một tiền đồ rộng mở, đây là chuyện thường tình, có thể hiểu được!

Uông Minh Phong ngạc nhiên nhìn Trần Kinh, rồi cười lớn, nói: -Tốt, có khí phách. Bí thư Minh Đức năm đó nói cậu có tấm lòng bao dung, là một người tài, hiện giờ xem ra, đúng là như vậy! Tôi rất thích điểm này của cậu!

Ông ta cầm ly rượu lên, chạm ly với Trần Kinh, mặt ông ta càng ngày càng đỏ, ông ta thều thào nói: -Già rồi, quả thật đã già rồi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đất nước chúng ta sau này đều do những người trẻ tuổi như các cậu làm chủ!

Cứ như vậy, Trần Kinh và Uông Minh Phong uống cạn hết ly này đến ly khác, nói chuyện đến tận đêm khuya.

Uông Minh Phong hôm nay hình như tâm hồn văn chương lại bay bổng, lúc thì bàn chuyện cuộc đời, rồi lại làm thơ luật, rồi lại bàn về văn hóa thời phục hưng, văn hóa thời cận hiện đại của Trung Quốc.

Mà Trần Kinh lại rất là phối hợp với ông ta, cam tâm làm nền ở bên cạnh, cứ như vậy hai người uống rượu ăn uống rất vui vẻ.

Lúc Trần Kinh chuẩn bị ra về, Uông Minh Phong đích thân tiễn Trần Kinh ra tận cổng, cứ đứng nhìn xe của Trần Kinh đi xa, nụ cười trên mặt ông ta dần tắt.

Ông ta đứng lặng ở đó hồi lâu, lúc quay người đi vào, thì mùi rượu trên người cũng gần bay đi hết.

Lưng của ông ta rất thẳng, đôi lông mày rậm nhìn rất uy nghiêm, trên khuôn mặt vuông của ông ta viết rõ bốn chữ hả lòng hả dạ, trên bàn rượu lại vừa có thể nói chuyện đời, bàn chuyện văn hóa, lại có thể nói về những người quy ẩn sao?

Trần Kinh đi từ nhà Uông Minh Phong về, trên đường nhận được một cuộc điện thoại.

Hắn nghe điện, đầu dây bên kia là bố vợ hắn Phương Lộ Kiên.

Trần Kinh nói: -Bố, tại sao lại dùng số này gọi cho con? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

Phương Lộ Kiên nói: -Trong nhà mọi chuyện vẫn tốt, không có chuyện gì cả. Chính là con tiểu nha đầu nhà con làm cho cái vườn nhà ta hoàn toàn thay đổi rồi!

Trần Kinh ngơ ngác, vội nói: -Bố, bố không được nuông chiều cháu quá, việc gì phải dạy thì dạy, không được chiều hư cháu!

-Aida, ta cũng không dám! Nha đầu này hiện giờ như một viên ngọc, giờ trước mặt bà ngoại nó, ta chỉ cần nói nhiều vài câu, liền bị coi là kẻ địch. Nha đầu nó thích thì kệ nó làm, dù sao chúng ta cũng ở độ tuổi này rồi, cũng chỉ cần niềm vui thôi! Phương Lộ Kiên nói.

Ông ta chuyển sang chuyện khác nói: -Đúng rồi, nói một chuyện nghiêm túc với con!

Ông ta trầm ngâm một lúc, mới nói: -Chú ba của con bảo ta nói với con, Chủ tịch Từ Binh của các con có thể sẽ bị điều chỉnh! Vì chuyện này mà chú ba của con suy nghĩ rất nhiều. Có phải quan hệ giữa con và Chủ tịch Từ rất căng thẳng không?

Trần Kinh ngẩn người, lâu sau không nói gì, trong đầu hắn liền nghĩ ngay tới những lời nói vừa rồi của Uông Minh Phong.

Hắn chính là thấy kì lạ sao hôm nay Uông Minh Phong lại cổ quái như vậy, nói đông nói tây, nói chuyện không rõ ràng.

Trần Kinh suy nghĩ mãi, hôm nay Uông Minh Phong dốt cuộc là có ý đồ gì? Chốc lại thể hiện quan hệ giữa ông ta và Ngũ Đại Minh đã êm dịu, chốc lại thể hiện sự vô dục vô cầu, không muốn điều gì hết, chốc lại thể hiện quyết tâm làm việc thiết thực phục vụ cho nhân dân, nói là sẽ đồng lòng hiệp lực với Trần Kinh.

Trần Kinh nghe xong không hiểu gì, hiện giờ có vẻ câu đố đó đã dần được mở ra.

Lâu sau, Trần Kinh nói: -Bố, giữa con và Chủ tịch Từ không có ân oán gì hết. Chủ tịch Tự Thanh là một lãnh đạo tốt, ông ta làm việc ở Sở Giang nhiều năm như vậy, đã có cống hiến lớn lao cho sự phát triển của Sở Giang!

Nói thật lòng, con rất bất ngờ vì điều mà bố vừa nói, trong lòng cũng không có tiếc nuối gì

Phương Lộ Kiên nói: -Được rồi, ta cũng đã chuyển lời tới con rồi. Con hiện giờ cũng là lãnh đạo một vùng, ta cũng không thể đưa ra cho con ý kiến gì. Tất cả đều phải dựa vào bản thân, tự mình giải quyết cho tốt mọi việc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play