Trần Kinh muốn khai thông vấn đề xưởng đóng tàu Kinh Giang, viêc đầu tiên chính là đến quân phân khu.
Hà Thọ Quân c ủ Quân phân khu có bày một bàn tiệc rượu, cùng Ủy viên chính trị Mã Quần ba người ngồi uống rượu.
Chưa đến 3 tuần rượu, Trần Kinh đã nói cặn kỹ chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang cho Hà Thọ Quân nghe, hắn vỗ vỗ vai Hà Thọ Quân nói:
- Lão Hà, đây là cơ hội tốt như nào? Anh nói nếu xưởng đóng tàu Hoàng Hải có thể trụ ở Kinh Giang, quân phân khu Kinh Giang còn là đẳng cấp bây giờ sao?
Gần như có thể khẳng định, nếu chuyện này làm được, cơ sở đóng quân của Kinh Giang tất nhiên sẽ tăng lên, ít nhất là mở rộng quy mô quân phân khu, nói không chừng còn có thể thăng cấp.
Hơn nữa, bây giờ phạm vi lựa chọn của người ta cũng có hạn, chỉ có chúng tôi và xưởng đóng tàu Lâm Vũ, đây là lựa chọn giữa hai đại quân khu khác nhau, anh nói chuyện này thủ trưởng đại quân khu bên anh có thể không coi trọng sao?
Đợi cho Trần Kinh phân tích thấu đáo tất cả các mối quan hệ lợi hại, gã cuối cùng đứng ngồi không yên, đặt cốc rượu xuống bàn nói:
- Bí thư Trần, anh nói đến chuyện này, thật đúng là đại sự, nhất là đối với quân khu chúng ta mà nói. Chuyện này tôi sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên, quân khu Tây Nam là cái gì? Bọn họ dựa vào cái gì mà tranh chấp với quân khu Trung nguyên chúng ta? Phải biết phụ trách nhiệm vụ canh phòng bờ biển Đông Nam là của quân khu Trung Nguyên chúng ta.
Không có sự ủng hộ của quân khu chúng ta, ba đại hạm đội nước cộng hòa, hai đại hạm đội nước cộng hòa đều bị tê liệt.
Tôi nói đầu óc đám người xưởng đóng tàu Hoàng Hải kia choáng luôn rồi, chút quy tắc này cũng không hiểu? Bí thư Trần yên tâm, công tư đều phải lý trí, chuyện này tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo.
Hà Thọ Quân vỗ ngực nói. Tính cách của gã hào sảng, làm người rất ngạo khí, đồng thời cũng có vị trí nhất định trong lòng các vị lãnh đạo của đại quân khu, cho nên nói chuyện cũng có chút tự tin.
Ủy viên chính trị Mã Quần ngồi bên, bình thường ít ra mặt, nhưng nghe Hà Thọ Quân nói như này, cũng chen vào nói:
- Câu công tư đều phải lí trí của tư lệnh viên nói nghe hay lắm, đối với quân khu chúng ta mà nói, nếu có một xưởng đóng tàu lớn trụ lại trong Kinh Giang, thì cũng là một cơ hội tốt của chúng ta. Kinh Giang trấn giữ hai cứ điểm quan trọng trong Sở Giang, lại là cửa ngõ của tỉnh thành, là nơi từ xưa binh gia giao tranh.
Vị trí địa lý như vậy, là nơi thích hợp nhất để xây dựng xí nghiệp công nghiệp quân sự, vừa dễ dàng ẩn nấp, lại vừa có lực lượng trông nom hùng hậu. Lại nằm trong khu đất liền, vệ tinh trinh sát cũng không dễ dàng gì mà phát hiện được.
Tổng hợp những điều kiện này lại, xưởng đóng tàu Kinh Giang là lựa chọn có một không hai!
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Được rồi Ủy viên chính trị Mã, nếu làm chủ chuyện này là hai vị, chúng ta sớm đã bàn bạc thỏa đáng rồi. Đáng tiếc, bây giờ chúng tôi bàn không thành, với tư cách của tôi mà nói, một xưởng đóng tàu lớn như này, tôi phải nghĩ một lối ra cho bọn họ.
Tôi phải tính trước nước xấu nhất đúng không? Được rồi, hôm nay chuyện này chúng ta nói đến đây, chúng ta mau mau ăn cơm uống rượu thôi, đừng quên chuyện chính!
Động tác của Hà Thọ Quân rất nhanh, Trần Kinh gặp Hà Thọ Quân, ngày hôm sau, tư lệnh viên quân khu tỉnh Hầu Kiến lại tiếp xúc với Trần Kinh, Hầu Kiến còn lo lắng hơn Hà Thọ Quân nhiều, gã trực tiếp hứa hẹn với Trần Kinh, tỏ ý chuyện này Đảng ủy quân khu tỉnh cũng đã mở cuộc họp, chuẩn bị với danh nghĩa của Đảng úy báo cáo với đại quân khu.
Hơn nữa căn cứ theo kết quả hồi báo sơ bộ, thủ trưởng đại quân khu cực kỳ coi trọng, đoán chừng chuyện này rất mau chóng sẽ được quân ủy thảo luận trong cuộc họp.
Hầu Kiến động viên Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, tôi nói với anh thế này, chỉ cần chyện này thủ trưởng đại quân khu coi trọng, xưởng đóng tàu Hoàng Hải đóng cứ tại Kinh Giang là chuyện chắc như đinh đóng cột, nội bộ quân đội chúng ta có trật tự và phép tắc của quân đội.
Xưởng đóng tàu với tư cách là xí nghiệp công nghiệp quân sự, sau này phải phục vụ cho các đại hạm đội, để tăng cường lực lượng hải quân bảo vệ tổ quốc.
Hiện tại quân khu cực lớn của bờ biển Đông Nam, quân khu trung nguyên chúng ta chiếm 1/3, còn quân khu Tây Nam căn bản chỉ dính được một chút, cho nên chuyện này có thủ trưởng đại quân khu ra mặt, chuyện không thể nào rơi vào tay Lâm Vũ bên kia được. Hầu Kiến tôi bây giờ có thể vỗ ngực cho anh biết, không có khả năng đó!
Trần Kinh nói:
- Hầu tư lệnh, anh nói như vậy, tôi trong lòng rất yên tâm. Vậy thế này đi, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi. Quân đội và địa phương chúng ta cùng hiệp lực, làm tốt chuyện này, đây cũng là thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa quân đội và địa phương Sở Giang chúng ta phải không?
Hầu Kiến cười ha hả nói:
- Vậy thì cứ làm vậy đi! Bí thư Trần cứ làm việc của anh, bây giờ chúng ta nên hành động thế nào thì cứ hành động như vậy, đừng băn khoăn quá nhiều, xưởng đóng tàu Hoàng Hải là xí nghiệp công nghiệp quân sự không sai, nhưng đó là xí nghiệp được quân khu Hoa Đông ủng hộ.
Các anh có thể làm tốt mọi phương diện điều kiện, xử đẹp bọn họ cũng không sao cả.
Nói thật, chuyện liên quan đến xưởng đóng tàu Kinh Giang tôi biết, phái đoàn xưởng đóng tàu Hoàng Hải chúng tôi rất lớn, các anh đưa không cho bọn họ một xí nghiệp, bọn họ còn chọn ba lấy bốn, tôi nói đầu óc lãnh đạo của bọn họ đúng là có vấn đề, phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ ghi nhớ, sau này đầu óc sẽ linh hoạt hơn chút!
- Được rồi, lão Uông, Trịnh Viễn Khôn trước đây là quản lý cao cấp của xưởng máy kéo Lam Phi, cấp bậc không thấp, bây giờ cấp bậc hành chính của anh ta vẫn còn bảo lưu đấy! Ngoài ra, Trịnh Viễn Khôn làm công tác kỹ thuật và kinh doanh xí nghiệp lâu năm, còn được liệt vào đối tượng bồi dưỡng nhân tài trọng điểm của trung ương nữa.
Mặt khác, anh ta còn là người phụ trách chủ yếu của Đảng phái dân chủ của tỉnh Sở Giang, tổng hợp những điều kiện này lại, kinh nghiệm và lý lịch của anh ta có phải có vấn đề hay không?
Có phải những thứ anh nói hoàn toàn không đáng tin cậy?
Uông Minh Phong sững người, thoáng chốc nghẹn họng không nói lên lời.
Lã Quân Niên là một tên kiến phong sử đà, vừa nhìn thấy cảnh này, y liền cười ha ha nói:
- Tôi nói là thông cáo gì, tôi vừa nhìn thứ này liền giật mình. Nhưng tôi nhìn kỹ lại chút, đầu óc Trần Kinh này xoay chuyển cũng nhanh, ô tô cũng không đuổi kịp.
Anh nói tên Trịnh Viễn Khôn kia gây cho chúng ta nhiều phiền toái? Một tên cương quyết bướng bỉnh như vậy, Trần Kinh bây giờ lại cho anh ta một cái yên ngựa, sau này anh ta còn có thể gây sự thế nào được nữa?
Tôi ủng hộ cách làm của bộ máy Kinh Giang, cách làm này rất có tư tưởng, con người Trần Kinh này quả nhiên không bám vào bất cứ khuôn mẫu nào!
Mấy vị lãnh đạo chủ chốt tham dự cuộc họp, chủ tịch tỉnh và phó bí thư đều ủng hộ, Ngũ Đại Minh mặc dù không lên tiếng, nhưng lão làm sao có thể phản đối Trần Kinh?
Uông Minh Phong trong lòng buồn phiền, nhưng cuối cũng cũng không lên tiếng, đến lên tiếng bảo lưu ý kiến của mình cũng không có.
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói:
- Được rồi, chuyện này không phải là chuyện chủ yếu hôm nay chúng ta thảo luận, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến chủ yếu là nghiên cứu một chút về vấn đề Kinh Giang và Sở thành hiệp đồng phát triển. Bây giờ tình thể của Kinh Giang chuyển biến tốt, sĩ khí không tệ.
Dựa theo đà phát triển trước mắt, tôi đoán trong thời gian một năm, Kinh Giang sẽ có chuyển biến tương đối lớn.
Nếu như chúng ta nhìn xa hơn chút, Kinh Giang và Sở thành gần trong gang tấc, hai thành phố hoàn toàn có thể hình thành góc bù kinh tế.
Rất nhiều năm trước, chúng ta đã thảo luận vấn đề hai thành phố cộng tác phát triển, bây giờ chúng ta nhắc lại chuyện cũ, cá nhân tôi cho rằng có thể đặt sự phát triển của hai thành phố gộp lại cùng quy hoạch.
Nếu như chúng ta có thể quy hoạch khoa học, các trọng điểm của hai thành phố, có phải sẽ có tác dụng làm mẫu tốt đẹp cho kinh tế toàn Sở Giang chúng ta không?
Các loại suy nghĩ lượn lờ trong đầu của Lã Quân Niên, nhất thời trong lòng y có chút bấn loạn.
Trên thực tế, mấy người tham dự đều cơ bản giống nhau, mọi người đều có tâm tư riêng của mình.
Trần Kinh của Kinh Giang chính là dòng chính tuyệt đối của Ngũ Đại Minh, là đáng tin nhất trong những người đáng tin.
Ngũ Đại Minh từ khi có được Trần Kinh, vị trí của lão trong Trần Kinh ngày càng vững chắc. Nhất là gần đây Trần Kinh biểu hiện hoạt bát, thành công nắm chắc trong tay cục diện của Kinh Giang, uy tín của Ngũ Đại Minh lại càng lớn hơn.
Trong tình hình như này, căn cứ theo phong cách cố hữu của Ngũ Đại Minh, là đến lúc phải cố gắng tiến thủ rồi.
Chỉ có điều mọi người không ngờ, lão chọn đúng vào lúc này, đưa ra một vấn đề nhàm tai nhưng lại có ý vị sâu xa như này, khiến người ta trở tay không kịp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT