Chuyện náo nhiệt giữa Bí thư Thành ủy Kinh Giang,Trần Kinh và Bí thư Thành ủy Sở Thành, Lôi Minh Phong gần đây lan truyền đi rất nhanh trong giới chính trị Sở Giang.

Về căn nguyên mâu thuẫn của hai người, cũng nghe được rất nhiều lời đồn, càng truyền càng mơ hồ.

Có người nói Trần Kinh là người quá ngông cuồng, không coi Ủy viên Tỉnh ủy thường vụ ra gì, trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mở rộng đã phê phán Lôi Minh Phong, khiến cho Lôi Minh Phong mất mặt.

Lại có người nói mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Lôi Minh Phong là vì việc khai thác, phát triển Ngọc Sơn, ảnh hưởng đến hạng mục Lang Châu của Kinh Giang, Trần Kinh thẹn quá hóa giận, do đó trở mặt với Lôi Minh Phong.

Còn có lời đồn đại quá đáng, nói hiện tại hai thành phố hợp tác phát triển, hoàn cảnh đầu tư của Kinh Giang quá kém, khiến Lôi Minh Phong bất mãn, nhiều lần vạch ra vấn đề của Kinh Giang trong Hội nghị, chọc giận Trần Kinh vốn bảo thủ, do đó dẫn đến mâu thuẫn sâu sắc giữa hai người.

Những lời đồn đại gây xôn xao, dậy lên một làn sóng âm thầm phản đối Kinh Giang tại Sở Thành, có một xí nghiệp nổi danh ở Sở Thành đứng ra chỉ trích Đảng ủy Chính phủ Kinh Giang vô trách nhiệm, nhất là đối với các nhà đầu tư, còn có đại biểu Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cùng một bộ phận cán bộ lão thành chỉ trích Kinh Giang cố ý phá hoại cơ sở thiết bị của Sở Thành, ảnh hưởng đến việc vận chuyện hàng hóa.

Quá đáng nhất là có một tờ báo nhỏ nào đó đăng tin nói Kinh Giang chuẩn bị khai thác phát triển Lang Châu, muốn đào khoét địa phận Ngọc Sơn ở Lang Châu, làm như vậy không phải phá hư mất long mạch của Sở Thành hay sao, hậu quả sẽ phá hư toàn bộ phong thủy của Sở Thành mất.

Mà trong những lời chỉ trích này, Bí thư Thành ủy Kinh Giang, Trần Kinh đã trở thành mục tiêu số 1 cho mọi người đâm chọc.

Kế đó, còn có một lời đồn đáng sợ nổi lên, nói tập đoàn xí nghiệp anh em Hầu Thị quyên tặng cho Lang Châu ba triệu nhân dân tệ để xây dựng công trình trường Tiểu học Hy vọng, bị Chính quyền Lang Châu tham ô.

Mà tin này rất nhanh được tập đoàn anh em Hầu Thị chứng thực.

Người phát ngôn của Tập đoàn anh em Hầu Thị nói với truyền thông, bọn họ đang có ý liên kết cùng Lang Châu trong mặt này, bày tỏ sự tiếc nuối về chuyện đã xảy ra, nhưng đồng thời bọn họ khẳng định vẫn giữ vững lòng tin vào việc từ thiện!

Không thể nghi ngờ, lần lên tiếng này của xí nghiệp anh em Hầu Thị đã trở thành một cơn sóng ập lên đầu Chính quyền, Huyện ủy huyện Lang Châu.

Ngay sau đó, Sở Dân chính tỉnh, Hội chữ thập đỏ tỉnh cũng có phản ứng về việc này, bọn họ bày tỏ nhất định sẽ điều tra rõ việc này, nếu có chuyện như vậy xảy ra, nhất định sẽ nghiêm túc xử lý các đối tượng có trách nhiệm liên quan!

….

Thành ủy Kinh Giang, văn phòng Trần Kinh.

Từ Binh có chút chán nản báo cáo công tác với Trần Kinh, ông ta nói:

-Bí thư, Lang Châu thật quá khốn khiếp, sáng hôm nay Trịnh Chấn Đạc qua đây, tôi mới phê bình anh ta một trận. Anh nói xem Huyện ủy và Chính phủ Lang Châu làm sao vậy? Trịnh Chấn Đạc không kiềm chế được, chẳng lẽ Kim Lưu Vân cũng hồ đồ rồi sao?

Trần Kinh xát xát tay nói:

-Kim Lưu Vân mới đến đảm nhiệm, phát sinh chuyện như vậy với ông ta mà nói cũng là một loại khảo nghiệm. Ông ta là đồng chí lão thành, tôi tin ông ta có cách giải quyết thích đáng để xử lý việc này!

Sắc mặt Từ Binh khá hơn một chút, nói:

-Bí thư, vẫn là anh tinh tường, Lang Châu này rất phức tạp, Trịnh Chấn Đạc còn trẻ chưa hiểu chuyện, anh nói chuyện thế này, ai mà không tức giận cho được?

Trần Kinh khoát tay nói:

-Được rồi, lão Từ, anh không có nhìn ra sao? Đây là có người cố ý nói kháy chúng ta! Sách lược của Tỉnh ủy định ra là hai thành phố hợp tác phát triển. Hiện tại anh nhìn trận thế này xem, có ý muốn hợp tác phát triển sao? Người ta là muốn đạp lên vai chúng ta mà đi lên đấy!

Từ Binh cười lớn nói:

-Sở Thành là thành phố cấp tỉnh, bọn họ trước nay luôn hống hách. Huống chi Lôi Minh Phong là người như vậy, anh ta quen dùng thủ đoạn để lừa trên ép dưới rồi, chúng ta có thể làm gì đây?

Trần Kinh cười lạnh nói:

-Đều là một lũ tôm tép nhãi nhép, để cho bọn họ làm loạn đi, sẽ có lúc bọn họ phải khóc thôi!

Hắn dừng một chút nói:

-Đúng rồi, lão Từ! Anh đến Lang Châu, hoàn thành nốt những công việc lần trước chúng ta chưa hoàn thành, kiểm tra đối chiếu lần cuối bản quy hoạch năm nghìn mẫu đất kia đi. Chuẩn bị công tác di dời…

-Hả? Bí thư, chuyện này…

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Anh đi làm đi! Lão Chủ tịch không phải có câu: hắn đánh kệ hắn, ta đánh kệ ta sao? Sở Thành muốn khai thác phát triển Ngọc Sơn, chúng ta cũng muốn khai thác phát triển Lang Châu, tôi không tin chuyện này làm không được!

Từ Binh nhìn chằm chằm Trần Kinh một lúc lâu mới gật đầu.

Trần Kinh đứng dậy tiến đến bên cạnh ông ta hạ giọng nói:

-Anh yên tâm, tôi cam đoan việc khai thác, phát triển Ngọc Sơn của Sở Thành muốn làm cũng không được, mà việc khai thác phát triển của Lang Châu nhất định sẽ hoàn thành! Lôi Minh Phong này càn rỡ, ngang ngược, không giáo huấn anh ta một chút, sau này anh ta còn đè đầu cưỡi cổ chúng ta.

Trong lòng cả kinh, Từ Binh đang muốn mở miệng nói, Trần Kinh liền nói:

-Anh không nên hỏi, đến lúc đó sẽ biết. Chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối, chuyện này anh tự mình đi sắp xếp đi, hai chúng ta biết là được!

Từ Binh đi ra, Thư ký Phương Cương liền tiến vào nói:

-Bí thư, anh có hẹn à?

-Tới rồi sao? Mời vào đi!

Trần Kinh mời tới, không ai khác chính là Hồ Duyệt.

Khoảng thời gian trước, do Hồ Duyệt đưa tin bậy bạ khiến Trần Kinh nổi giận với ông ta, sau việc này liên lụy tới cả Thần báo Tam Sở, khiến cho việc kinh doanh thiếu chút nữa thì sụp đổ.

Nếu không có các vị lão đại ở tỉnh đứng ra hòa giải, Trần Kinh quyết không tha cho bọn họ.

Chuyện lần đó đã cho Hồ Duyệt một bài học, mà sau đó rất lâu, Hồ Duyệt căn bản không dám đối diện với Trần Kinh.

Là một tài tử luôn tự hào mình theo chủ nghĩa lý tưởng, lại bị người ta lợi dụng làm vũ khí, cuối cùng bị đánh cho tối tăm mặt mũi, ông ta còn mặt mũi nào để gặp Trần Kinh đây?

Lần này Trần Kinh chủ động mời ông ta, ông ta cũng chần chừ khá lâu mới dám đến.

Hồ Duyệt vào cửa, cười rất gượng gạo, Trần Kinh híp mắt nhìn ông ta nói:

-Sao vậy? Hồ đại tài tử, anh có cần sợ gặp tôi vậy không? Anh có thể cho tôi thấy một chút phong phạm tài tử của anh được không?

Hồ Duyệt ngượng ngùng cười nói:

-Đứng trước quyền lợi và Chính trị, không có không gian sinh tồn cho tài tử, ha ha, tôi vẽ mộng đẹp bao nhiêu năm như vậy, chỉ là lừa mình dối người mà thôi!

Trần Kinh nhìn nhìn Hồ Duyệt nói:

-Được rồi, lão Hồ, anh cũng chẳng thay đổi gì mấy nhỉ. Luôn cực đoan như vậy, cách nhìn mọi chuyện sao lại cực đoan như vậy? Tôi nghe nói anh muốn từ chức, đến trường học dạy học, có phải hay không?

Hồ Duyệt thở dài nói:

-Nói thật với cậu, tôi muốn xuất gia! Trên đời này không có Niết bàn nào cả, anh nghĩ làm giáo viên thực sự vẻ vang trong sạch sao? Đạp đổ hết đi, giáo viên nhìn qua tưởng thanh tịnh kỳ thật đều là nơi để nam nữ vụng trộm mà thôi.

Lần này tôi muốn đến Học viện nghệ thuật Sở Giang, cậu nói mấy cái đạo làm người ấy với tôi là gì? Để tôi lấy 100 ngàn, cho tôi một chức danh Phó giáo sự, đây là điều kiện tốt của tôi, bằng cấp…đều đủ tư cách. Bằng không tiêu tiền cũng không có chỗ mà tiêu.

Cậu nói đây là cái trò gì, nếu tôi đủ tư cách, vì sao còn phải tiêu tiền? Tôi phỉ nhổ con mẹ nó, cái trường học kia tôi không đi!

Hồ Duyệt rất kích động, có chút luống cuống.

Trần Kinh ngồi đối diện ông ta, không nói gì, tự tay rót cho ông ta một ly trà.

Lần này Hồ Duyệt, vốn là một người theo chủ nghĩa xã hội lý tưởng cuối cùng cũng thấy được sự thật và sự dơ bẩn của xã hội, sau đó liền phản ứng quá khích, đừng thấy Hồ Duyệt đã qua tuổi 50, kỳ thực kinh nghiệm xã hội là độ chín chắn ước chừng mới chỉ 20 tuổi mà thôi.

Cả đời chỉ yêu việc viết văn, cả đời chỉ chui trong biển sách, đắm chìm trong cái gọi là mộng đẹp của tài tử.

Một khi tỉnh dậy, thấy rõ thế giới bên ngoài, điều này là một đả kích lớn đối với ông ta.

Hồ Duyệt nâng chén trà lên, uống một ngụm, Trần Kinh nói:

-Xuất gia cũng không phải lựa chọn tốt, anh thấy xã hội bây giờ có mấy hòa thượng tụng kinh? Bọn họ không phải cũng kiếm tiếm, mưu danh sao, hòa thượng trong miếu cũng không có thanh tịnh đâu! Nếu anh thực sự muốn tìm cõi Niết bàn, tôi có một đề nghị, không biết anh có chịu hay không!

Hồ Duyệt nghiêm túc, nhìn Trần Kinh nói:

-Cậu có đề nghị gì hay không? Nói nghe xem nào?

Trần Kinh cười, phun ra hai chữ:

-Tự sát! Trực tiếp đến thế giới Tây phương cực lạc!

Hồ Duyệt im lặng không nói nên lời, Trần Kinh và ông ta nhìn nhau thật lâu, hai người cùng cười haha.

Gặp mặt nở một nụ cười, xóa bao thù hận, trước kia hai người đã có biết bao khúc mắc, cười một tiếng, mọi thứ đều được xóa bỏ hết rồi.

Hồ Duyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thật lâu sau, ông ta nói:

-Trần Kinh, lựa chọn của cậu là đúng. Cái bài báo gấm vóc chó má kia, đều là đất nước lý tưởng. Hiện tại tôi nghĩ mình trước kia thật đúng là buồn cười, làm đủ mọi chuyện, giống như là giấc mộng Nam Kha vậy.

Nếu tôi sớm giác ngộ, đi vào giới chính trị giống như anh, nói không chừng tiền đồ của tôi còn hơn cả Ngũ Đại Minh đó.

Nếu nói vậy, tôi đến Kinh Giang cũng không cần ở bên ngoài chịu lạnh một giờ. Như vậy anh được triệu tập vào hàng ngũ bốn bộ máy của Kinh Giang, mười dặm bên ngoài nghênh đón, anh nói có phải hay không?

Trần Kinh khẽ nhíu mày mắng:

-Tôi thấy đầu óc anh không có chút tỉnh táo nào cả, đang nằm mơ giữa ban ngày sao?

Trần Kinh tuy mắng ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn tỉ mỉ thưởng thức câu nói của Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt nói không có đạo lý sao? Anh ta nói chính là đạo lý 100%, sự thật trong xã hội, trong thể chế, vì sao có nhiều người mê đắm quyền lực như vậy, trăm phương ngàn kế muốn thăng quan là sao?

Có bao nhiêu người là vì dân chúng, vì sự nghiệp của Đảng? Còn không phải vì phe phái, vì có thể làm người đứng đầu hay sao? Lấy đâu ra người vì đất nước chứ?

Tự vấn như vậy, có khi sẽ khiến cho tâm tình con người ta trở nên nặng nề, có đôi khi Trần Kinh nghĩ, con người khi còn sống có thể chính là một mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa trời và đất sinh ra con người. Sau đó nhân loại vẫn luôn sinh sống trong mâu thuẫn, trong vòng tròn của sinh lão bệnh tử.

Có người vẫn sẽ bị lạc, hoàn toàn bị mê hoặc, bị tiền vàng, mỹ nữ, quyền lợi mê hoặc, mọi người theo đuổi những thứ này cũng chính là muốn tạm thời thoát ra khỏi mâu thuẫn của nhân sinh sao?

Cùng Hồ Duyệt hàn huyên thật lâu, cuối cùng Trần Kinh cũng đã thuyết phục được Hồ Duyệt tiếp tục làm phóng viên, làm nghề cũ.

Làm một phóng viên có trách nhiệm, có lương tri, phân biệt thị phi, điều này phù hợp với tính cách của Hồ Duyệt.

Mà nhiệm vụ có lương tri đầu tiên Trần Kinh giao cho Hồ Duyệt chính là kêu ông ấy viết báo. Viết một bài báo nhằm vào kẻ khả nghi ngầm phá hoại công tác khai thác và phát triển Ngọc Sơn, không công khai, không công bằng, công chính, và một số vấn đề vi phạm pháp luật của xí nghiệp Hầu Thị trong vấn đề đất đai ở Ngọc Sơn.

Hồ Duyệt xúc động đáp ứng nhiệm vụ này, tuy nhiên lúc gần đi, ông ta chợt nói:

-Trần Kinh, cậu để tôi viết loại báo này, chẳng lẽ cậu không coi tôi là một khẩu súng để cậu sử dụng sao?

Trần Kinh ngẩn người, bất ngờ á khẩu, không phản bác được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play