Chuyên cơ của Thủ tướng Lý đang chạy nhanh trên đường băng, chấn động một chút, phi cơ đã bay lên trời.

Thư ký Từ Hồng Đào đặt một cốc cà phê trước mặt Thủ tướng Lý, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Máy bay vừa mới cất cánh, dưới sân bay có rất nhiều người đang di chuyển, đứng ở trên cao nhìn xuống, những người đó đều nhỏ như những con kiến. Ai còn có thể phân biệt được người nào là quan to, người nào là quan nhỏ?

Vốn định thị sát ba ngày, do sự kiên trì của Thủ tướng Lý cuối cùng đã ở lại thêm một ngày.

Đến lúc này, nhật trình của Thủ tướng Lý toàn bộ đã bị đảo lộn. Từ Hồng Đào làm việc ở văn phòng của Thủ tướng Lý đã rất nhiều năm, tình huống như vậy có thể nói là chưa bao giờ gặp qua.

Lãnh đạo văn phòng đối với việc này rất chú ý coi trọng. Tối hôm qua và sáng nay Từ Hồng Đào nhiều lần bị nhắc nhở.

Nhật trình của Thủ tướng Lý có thể tùy tiện thay đổi hay sao? Sắp sửa có cuộc gặp gỡ lãnh đạo cấp cao của nhà nước rồi, nếu như chỉ vì sửa đổi lịch trình, làm Thủ tướng Lý không kịp về dự hội nghị lãnh đạo cấp cao, trách nhiệm này ai có thể nhận nổi?

Từ Hồng Đào làm việc như thế hay sao? Làm một người thân tín bên cạnh Thủ tướng Lý, chẳng nhẽ lại không phân biệt rõ đâu là nặng đâu là nhẹ hay sao?

Đối mặt với những phê bình góp ý, Từ Hồng Đào không phản bác lại lời nào, anh ta còn có thể nói được gì?

Anh ta có thể ngăn Thủ tướng Lý không đi dự hội nghị mở rộng của Ủy viên thường vụ tỉnh Kinh Giang hay sao? Tính tình của Thủ tướng Lý ai mà chả biết, một khi ông ấy đã quyết định ai có thể ngăn cản được?

Cho nên, chuyến đi Sở Giang này, Từ Hồng Đào rất không thoải mái.

Vì thế, khi làm việc với văn phòng tỉnh ủy Sở Giang anh ta có một vài xung đột, thậm chí khi gọi điện cho trưởng ban thư ký tỉnh ủy Phùng, anh ta vô cùng hung hăng.

Nói anh ta khiêu chiến, làm khó dễ cũng được, tâm tình của anh ta thực sự không tốt, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt sự bất mãn của mình thôi.

-Tiểu Từ, thị sát Sở Giang lần này, cậu thấy như thế nào?

Thủ tướng Lý uống một ngụm cà phê, bỗng nhiên nói.

Từ Hồng Đào ngẩn người nói:

-Thủ tướng Lý, ngài cho tôi nói thật?

Thủ tướng Lý nhíu mày nói:

-Đương nhiên là nói thật! Chẳng lẽ tôi lại bảo cậu nói dối?

Từ Hồng Đào nói:

-Tôi cảm thấy rất không tốt, không khí của Sở Giang rất kém. Hiện nay toàn bộ sáu tỉnh Trung Nguyên, Sở giang tôi thấy là kém nhất. Ngài xem hội nghị ủy viên thường vụ hôm nay, vấn đề của thành phố Kinh Giang bộc lộ ra thực sự là giật mình. Một tỉnh có công tác kém như vậy, tôi nghĩ rằng bọn họ còn xa mới đến đích.

Thủ tướng Lý cười khẽ nói:

-Cậu nói cũng có lý, nhưng cách nhìn của tôi và cậu hơi có sự khác biệt. Trước kia tôi cũng nhìn nhận giống cậu, cảm thấy Sở Giang là một vấn đề rất nan giải, tuy nhiên sau khi đi dự hội nghị thường vụ, tôi cảm thấy hy vọng của Sở Giang là rất gần.

Duy Sở hữu tài (chỉ nước Sở mới có người tài), giá trị của câu nói này phải từ từ thưởng thức!

Từ Hồng Đào sửng sốt, nhìn chằm chằm Thủ tướng Lý, một lúc lâu không nói gì.

Anh ta đi theo Thủ tướng Lý nhiều năm như vậy, đối với tính cách của ông ấy có thể nói là vô cùng hiểu.

Vào lúc này ông ấy lại nói bốn chữ:

-Duy Sở có tài?

Từ Hồng Đào lập tức nghĩ đến Trần Kinh người tỏa sáng trong hội nghị thường vụ hôm nay, Từ Hồng Đào lúc ấy vô cùng kinh ngạc, anh ta không thể dự đoán được Bí thư thành ủy Kinh Giang- Trần Kinh lại còn trẻ như vậy.

Anh ta càng không thể dự đoán được chính là Trần Kinh ở hội nghị ủy viên thường vụ tranh luận vô cùng kịch liệt, lộ ra toàn bộ bản lĩnh vô cùng thâm hậu.

Thực lòng mà nói, Từ Hồng Đào vô cùng hổ thẹn, tuy rằng làm việc bên cạnh lãnh đạo trong thời gian dài, vị trí cao, cấp bậc cũng không thấp. Nhưng so về mặt tuổi tác, anh ta vẫn còn lớn tuổi hơn Trần Kinh.

Một người cán bộ trẻ như vậy, đã có chức vụ cao như vậy, ở địa phương là không có nhiều.

Cho dù là ở thủ đô, cán bộ cấp Cục hơn ba mươi tuổi, đó phải là người cực kỳ suất xắc.

Từ Hồng Đào đối với người Bí thư trẻ tuổi này có chút hâm mộ, có thể làm cho Thủ tướng Lý đánh giá bằng bốn chữ “Duy Sở hữu tài” thực sự là không thể xem thường.

Từ Hồng Đào âm thầm lưu tâm, sau này mình phải chú ý nhiều đến Trần Kinh, nói không chừng sau này trên chính trường, anh ta chính là một nhân vật khó lường.

Hơn ba mươi tuổi mà có quyết đoán như vậy, một thời gian sau, còn ghê gớm như thế nào?



Sân bay Sở Thành, phi cơ của Thủ tướng Lý đã biến mất ở phía chân trời.

Trần Kinh thu hồi ánh mắt, đang muốn cùng Ngũ Đại Minh nói chuyện, vai của hắn bị vỗ một cái, quay đầu lại, cảm thấy không ngờ là Từ Tự Thanh.

Hắn vội nói:

-Chủ tịch Tỉnh!

Từ Tự Thanh cười ha hả nói:

-Không sai! không ngờ cậu lại có bản lĩnh lớn như vậy. ở thời điểm mấu chốt, cậu dám kiên trì giữ vững lập trường, có gan đánh cược, đáng được công nhận. Nói thật lòng, đến tôi mà còn bị cậu che mắt rồi!

Ông ta dừng một chút, nói:

-Chuyện xưởng đóng tàu Hoàng Hải các cậu phải chú ý coi trọng, xưởng đóng tàu Hoàng Hải là xí nghiệp trọng điểm quốc gia, địa vị cao. Khi tiếp đãi không thể qua loa được! Nếu như việc thu mua này đàm phán thành công, sẽ đẩy nhanh tốc độ năm năm phát triển của Kinh Giang!

Trần Kinh gật đầu nói:

-Chủ tịch Tỉnh ngài yên tâm, chúng tôi đã làm xong công tác chuẩn bị. lần này tiếp đãi không chỉ có thành phố của chúng ta, mà còn có sự ủng hộ của Tỉnh. Vừa rồi Chủ tịch tỉnh Uông đã bày tỏ thái độ, ông ta sẽ đem toàn lực ủng hộ công tác của chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm kích!

Từ Tự Thanh chớp mắt, sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh biến mất, nói:

-Tốt, rất tốt! Có sắp xếp thì tôi yên tâm rồi! Đối với việc tốt đẹp như vậy, chúng tôi rất ủng hộ, Ủy ban nhân dân Tỉnh sẽ dốc toàn lực để ủng hộ!

-Cảm ơn Chủ tịch Tỉnh, có những lời này của ngài, tôi an tâm rồi!

Trần Kinh nói

Hai người hàn huyên vài câu, Từ Tự Thanh dần dần rời khỏi, Trần Kinh tiến đến gần Ngũ Đại Minh nói:

-Bí thư, nơi này là địa bàn của Kinh Giang chúng ta rồi. Hiện tại không còn sớm nữa, một lúc nữa có thể ăn cơm tối, hay là tiện đường ngài đến Kinh Giang chúng ta dùng cơm?

Tâm tình Ngũ Đại Minh rất tốt, cười ha ha, nói:

-Được rồi, xem cậu kìa, chỉ có Kinh Giang cậu mới có cơm ăn?

Trần kinh xấu hổ cười, Ngũ Đại Minh đến gần thấp giọng nói:

-Buổi tối tôi bảo chị dâu cậu nấu vài món ăn, đều là những món cậu thích ăn, Có gà gô, còn có rau đắng, chúng ta uống một chén!

Trần Kinh gật đầu nói:

-Nếu tôi mà chối từ là bất kính rồi, nhất định đến!

Ngũ Đại Minh cười, vỗ vai Trần Kinh nghiêm trang nói:

-Cậu phải nhớ kỹ, thắng không kiêu, bại không nản!

Trần Kinh cười ha ha nói:

-Bí thư ngài nói ngược rồi, phải là bại không nản, thắng không kiêu. Tôi là trước bại sau thắng, chuyển bại thành thắng!

-Tiểu tử ngươi, nên làm gì thì làm đi, đừng ở trước mặt ta đắc chí!

Ngũ Đại Minh trừng mắt nhìn hắn, trên mặt lại tràn ngập tươi cười.

Lần này Trần kinh ở kinh Giang chơi quả ú tim, cuối cùng có được một kết quả viên mãn, đây không chỉ là quan trọng đối với việc nắm quyền của Trần Kinh, mà đối với đại cục của Sở Giang cũng có một sự biến chuyển lớn.

Vấn đề của Sở Giang giải quyết xong rồi, tương đương với việc Ngũ Đại Minh đã thành công lập ra một cột mốc kiểu mẫu, có cột mốc kiểu mẫu này, Công tác ở Sở Giang, áp lực của ông ta giảm đi rất nhiều.

Lại nói tiếp, Từ năm trước có sự chuyển biến xấu đến nay, hôm nay Trần Kinh và Ngũ Đại Minh là tiếp xúc lần đầu tiên.

Trong quá trình này, Trần Kinh bị rất nhiều nghi ngờ, gặp rất nhiều khó khăn, xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến Trần Kinh không thể nắm trong tay cục diện.

Nhưng khi gặp những thời khắc nguy hiểm đó, Trần Kinh cũng không hề tiếp xúc với Ngũ Đại Minh, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi.

Hai người có duy nhất liên hệ điện thoại, chính là Ngũ Đại Minh thông báo cho Trần Kinh ngày họp hội nghị.

Một câu nói thừa đều không có, nhưng Trần Kinh có thể cảm nhận được ý chí của Ngũ Đại Minh kiên định giống mình, có thể cảm nhận được sự tin tưởng,và ủng hộ của ông ta đối với mình.

Nam nhân kết giao, không cần nhiều lời, hết thảy đều ở trong lòng.

Kế tiếp, khẳng định Sở Giang vẫn còn gặp phải rất nhiều khó khăn trở ngại, mà Trần kinh còn phải cần đến sự giúp đỡ của Ngũ Đại Minh để cùng chiến đấu, nhưng lúc này, hai người đều không ai đề cập đến vấn đề này, tất cả đều không nói…

Giao lưu cùng Ngũ Đại Minh thời gian ngắn, Trần Kinh không hề quay đầu lại.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được phía sau có một cặp mắt đang nhìn mình.

Hắn rất muốn quay đầu nhìn cặp mắt kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè nén được thôi thúc đó.

Hắn không cần phải biết chủ nhân của cặp mắt kia là ai, bởi vì từ nay về sau, hắn ở Sở Giang nhất định sẽ bị khắp nơi chú ý, đại danh của hắn rất nhanh sẽ nổi tiếng ở Sở Giang.

Cách mạng chưa thành công, nhiệm vụ đồng chí đảm nhiệm cần phải cố gắng!

Con đường tương lai sẽ có rất nhiều gian khổ, khó khăn sẽ lớn hơn so với tưởng tượng. Nhưng đối với hết thảy những thứ đó, Trần Kinh đã sớm có chuẩn bị, từ sâu trong nội tâm, hắn chưa từng e ngại khó khăn!

Nhìn bóng Trần Kinh đi khuất.

Sắc mặt Từ Tự Thanh dần dần âm trầm, ông ta chậm rãi đóng cửa sau ô tô lại, nói:

-Lái xe!

Ô tô chậm rãi khởi động, Từ Tự Thanh khép hờ hai mắt, nằm ngửa trên ghế, trong lòng vô cùng buồn bực.

Cuối cùng ông ta đã đánh giá thấp Trần Kinh, đánh giá thấp Từ Đại Minh.

Trần Kinh không hổ là nhân tài trẻ tuổi của Tây Bắc, có mưu trí, có thủ đoạn, có quyết đoán.

Trần Kinh dùng khổ nhục kế ở Kinh Giang, bản thân không để ý đến.

Không chỉ không để ý đến, hơn nữa còn phạm một sai lầm, vốn dĩ là người của mình, tự mình còn đem đẩy sang phía đối thủ là Ngũ Đại Minh

Hiện tại ông ta không thể không cân nhắc xem về sau thế nào cùng Trần Kinh tiếp xúc.

Trần Kinh là con rể Phương gia, hy vọng trong tương lai của Tây Bắc. Từ Tự Thanh là trụ cột của Tây Bắc, hiện tại Tây Bắc vô cùng trung thành, đáng tiếc hai người hoàn toàn trái ngược, chính là bằng mặt không bằng lòng.

Từ Tự Thanh không thể không suy xét, ở nội bộ Tây Bắc, khả năng bản thân sẽ bị người khác lên án.

Mà sức mạnh kiên cường của Trần Kinh, cũng gây cho ông ta một áp lực lớn.

Người khác không biết về xưởng đóng tàu, Từ Tự Thanh đối với xưởng đóng tàu hiểu rất rõ. Sở dĩ xưởng đóng tàu Hoàng Hải được quốc gia coi trọng, nguyên nhân một phần là vì quốc gia muốn toàn lực ủng hộ mũi nhọn công nghiệp, mà nguyên nhân trọng yếu là cần phát triển quân đội.

Hải quân nước cộng hòa cần phải mạnh, cần bảo vệ mấy triệu ki lô mét vuông hải phận, ở mấy chục năm về sau đương nhiên phải gia tăng được thực lực.

Quan trọng trước tiên hải quân phải được trang bị hiện đại, nhất định phải nghiên cứu tàu chiến, mà xưởng đóng tàu Hoàng Hải chính là đơn vị được quốc gia và quân đội chọn là trung tâm nghiên cứu.

Doanh nghiệp số một như vậy, Trần Kinh lại có thể tìm được, hơn nữa bước đầu còn đạt thành hiệp nghị, không có quân đội đứng sau ai tin được?

Mà Trần Kinh có thể vượt qua mình, đả thông được các chủ chốt của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, điều này chứng minh cái gì?

Cái này ít nhất cũng chứng minh, lực lượng quân đội ở Tây Bắc, đã hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của Trần Kinh, đãi ngộ này trước đây Từ Tự Thanh cũng chưa có, điều này tiến thêm một bước chứng minh, Trần Kinh người này tương lai là vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play