Ô tô chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự 81.

Thu Nhược Hàn đập mạnh tay lái, trong lòng đầy thất vọng và uể oải, cảm xúc chán nản tới cực điểm.

Đây là chuyện gì vậy?

Xưởng đóng tàu Hoàng Hải là doanh nghiệp đứng đầu tuyệt đối trong ngành công nghiệp đóng tàu toàn quốc, doanh nghiệp xây dựng trọng điểm của nước cộng hòa, doanh nghiệp lớn như vậy, sao có thể không khống chế được quyết sách trong quá trình kinh doanh?

Xưởng đóng tàu Kinh Giang thì là gì? Năm nào cũng thua lỗ.

Cần kĩ thuật không có kĩ thuật, cần thiết bị không có thiết bị, doanh nghiệp như vậy sao có tư cách đánh giá xưởng đóng tàu Hoàng Hải, còn quy định công tác cho Hoàng Hải?

Thu Nhược Hàn càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, càng nghĩ càng tức giận.

Rất nhanh, cô liên tưởng chuyện này có liên quan tới Trần Kinh.

Nhất định là Trần Kinh giở trò quỷ.

Bằng không việc này cũng không có cách giải thích nào khác cho xuôi.

Quân khu trung nguyên tại sao vô duyên vô cớ can thiệp vào một việc nhỏ như vậy? không ai ở giữa châm ngòi, thủ trưởng chủ chốt của quân khu sao lại dùng từ ngữ kịch liệt như vậy trong buổi hội nghị quân khu?

Thu Nhược Hàn nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có thể là Trần Kinh ở giữa quấy phá.

Thu Nhược Hàn từng hợp tác với Trần Kinh, cô biết rõ Trần Kinh nhiều thủ đoạn, nhiều biện pháp, hơn nữa Trần Kinh là con rể Phương gia, ảnh hưởng của Phương gia trong quân đội là rất lớn. Trần Kinh vì chuyện của xưởng đóng tàu Kinh Giang mà phải chịu nhục, tìm thủ trưởng quân khu tố khổ, châm ngòi mối quan hệ trong quân đội, điều này hoàn toàn có khả năng.

Vừa nghĩ đến đây, Thu Nhược Hàn trong lòng vô cùng phẫn uất.

Trong đầu cô lại nghĩ tới cảnh hôm trước mình tới quân ủy, thình lình đụng phải Phương Liên Kiệt ở cửa quân ủy.

Lúc đó mặt cô lạnh băng, chuẩn bị coi như không nhìn thấy.

Không ngờ Phương Liên Kiệt vốn trước kia chả có dũng khí gì, lần này lại thành tinh, chủ động tiếp cận chào hỏi.

Thu Nhược Hàn đến giờ vẫn có thể nhớ rõ bộ dạng âm dương quái khí của tên tiểu tử này.

Anh ta âm hiểm nói:

- Nhược Hàn, kỳ thật có chuyện vẫn thật sự phải nhắc nhở cô. Phương Gia chúng tôi, Phương Liên Kiệt tôi chẳng đáng kể gì trong mắt cô. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không có điểm được. Ví như anh rể tôi Trần Kinh, đáng để người ta khâm phục.

Tôi biết tính cô, lòng hiếu thắng mạnh. Năm đó trước mặt tôi, cô luôn chiếm thế thượng phong.

Nhưng tôi thật lòng nhắc cô, nếu cô tiếp xúc với anh rể tôi, vậy phải cẩn thận. Anh ấy chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc.

Cô xem chị tôi xinh đẹp như vậy, năm đó ở Sở Giang anh ấy chưa từng nể mặt. Hai người đấu tranh gay gắt, cuối cùng cũng lạ, chị tôi một người bướng bỉnh không chịu thuần phục như vậy, lại nhiều lần bị anh rể tôi đánh bại.

Bọn họ trời sinh đã là một đôi oan gia, chẳng phải hiện tại đã tu thành chính quả rồi sao?

Thu Nhược Hàn sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng:

- Phương Liên Kiệt, anh có ý gì?

Phương Liên Kiệt đùa nói:

- Có ý gì? Không có ý gì. Thật không có ý gì. Chỉ là nhắc nhở một chút. Haha. Tuy nhiên cô cũng đừng để trong lòng. Nếu quả thật cô gặp chuyện không vui, chỉ cần có liên quan tới anh rể tôi, cô cứ bảo qua tôi một câu, tôi nhất định giúp cô hòa giải được không?

Dù thế nào tôi cũng là em vợ của anh ấy đúng không? Anh rể tôi ấy à, đối với người khác không tốt mấy, nhưng lời của tôi cũng khá có tác dụng trước mặt anh ấy.

Khi đó Thu Hàn Nhược chỉ cười lạnh, cứ như vậy cô và Phương Liên Kiệt đi qua nhau.

Giờ khắc này, cô lại nghĩ tình hình khi đó, trong lòng dĩ nhiên hoàn toàn lĩnh ngộ ý tứ của Phương Liên Kiệt.

Phương Liên Kiệt nhất định biết chuyện xưởng đóng tàu Hoàng Hải rồi, đây là anh ta trắng trợn chế giễu mình.

Anh rể Trần Kinh?

Thu Nhược Hàn lại đập mạnh tay lái, đập vào cả còi, xe bỗng nhiên ngân dài một tiếng đinh tai, cô giật mình, sắc mặt trắng bệch.

- Trần Kinh chết tiệt, tôi không để yên cho anh đâu.

Thu Nhược Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Cô đột nhiên vừa dậm chân ga, ô tô phi đi nhanh như tia chớp, mục tiêu là khách sạn thủ đô.

Chú tứ Thu Tự Trung đang ở khách sạn thủ đô.

Lần này ông ta bị ông cụ gọi khẩn cấp về thủ đô, mục đích là việc xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Lâm Vũ.

Trong lòng Thu Nhược Hàn hiểu, việc này không liên quan tới chú tứ, ông ấy căn bản không biết rõ tình hình. Tất cả phiền toái của ông đều do mình gây ra.

Không. Tất cả phiền toái này đều do Trần Kinh, nếu không phải Trần Kinh người này âm hiểm giả dối, muốn trả đũa, sao có thể làm chuyện trở nên lớn như vậy? Ngay cả thủ trưởng quân khu cũng ra mặt, có thể không kinh động ông nội sao?

Ở khách sạn thủ đô, Thu Nhược Hàn kể lại tỉ mỉ chuyện cho Thu Tự Trung.

Đương nhiên báo cáo này chứa đựng đầy cảm xúc cá nhân cô, đối với vấn đề của Trần Kinh cô thêm mắm thêm muối rất nhiều.

Căn cứ miêu tả của cô, Trần Kinh chính là là phần tử đáng giận trừng mắt phải đáp lại ngay, âm hiểm giả dối cực điểm. Đối với người như vậy, không thể nhẫn nhịn mãi được. Lần này Thu Tự Trung bị tai bay vạ gió, tên đầu sỏ gây nên chính là Trần Kinh, cùng bởi vì xưởng đóng tàu Kinh Giang không được xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua, Trần Kinh thẹn quá hóa giận, mới làm ra việc lớn như vậy.

Thu Tự Trung rất nghiêm túc nghe xong Thu Nhược Hàn tự thuật, ông cười ôn tồn nói với Thu Nhược Hàn:

- Nhược Hàn, không có gì lớn đâu, cây ngay không sợ chết đứng, trọc giả tự trọc. Việc này chú thật sự không biết, điều kiện của Sở Bắc không thể so với Sở Giang, mấy năm nay chúng ta phát triển rất nhanh. Một xưởng đóng tàu Lâm Vũ tỉnh chúng ta đúng là chẳng coi là gì. Hiện tại không có người nói chú của cháu muốn làm thao tác hộp đen đó sao?

Lời này những người quen thuộc Sở Bắc đều biết là không đáng tin cậy, những lời bịa đặt này người khác muốn nói cứ để họ nói đi, chúng ta sao có thể quản người ta nhiều vậy?

Thu Nhược Hàn nhướng mày lên, sẵng giọng:

- Chú tứ, chú xem chú đi, người khác ức hiếp tới đầu rồi, chú vẫn tốt tính như vậy. Trần Kinh người này, chẳng phải ỷ vào sau lưng có Phương gia sao? Chú nói xem lần này anh ta làm có phải hơi quá đáng không?

Dám để một việc nhỏ như vậy dính tới cạnh tranh giữa đại quân khu, nhân phẩm của người này có vấn đề rồi.

Không được, chuyện này tuyệt đối không thể như vậy là xong. Hơn nữa, nếu chúng ta cứ khuất phục như vậy, xưởng đóng tàu Hoàng Hải của chúng ta thực sự tới Kinh Giang bàn lại việc hợp tác, chú xem công tác của chúng ta triển khai kiểu gì?

Chúng ta là nhà đầu tư, quay đầu lại chúng ta thành quần thể yếu thế, đây là đạo lý ở đâu ra vậy?

Thu Tự Trung mặt nhăn mày nhíu, có chút trìu mến nhìn Thu Nhược Hàn nói:

- Nhược Hàn à, vậy cháu nói xem, chú tứ phải làm sao? Chẳng lẽ bảo chú tìm Trần Kinh để chửi đổng chanh chua như đàn bà sao?

Thu Nhược Hàn nhếch môi, quật cường nói:

- Dù sao việc này cũng không thể kết thúc như vậy, chú nói xem cháu oan ức như nào. Một xưởng đóng tàu hỏng của người ta, lại bắt chúng ta thu mua. Chúng ta từ chối, người ta liền làm đủ loại trả đũa, đây chẳng phải là trò lưu manh, muốn ép mua ép bán sao?

Hơn nữa tứ thúc, việc này còn liên lụy tới chú, bị ông phê bình nặng một hồi, nỗi tức này chú có thể nuốt trôi không?

Thu Tự Trung thản nhiên cười, nói:

- Được, tứ thúc chú thử xem Trần Kinh này như nào được không? Mấy năm nay Phương gia đúng càng ngày càng không ra hồn rồi. Trước kia ủng hộ nhiệt liệt Đường Chí còn có Cổ Lâm Phong, khi đó chú không đánh giá cao hai người này, hai người có tài, nhưng tâm tính không tốt.

Sau đó chứng minh chú không nhìn nhầm, Đường Chí vòng một đường lớn, hiện tại tới Lâm Cảng mới có chút khởi sắc.

Cổ Lâm Phong còn đang lăn lộn trong chậu nhuộm của Tô Bắc, không biết tới khi nào mới có tiến bộ.

Hiện tại hay rồi, một Trần Kinh trẻ tuổi ngang trời xuất hiện, cô gái Phương Uyển Kỳ kia chú cũng biết, sao lại tìm ông chồng như vậy? Đây chẳng phải là loạn sao?

Thu Nhược Hàn cười nói:

- Cháu biết ngay chú tứ có cách. Dù sao hiện tại cháu chỉ yêu cầu một điều, chúng ta không mua xưởng đóng tàu Lâm Vũ cũng được, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không thể mua xưởng đóng tàu Kinh Giang. Tập toàn chúng ta thực lực ở đó tuyệt đối không thể bị người khác khoa tay múa chân bảo làm gì thì làm đó.

Thu Tự Trung ngẩn người, khoát tay nói:

- Nhược Hàn, chú nói với cháu, chú không thể hứa hẹn gì, dù sao chuyện này tới bước này, đã tạo thành ảnh hưởng to lớn. Chú không thể tham gia quá sâu vào chuyện này, ông cụ luôn nhìn chằm chằm.

Tuy nhiên một Trần Kinh thực sự có thể nhấc lên sóng lớn, chú có chút không tin.

Việc này chẳng phải còn chưa có quyết định cuối cùng sao? Các cháu còn có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, có câu nói trên có chính sách, dưới có đối sách.

Một doanh nghiệp lớn như vậy, phải tìm ra một cái cớ không đầu tư, điều đó chẳng phải quá dễ sao?

Thu Nhược Hàn mặt nhăn mày nhíu, đủ loại ý niệm bay vòng trong đầu.

Thu Tự Trung một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Thu Nhược Hàn ngẫm thấy cũng đúng, xưởng đóng tàu Hoàng Hải tuy không có quan hệ mật thiết với quân đội, nhưng tính tự chủ luôn rất mạnh.

Hơn nữa xưởng đóng tàu là phòng thí nghiệm trên mặt đất trọng điểm của quốc gia. Trong xưởng đóng tàu có số lượng lớn học giả chuyên gia trong ngoài nước nổi tiếng. Đám người này tính cách không phải tầm thường, nếu họ có dị nghị về vấn đề này, cho dù là đề nghị của quân đội, e rằng cuối cùng cũng không thực hiện được.

Nghĩ đến những thứ này, Thu Nhược Hàn trong lòng lại hăm hở.

Tuy nhiên cô vừa nghĩ đến Trần Kinh, sự oan ức trong lòng kia, nỗi tức giận kia sao có thể nuốt trôi.

Đối với cô, giờ khắc này, Trần Kinh nhất định rất đắc ý.

Nghe nói Trần Kinh hiện tại ở thủ đô, người này sớm không vào kinh, muộn không vào kinh, cố tình vào kinh trong lúc này, chẳng phải là vì chuyện của xưởng đóng tàu còn có thể vì chuyện gì?

- Nhược Hàn, đúng rồi, chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi? Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay cũng 33 rồi hả?

Thu Tự Trung bỗng mở miệng nói.

Thu Nhược Hàn ngẩn người, gật đầu nói:

- Chú tư, sao chú lại đột nhiên hỏi cháu việc này?

Thu Tự Trung nghiêm mặt nói:

- Sao chú lại không thể hỏi chuyện này? Cháu và Hách Danh kết hôn đã mấy năm rồi, nhưng bụng cháu vẫn không thấy động tĩnh gì. Chú rất hiểu cha cháu. Trong lòng ông ấy nhất định rất vội, muốn bế cháu…

Cháu ấy à, trước mặt Hách Danh cũng không nên quá mạnh mẽ. vẫn phải suy nghĩ một chút vấn đề này, phụ nữ ấy à, có đôi khi phải hy sinh một chút.

Thu Nhược Hàn ngẩn người, mặt đỏ bừng nói:

- Chú tư, chú xem chú kìa, sao lại nhắc tới vấn đề này? Bây giờ còn không vội, cháu…

- Còn không gấp thì khi nào mới gấp? cháu đã 33 rồi, đợi mấy năm nữa, mang thai sẽ rủi ro nhiều hơn. Chú nói có phải không muốn có con là ý của Hách Danh không? Hôm nào chú gọi điện cho nó, việc này không thể trì hoãn mãi..,

Thu Nhược Hàn trong lòng quýnh lên, nói:

- Đừng, chú tứ, ngàn vạn lần chú đừng gọi cho Hách Danh. Đây đều là lỗi của cháu. Cháu..cháu suy nghĩ không được sao, cháu nhất định phải nghĩ kĩ được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play