Thành ủy Kinh Giang, Tiếu Hàm ra khỏi văn phòng Trần Kinh, chỉnh trang lại quần áo, hít một hơi sâu, thần sắc có chút ngưng trọng.
Ông ta đang định bước đi, do dự một chút, lại đi về phía phòng thư ký Phương Cương.
Phương Cương làm việc trước máy vi tính, Tiếu Hàm đi tới, anh ta không phát hiện gì.
- Tiểu Phương à…
Phương Cương toàn thân cứng đờ, cuống quít đứng dậy, đỏ bừng mặt nhìn Tiếu Hàm nói:
- Trưởng…trưởng ban thư ký, tôi…tôi…
Tiếu Hàm hòa nhã cười, áp tay nói:
- Không phải khẩn trương, có gì to tát đâu.
Ông ta tiến tới đối diện màn hình máy tính của Phương Cương, hí mắt nhìn hình ảnh Phương Cương vừa tập trung chỉnh sửa, nói:
- Đây là tiểu tử nhà cậu? rất đáng yêu, lớn lên sẽ giống cậu.
Phương Cương ngượng ngùng cười nói:
- Còn nhỏ quá, không biết lớn thế nào, nhà tôi ai cũng nói nó giống tôi.
- Haha.
Tiếu Hàm cười, vỗ vỗ bả vai Phương Cương nói:
- Tôi thấy cậu, thật sự trưởng thành rồi, thành thục rồi. có con, chính là sẽ khác đi.
Hắn chuyển chủ đề nói:
- Đúng rồi, Bí thư từng gặp Chủ nhiệm Trương phòng Đốc tra chưa?
Phương Cương hơi sửng sốt, nói:
- Vẫn chưa, ngày hôm qua vốn định gặp, nhưng thời gian kéo dài khi trước quá lâu, bí thư nói hôm nay sắp xếp thời gian gặp anh a, tôi còn chưa kịp sắp xếp.
Tiếu Hàm gật đầu nói:
- Tiểu Phương à, cậu ngồi trên vị trí này, số người hàng ngày tìm cậu nhờ việc nhiều, bí thư một ngày bận tới mức độ nào cậu cũng biết. cậu phải chắc chắn một chút, không được nghĩ việc nào cũng như ý.
Luôn có lúc không được như ý, đúng không?
Phương Cương liên tục gật đầu nói:
- Trưởng ban thư ký nói đúng, nhưng chủ nhiệm Trương là bí thư yêu cầu gặp..tôi không kịp thời báo cáo với ngài.
Tiếu Hàm trừng mắt nhìn Phương Cương, giận nói:
- Cậu nói gì vậy? bí thư muốn gặp ai lại phải báo cáo tôi sao?
Ông ta ghé sát vào Phương Cương nói:
- Chỉ là vừa rồi tôi nói chuyện với bí thư, cảm thấy anh ấy rất mệt mỏi, tới đây tùy tiện nói với cậu, tôi chỉ sợ đôi khi vì nể, khiến bí thư mệt. Cậu làm tốt lắm, vậy cậu làm tiếp đi.
Tiếu Hàm từ từ xoay người đi, Phương Cương mới vội vàng tắt phần mềm làm ảnh đi.
Với hiểu biết của anh ta về Tiếu Hàm, anh ta biết rõ Tiếu Hàm lúc này trong lòng rất tức giận.
Sau khi phó trưởng ban thư ký Hồng Hâm thôi chức, Thành ủy vấn trống một chức phó trưởng ban thư ký. Hội nghị thường vụ lần trước Bí thư Đơn Gian Cường đề cử Sâm Lâm đảm nhiệm phó trưởng ban thư ký. Hội nghị thường vụ thuận lợi thông qua. Sau đó Trần Kinh nói chuyện riêng với Sầm Lâm, lại để anh ta kiêm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng, điều này có thể khiến Tiếu Hàm có chút áp lực.
Phó trưởng ban thư ký Sầm Lâm là đề bạt lên từ chức bí thư cục cải cách phát triển. bên trong Thành ủy có người nói người này có quan hệ mật thiết với phó chủ tịch Liễu. Mà lại có người nói Bí thư Đơn gài người vào cho Tiếu Hàm.
Phương Cương trong lúc ăn trưa nghe những thư ký khác bàn luận, trong lòng cũng mơ hồ.
Hiện tại xem ra, trưởng ban thư ký Tiếu vẫn khá khẩn trương đối với một số tình huống nội bộ Thành ủy.
Tiếu Hàm đầy bụng tâm tư quay lại phòng làm việc, tâm tình có chút phập phồng.
Vừa rồi gặp bí thư, Trần Kinh ôn lại chuyện thị sát hôm qua, có vẻ tâm tư có chút trùng xuống.
Nhất là Trần Kinh nói một câu, mà Tiếu Hàm cân nhắc không ra. Trần Kinh nói: “lão Tiếu, hiện tại dùng cán bộ là một vấn đề khó, có phải nên suy nghĩ thay đổi lối tư duy cố hữu của chúng ta một chút hay không? Tôi cảm thấy một số cương vị then chốt hiện tại, chúng ta vẫn thiếu cán bộ dám đảm đương một mình.
Tiếu Hàm khi đó phụ họa lời của Trần Kinh, nhưng trong lòng liền cân nhắc, lời bí thư nói có ý gì?
Là không hài lòng lắm với công tác của ban tổ chức? Hay là có ý kiến đối với Đơn Gia Cường hoặc Vương Dã?
Với sự nhạy cảm của mình, điều này có thể thể hiện trong lòng Trần Kinh đang dấy lên một kế hoạch quan trọng nào đó. Là lãnh đạo gần gũi nhất với bí thư, Tiếu Hàm ngửi thấy cơ hội trọng câu nói này của Trần Kinh.
- Đông đông
- Vào đi.
Tiếu Hàm thản nhiên nói, mày ông ta dần giãn ra, sắc mặt lại điềm tĩnh và uy nghiêm.
Người đẩy cửa đi vào là chủ nhiệm Trương Thụy của phòng đốc tra Thành ủy.
Trương Thụy tuổi không lớn lắm, người trông gầy yếu, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã.
Anh ta bước vào, nhẹ gật đầu với Tiếu Hàm nói:
- Trưởng ban thư ký…
Tiếu Hàm hơi nhíu mi, nói:
- Trương Thụy, có việc gì?
Trương Thụy sửng sốt, thần sắc liền trở nên có chút xấu hổ.
Anh ta trầm ngâm một lúc, nói:
- Trưởng ban thư ký, gần đây phòng đốc tra có một vụ án, là liên quan tới ủy ban Khoa học kỹ thuật thành phố. Có người tố cáo ủy ban Khoa học kỹ thuật tự làm quỹ đen, muốn mờ ám làm tạp chí, làm sách báo vô căn cứ, mượn cơ hội vơ vét của cải.
Tôi sắp xếp người đi điều tra, không ngờ tới ủy ban Khoa học kỹ thuật Dương Thiếu Cường ngược lại viết thư báo cáo, nói phòng đốc tra chúng tôi muốn làm sai án, sự việc không ngờ đưa lên tận chỗ bí thư, ngài nói xem…thế còn ra thể thống gì.
Tiếu Hàm bất động thanh sắc nói:
- Trong quá trình phá án điều tra, các anh có làm theo trình tự không? Có phải có vấn đề ở phương diện khác? Có câu không có lửa sao có khói? Cậu nói đúng không?.
Trương Thụy mặt đỏ lên, nói:
- Trưởng ban thư ký, cái này…vụ án này ở Uỷ ban Khoa học kỹ thuật tuyệt đối không có vấn đề, chúng tôi tuyệt đối làm theo yêu cầu, không có vấn đề gì.
Tiếu Hàm thản nhiên cười nói:
- Vậy theo cách nói của anh, thì ở những vụ án khác, cũng có lúc phạm sai lầm, có phải không?
Trương Thụy mím miệng không lên tiếng.
Tiếu Hàm nâng chung trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm, nói:
- Chuyện này, tự các anh đi giải quyết đi, đừng lôi tới chỗ tôi. Hiện tại chẳng phải bí thư đề xuất cán bộ lãnh đạo phải dám chịu trách nhiệm sao? Chút chuyện này, tự anh có thể giải thích với bí thư.
Sắc mặt Trương Thụy thay đổi, khuôn mặt trắng nõn vã ra đầy mồ hôi.
Làm vụ án khoa học kỹ thuật này cũng là anh ta được người nhờ vả. Dương Thiếu Cường của ủy ban Khoa học kỹ thuật trước kia là phó cục trưởng thường trực cục kinh tế thương mại, là tài tử.
Nhưng Dương Thiếu Cường hay cậy tài khinh người, khó đoàn kết các đồng chí trong đơn vị.
Sau đó Phó chủ tịch Lưu bày mưu đặt kế, nhét Dương Thiếu Cường vào ủy ban Khoa học kỹ thuật làm nhân vật số một.
Ủy ban Khoa học kỹ thuật là đơn vị như nào? Toàn bộ là thanh liêm, nghe tiếng rất vang, gì mà cơ cấu lãnh đạo làm khoa học, làm phát minh. Nhưng một nơi quê mùa như Kinh Giang, đâu có nhiều phát minh khoa học kỹ thuật thế.
Cái gọi là lãnh đạo hiệp hội khoa học kỹ thuật, trên thực tế chẳng khác nào bị phong kín.
Nhưng như vậy, Dương Thiếu Cường vẫn không chịu buông tha, nói rất nhiều điều quái gở bên ngoài, có một lần chủ tịch Lưu đọc sai chữ trong hội nghị nội bộ chính quyền.
Anh ta liền nói với những người xung quanh, nói chữ Hán cũng có thể nghiên cứu khoa học, một chữ “Thỏa” họ bình thường, sao có thể đọc thành chữ “Độ” (cách viết hai từ này gần giống nhau). Cái đó phải thông qua cải tiến gien, công tác tiếp theo của ủy ban Khoa học kĩ thuật có thể bắt tay nghiên cứu về phương diện này.
Lời này của anh ta đến tai chủ tịch Lưu, ông ta còn không nổi trận lôi đình sao?
Đọc sai đã khiến ông ta mất mặt rồi, Dương Thiếu Cường còn ở đây châm chọc khiêu khích ông ta. Ông ta làm lãnh đạo, sao có thể chấp nhận người như vậy.
Vừa hay, Dương Thiếu Cường ở ủy ban Khoa học kỹ thuật nhàn rỗi không có việc gì làm, làm một công trình để kiếm tiền, mục đích là cải thiện chút đãi ngộ cho anh em trong ủy ban Khoa học kĩ thuật.
Chủ tịch Lưu liền nhìn chằm chằm hạng mục này, ra lệnh cưỡng chế phòng đốc tra chính quyền đi điều tra. Dương Khải của phòng đốc tra và Trương Thụy quan hệ thân thiết, phòng đốc tra chính quyền làm gì có quyền uy của phòng đốc tra Thành ủy?
Hơn nữa, chủ tịch Lưu còn đích thân gọi điện cho Trương Thụy, bình thường Trương Thụy và Lưu Đức Tài qua lại nhiều. Anh ta việc đức không nhường ai, liền nhận vụ án này.
Anh ta không thể ngờ, Dương Thiếu Cường không phải đèn dầu cạn.
Trương Thụy không trộm được gà còn mất nắm gạo, vụ án điều tra rồi, Dương Thiếu Cường lại lôi chuyện Trương Thụy mông không sạch, hơn nữa tố cáo lên thẳng Uỷ ban kỷ luật.
Chuyện này anh ta căn bản không dám báo cáo với Tiếu Hàm, nếu không phải là không còn cách nào khác, hôm nay anh ta cũng không tới nỗi phải đi bước này.
Trương Thụy cũng nên cảnh cáo rồi, gần đây Sầm Lâm mới nhận chức, lửa cháy rừng rực, khiến cả Thành ủy gà bay chó sủa.
Kỳ thật đối với chuyện này, Tiếu Hàm cũng không có ý kiến gì. Dù sao ông ta cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy, đâu phải người không biết suy nghĩ? Ngay cả một Sầm Lâm cũng không chấp nhận được, sao ông ta có thể lo cả bộ máy lớn của Thành ủy.
Nhưng vấn đề chính là lãnh đạo những ban ngành khá, không hề bày mưu tính kế như Tiếu Hàm, đối với người mới nhậm chức là Sầm Lâm, đều thể hiện rất lạnh nhạt.
Duy chỉ có Trương Thụy, muốn làm học tập tập thể ở phòng đốc tra, phát biểu trong nội bộ, rất vang dội, trong mặt anh ta còn có một trưởng ban thư ký như mình không?
Nếu nói quan hệ giữa Tiếu Hàm và Sầm Lâm, Tiếu Hàm chắc chắn ủng hộ Sầm Lâm. Sầm Lâm là Phó trưởng ban thư ký bí thư tuyển định, Tiếu Hàm không ủng hộ anh ta thì ủng hộ ai?
Nhưng ông ta có thể ủng hộ Sầm Lâm, mà chỉ cần thái độ của ông ta chưa rõ ràng, người bên dưới bắt đầu gà bay chó sủa. trong lòng ông ta chắc chắn không thoải mái, Trương Thụy chẳng phải đụng phải chướng ngại sao?
- Tôi không biết, vừa rồi thư ký Phương gọi điện cho tôi, bảo tôi báo lại với ngài.
Tiếu Hàm phất tay nói:
- Đi, chúng ta đi xem, Dương Liễu phòng Nghiên cứu chính sách là một đại pháo, đừng vứt cho tôi cái sọt.
Tiếu Hàm lo chủ nhiệm Dương Liễu phòng Nghiên cứu chính sách, còn lúc này trong phòng Nghiên cứu chính sách, Dương Liễu sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu, đứng ngồi không yên.
Trưa nay, Phó trưởng ban thư ký mới nhậm chức gặp Dương Liễu ở nhà ăn, anh ta chủ động tìm Dương Liễu nói chuyện.
Phó trưởng ban thư ký Sầm chẳng phải mới nhậm chức sao? Các cơ quan anh ta quản lý thực hiện thảo luận cái gì mà “nói thoải mái, biết thì nói”. Mục đích chủ yếu là nâng cao trình độ công tác và sức chiến đấu của các cơ quan.
Dương Liễu vừa nhậm chức chủ nhiệm không lâu. Hồng Hâm đi rồi, vị trí này vẫn để không, cuối cùng nhờ vào sự giúp đỡ của Tiếu Hàm, Dương Liễu mới có cơ hội này.
Đương nhiên, anh ta thật sự đối lập với thảo luận của Sầm Lâm này.
Lúc phó trưởng ban thư ký Sầm tìm anh ta nói chuyện, anh ta liền ăn nói loạn xạ:
- Trưởng ban thư ký Sầm, ngài thật sự muốn tôi nói thoải mái, tôi liền không khách khí. Kỳ thật phòng nghiên cứu chính sách chúng tôi chính là “mắt nhắm mắt mở”. Phương lược chính trị, nghiên cứu chính sách, chế định chính sách của Kinh Giang, có mấy người có quan hệ với phòng Nghiên cứu chính sách chúng tôi?
Một đám chúng tôi, cũng chỉ là khoe chữ, cán bộ lãnh đạo có chỉ thị, chúng tôi liền đi vẽ chữ, anh nói chúng tôi nghiên cứu cái gì? Lãnh đạo Thành ủy của chúng ta ai cũng anh minh, còn cần chúng tôi thêm phiền?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT