Liên quan đến vấn đề của Hồng Hâm, Trần Kinh đã sớm muốn giải quyết.
Không chỉ là bởi vì giữa Hồng Hâm và Hồng Thần Cương có mối quan hệ chặt chẽ, Hồng Thần Cương liên quan đến vụ án lớn như vậy, lại để Hồng Hâm ở lại bộ phận trung tâm Thành ủy thì không yên tâm.
Càng quan trọng hơn là việc của nhà máy dệt Toàn Thắng, lần đó nhà máy dệt cháy lớn, Hồng Hâm có điểm tình nghi.
Việc của nhà máy dệt Toàn Thắng, Trần Kinh vẫn luôn chưa mở cái nắp kia ra.
Dù sao trận hỏa hoạn lần đó cũng đã gây thương tổn cho rất nhiều người, hơn nữa hiện nay đại cục đã ổn, một lần nữa Trần Kinh lại đưa mắt về xưởng đóng tàu của Kinh Giang, so sánh giữa xưởng đóng tàu Kinh Giang và việc của Vĩnh Thắng thì nó quá nhỏ rồi, ảnh hưởng đối với đại cục không đáng nhắc tới.
Nhưng tai họa ngầm luôn tồn tại, vào lúc này, trong mắt Trần Kinh không thể chứa một hạt cát nào.
Nhưng mấy bộ phận trung tâm Thành ủy và văn phòng thành phố quá quan trọng, Trần Kinh bắt buộc phải bảo đảm trong khoảng thời gian này không tồn tại bất kỳ vấn đề gì.
Cho nên sau khi Trần Kinh suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này cuối cùng quyết định điều Hồng Hâm đến Hội đồng nhân dân thành phố, xem như là “minh thăng ám giáng” (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng).
Trần Kinh cũng không biết rằng, chiêu thức này của hắn, khiến Vương Dã thay đổi cách nhìn về hắn rất nhiều.
Vương Dã luôn cho rằng Trần Kinh muốn sắp xếp người thân tín xung quanh mình ở Kinh Giang, tạo thành vương quốc kinh doanh Trần Thị của mình, nhưng sau khi chính thức nói chuyện với Trần Kinh, ông ta liền cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ trước kia của mình.
Trần Kinh so với tưởng tượng của ông ta tỉnh táo hơn rất nhiều, đối với tính nghiêm túc trong công việc Trần Kinh vô cùng coi trọng.
Điều này với ông ta mà nói là một sự ủng hộ lớn lao, dù sao là Trưởng ban tổ chức, có chức có quyền, công việc của ông ta cũng dễ triển khai, ông ta đi đến vị trí ngày hôm nay không dễ dàng gì, có thể ở trên vị trí này thi triển tài hoa, ai không tha thiết ước muốn?
Vấn đề nhân sự của toàn Thành phố có thể điều phối thỏa đáng, trong lòng Trần Kinh cũng coi như là trút được một khối đá nặng.
Tuy nhiên dù vậy đầu óc Trần Kinh cũng vô cùng tỉnh táo.
Hắn biết rõ khảo nghiệm chỉ vừa mới bắt đầu, hiện tại sĩ khí của Kinh Giang đang dần dần có, các loại trào lưu tư tưởng cũng sinh động hơn, đây là hiện tượng tốt.
Nhưng nội bộ Kinh Giang vẫn chưa ổn định, bên trong bộ máy Thành ủy, thoạt nhìn mọi người đều cho rằng đã quy thuận, nhưng thực tế là như thế nào, trước mắt vẫn chưa dám chắc chắn, tất cả đều cần trải qua khảo nghiệm khó khăn mới biết được.
Càng quan trọng hơn là sự kiện của xưởng đóng tàu Kinh Giang, chỉ là một sự kiện thu nhỏ của tất cả doanh nghiệp nhà nước của Kinh Giang.
Rung cây dọa khỉ cũng tốt, hay là giết gà dọa khỉ cũng tốt, có một số người sẽ là chim thấy cành cong thì sợ, dừng cương trước bờ vực.
Nhưng có một số người có thể hoàn toàn tương phản, bọn họ sẽ chọn cách làm ngược lại, tiếng gió càng chặt có thể bọn họ càng nghĩ muốn lao một chuyến, sau đó tính toán đường lui cho chính mình.
Chó cùng rứt giậu, tâm lý gặp may, đây là bản tính con người, ai có thể biết trước sẽ xảy ra vấn đề gì sau này?
Mặt khác, điều kiện bề ngoài Kinh Giang cũng không có cải thiện rõ ràng, các Tỉnh Sở Giang cũng không có cái nhìn tốt đối với Kinh Giang, đầu tư của Kinh Giang khó khăn, hoàn cảnh cải thiện đầu tư của Kinh Giang cũng vô cùng dài lâu. Quan trọng nhất là tình hình thu nhập tài chính hiện tại của Kinh Giang không lên nổi, Chính quyền không có tiền muốn làm việc gì cũng không làm được, muốn chế định ra chính sách hữu hiệu cũng là khó khăn, không bột đố gột lên hồ.
Hiện tại Trần Kinh có cả kho kế hoạch lớn, nhưng thực thi sẽ khó khăn nhiều đến thế nào?
…
Đoàn khảo sát xưởng tàu Hoàng Hải đến Sở Thành.
Trần Kinh đích thân ra nghênh đón ở sân bay Sở Thành, thật đúng với một câu, có đôi khi thế giới quá nhỏ, trong đám người của đoàn khảo sát Trần Kinh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Phó chủ nhiệm thường trực phòng chỉnh đốn tác phong Uỷ ban kỷ luật quân đội Thu Nhược Hàn.
Nhìn thấy Thu Nhược Hàn, trong đầu Trần Kinh nảy ra vô số ý niệm, hắn tuy rằng sớm có chuẩn bị, biết rằng xưởng tàu Hoàng Hải và quân đội có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, nhưng hắn không dự đoán được, Thu Nhược Hàn không ngờ cũng xuất hiện trong đoàn khảo sát.
Cô ta là thân phận gì?
Lần này dẫn đầu đội Hoàng Hải là Phó tổng giám đốc kiêm tổng giám sát kỹ thuật giáo sư Dương Lâm Ngũ.
Giáo sư Dương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần khỏe mạnh, nhất là cặp mắt sáng ngời rất có thần.
Nói đến đại danh của ông, tuyệt đối là như sấm bên tai, viện sĩ công trình nước Cộng hòa, hưởng thụ tiền trợ cấp đặc biệt cao cấp dành cho chuyên gia, là người dẫn đầu ngành hệ thống kỹ thuật công nghiệp đại học thuyền Hoàng Hải, là nhà khoa học cấp bậc Quốc bảo của nước Cộng hòa.
Trần Kinh và giáo sư Dương bắt tay, hắn có chút kích động nói:
- Thầy Dương, đi đường vất vả, không ngờ ngại lại đích thân đến đây, chúng tôi thực sự là thụ sủng nhược kinh a!
Giáo sư Dương híp mắt, đánh giá cao thấp Trần Kinh, nói:
- Bí thư Trần, cậu rất trẻ tuổi, lần này chúng tôi đến xưởng đóng tàu Hoàng Hải là mang theo thành ý đến, tôi chân thành hy vọng chúng ta đàm phán thuận lợi!
Ông ta chỉ chỉ Thu Nhược Hàn phía sau nói:
- Bí thư Trần, đây là đại biểu đàm phán của chúng tôi lần này Thu Nhược Hàn, hiện cũng là tổng giám sát ban đầu tư của xưởng chúng ta.
Trần Kinh ngạc nhiên, định vươn tay ra, nhưng lại cảm thấy không hợp lễ tiết.
Dù sao bắt tay với phụ nữ, thông thường phải là phụ nữ chủ động giơ tay mới được, Trần Kinh hơi sửng sốt nói:
- Chủ nhiệm Thu, không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau trong trường hợp thế này, mấy tháng không gặp, cô thay đổi nhanh chóng, đã trở thành lãnh đạo xưởng đóng tàu Hoàng Hải rồi, thực sự là…..
Thu Nhược Hàn thản nhiên cười, thanh âm có chút lạnh tiếp lời Trần Kinh nói:
- Sao thế? Anh muốn nói là thế giới quá nhỏ à, tôi cảm thấy cũng đúng!
Giáo sư Dương ngẩn người nói:
- Hả? Hai người quen nhau?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Đương nhiên, tổng giám sát Thu là quan quân trẻ tuổi trong quân đội nhân dân, thanh danh rất lớn, như sấm bên tai!
Thu Nhược Hàn nhẹ hừ một tiếng nói:
- Được rồi, Bí thư Trần, anh không cần kiếm lời dễ nghe nói chuyện nữa, lần này chúng tôi đến xưởng tàu Kinh Giang là đàm phán chuyện thu mua đấy, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta không làm sự nghiệp từ thiện, chúng ta đều biết xưởng tàu Kinh Giang hiện nay chỉ là một cái vỏ bọc trống.
Không chỉ có như thế, còn nợ lần chồng chất, nói khó nghe hơn xưởng đóng tàu này đối với các anh là một cái bao lớn.
Tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán thuận lợi, dù sao chúng tôi thu mua một công ty, cũng không hy vọng thu mua một cái túi vải lớn.
Trần Kinh hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy lai giả bất thiện.
Thu Nhược Hàn người phụ nữ này khó đối phó, Trần Kinh sớm đã lĩnh giáo qua rồi, chẳng lẽ lúc này người phụ nữ này lại muốn xuất hiện như con thiêu thân sao?
Trần Kinh không tiếp tục đấu võ mồm cùng Thu Nhược Hàn, mà chắp tay lại đằng sau.
Từ sân bay đi ra, đã sắp xếp ba chiếc xe Mercedes-Benz chờ sẵn, lần này đón tiếp cách thức rất cao, đoàn xe đi thẳng đến biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Lần này đội ngũ đàm phán bên Kinh Giang chủ yếu là Liễu Tân Lâm làm đội trưởng, xưởng đóng tàu có một Phó xưởng trưởng đại diện, toàn bộ bố trí và đại cục do Uông Minh Phong và Trần Kinh hai người cùng hoàn thành.
Đoàn xe đến biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, Uông Minh Phong đã dẫn người chờ ở đó từ sớm, không tránh khỏi lại có một trận hàn huyên.
Buổi tối do Ủy ban nhân dân tỉnh mời khách, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách tiếp đãi, một bữa cơm cũng ăn đến dậy sóng.
Tuy nhiên ăn cơm xong, Uông Minh Phong gọi Trần Kinh lại, mở đầu đã nói:
- Trần Kinh, tình hình dường như có chút không đúng a, Chu Trọng Vọng không phải đã nói đàm phán đến gần đến đích rồi sao? Sao hôm nay tôi cảm thấy đoàn khảo sát này thực sự rất xa lạ?
Trần Kinh thở dài nói:
- Đúng vậy a, có thể chúng ta xem nhẹ rồi, đối với họ tìm hiểu quá ít, hôm nay cái người tổng giám sát đầu tư kia, trước kia là người của Ủy ban kỷ luật, ông nói chuyện này….
Uông Minh Phong cau mày nói:
- Cậu nói Thu Nhược Hàn à? Người phụ nữ này không dễ đối phó a, xem ra xưởng tàu Hoàng Hải quả nhiên là đơn vị quân đội kiến thiết trọng điểm, bọn họ treo cái tấm biển xí nghiệp địa phương này, thông qua con đường bình thường đưa ra thị trường đầu tư bỏ vốn, đối ngoại tự chịu trách nhiệm lời lỗ, trên thực tế bọn họ phụ trách sứ mệnh đặc thù.
Tôi vừa thu thập được một số thông tin và biết được, lần này bọn họ không chỉ đến Sở Giang chúng ta mà còn đi Sở Bắc khảo sát xưởng đóng tàu Lâm Vũ, như thế này liệu có phải là họ chuẩn bị hai chọn một không?
Trần Kinh nhíu chặt lông mày, nói:
- Không loại trừ khả năng này, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ muốn lợi dụng thủ đoạn này để tạo áp lực cho ta, bức chúng ta trong đàm phán phải đưa ra nhượng bộ, tôi thấy mỗi người trong đoàn khảo sát đều không đơn giản, bọn họ có chuyên gia kỹ thuật, có chuyên gia đàm phán, còn có giáo sư đánh giá tài sản, xem ra bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút nói:
- Chủ tịch Uông, hay là chuyện này chúng ta cứ xin chỉ thị của Bí thư đi, chưa biết chừng ông ấy có thể đưa ra một phán đoán khác với chúng ta.
Thần sắc Uông Minh Phong lộ ra chút cổ quái:
- Cũng được, chuẩn bị nhiều hơn một phần, chúng ta sẽ nhiều hơn một phần thắng.
Trần Kinh liếc nhìn thần sắc Uông Minh Phong, trong lòng hiểu được Uông Minh Phong không cho rằng đề nghị này là đúng.
Quan hệ giữa ông ta và Ngũ Đại Minh vẫn cứ tinh tế như cũ, hai người cũng không phải đồng lòng.
Chỉ là chuyện này quan trọng, đây là hạng mục lớn đầu tiên kể từ khi Uông Minh Phong nhậm chức đến nay, nếu như có thể thuận lợi thúc đẩy đàm phán lần này, giúp Sở Giang tiến cử vào xưởng đóng tàu Hoàng Hải, đối với ông ta mà nói là một cơ hội lớn để rạng rỡ mặt mày.
Cho nên ở ý nào đó mà nói, ông ta rất cẩn thận.
Tạm biệt Uông Minh Phong, Trần Kinh lập tức mở một cuộc họp đàm phán nhỏ với các tổ trưởng có liên quan tại xưởng tàu Kinh Giang. Địa điểm ở ngay văn phòng xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Xưởng tàu vừa mới trải qua đợt thay đổi nhân viên, qua mấy ngày Liễu Tân Lâm tự mình đôn đốc, đã có vài phần khí tượng.
Trên cuộc họp Trần Kinh nhấn mạnh lại về tầm quan trọng của công tác đàm phán lần này, hắn yêu cầu mỗi một đại biểu tham gia đàm phán đều bắt buộc phải có sứ mệnh cao thượng và tính trách nhiệm.
Nếu như có thể đàm phán thành công, tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang sẽ rất rộng lớn, Kinh Giang sẽ có một trụ cột công nghiệp lớn.
Tuy nhiên Trần Kinh cũng cường điệu, mặc dù tất cả mọi người đều hy vọng có thể đàm phán thành công, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua nguyên tắc, Trần Kinh yêu cầu hai nguyên tắc lớn không thể bỏ qua, thứ nhất là toàn bộ nhân viên xưởng tàu Kinh Giang phải do xưởng tàu Hoàng Hải tiếp quản, đây là ranh giới cuối cùng.
Thứ hai là hiện tại xưởng tàu có khoản nợ hơn tám trăm triệu đồng, Thành Ủy Kinh Giang và Ủy ban nhân dân thành phố có thể chịu số lẻ, nhưng nợ nần xưởng tàu Hoàng Hải phải chịu hết, đây cũng là điểm mấu chốt.
Bởi vì hiện tại Kinh Giang đã là một nghèo hai trắng rồi, nợ nần nớn như thế, chính quyền Kinh Giang không gánh được, cũng không thể gánh được.
Hiện nay các hạng mục công tác đều phải tiêu tiền, tài chính tương đối căng thẳng, nhất là trong kế hoạch nhỏ ba năm, các đơn vị đều phải sinh hoạt khá chặt chẽ, tiền của chính quyền như trên lưỡi dao, tuyệt đối không thể lại đi thanh toán cho xưởng tàu nữa.
Sau cùng, Trần Kinh nói chuyện riêng với Liễu Tân Lâm một lúc, trước khi đi Trần Kinh nắm chặt tay anh ta nói:
- Tân Lâm, công việc đàm phán giao cho anh rồi, anh đi ra từ cán bộ Ủy ban cải cách và phát triển, kinh nghiệm đàm phán đầu tư phong phú, đây là chiến trường của anh, hy vọng anh có thể nắm chắc, vì kiến thiết mới của Kinh Giang chúng ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT