Ghế nằm bằng một tấm vải bạt, đây là thứ đồ gia dụng tốt nhất trong nhà Hạ Vĩnh Qúy.

Bên cạnh ghế vải bạt đặt một ghế đẩu, trên ghế đặt một bộ chén sứ men xanh, trong chén đặt bốn quả trứng luộc, đây là món điểm tâm vợ Hạ Vĩnh Qúy bận rộn hồi lâu chuẩn bị để đãi khách.

Trần Kinh ngồi trên ghế, nhưng lại không thể dựa vào phía sau, bởi vì vừa dựa vào, hắn sẽ phải nằm xuống.

Trước mặt hắn, một ông lão hơn 60 tuổi ngồi trên chiếc ghế gỗ, vẻ mặt tươi cười, lộ ra mấy cái răng thưa thớt.

Còn một người trung niên cao chừng 1m5, làn da ngăm đen, co quắp ngồi trên cái ghế đẩu ba chân.

Nhìn thấy sắc mặt Trần Kinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông cụ nụ cười kém tươi, cũng trở nên hơi mất tự nhiên.

Qua thật lâu, ông ta mới nói:

- Bí thư, đứa nhỏ tiểu Thanh này biết điều, là một mầm mống tốt, nhưng tình hình trong nhà thật sự không thể cho nó đi học. Vĩnh Qúy năm nay không có việc làm, không kiếm được bằng tám phần năm ngoái, nếu không có tôi và bà lão, nó còn có thể tiết kiệm được chút tiền.

Đều tại tôi và bà lão đã già rồi, thêm hai miệng ăn…

Ông lão ảm đạm lắc đầu.

Hạ Thanh đứng phía sau cha, hai tay nắm lại, bỗng nhiên nói:

- Ông, cháu. Cháu đều liên hệ với bạn bè rồi, ngày kia cháu đi Lĩnh Nam, nơi đó có thể kiếm tiền. Một tháng có thể kiếm hơn 1000, hiện tại nhiều sinh viên đều kiếm tiền như vậy. Cháu không đi học nữa, không hối hận.

Trần Kinh quay đầu nhìn đứa nhỏ, lấy một quà trứng từ trong bát ra đưa tới, nói:

- Tiểu Thanh, lại đây, ăn một quả trứng gà đi.

Cô bé vội vàng trốn ra phía sau, khoát tay nói:

- Không, chú Trần…cháu vừa ăn cơm xong, no rồi, chú ăn, chú ăn đi.

Trần Kinh không vui nói:

- Cho cháu ăn, thì cháu ăn đi. Bằng không chú Trần sẽ không vui.

Ông lão ngẩn người, nói:

- Cháu gái, chú Trần cho cháu, cháu ăn đi, ngày mai bảo bà nội luộc thêm cho cháu một quả trứng gà, ra ngoài ngồi ăn trên xe.

Cô bé rụt rè cầm quả trứng trong tay Trần Kinh, nhanh chóng lui về.

Trần Kinh nói với ông lão:

- Cụ, lão Hạ, như vậy đi, vấn đề đi học của đứa bé, tôi cảm thấy vẫn nên đi, cô bé nhỏ quá, ra ngoài làm không an toàn, cũng không chịu được. Vấn đề học phí, tôi nghĩ cách giải quyết, không chỉ có thể giải quyết vấn đề học phí, việc ăn ở ở trường, tôi sẽ có cách.

Một mầm non của nhà lão Hạ như vậy, đây là một mầm non hy vọng.

Sở Giang có câu châm ngôn, một thế hệ suy vong, một thế hệ phát triển. Trẻ con học nhiều một chút, tương lai lên đại học, ăn cơm nhà nước, cả nhà mình có phải là sẽ có hy vọng rồi không?

- Ăn…ăn cơm nhà nước?

Ông cục kinh ngạc nói, thần sắc biến đổi mạnh.

Hạ Vĩnh Qúy từ nãy vẫn cứ chân tay không yên, sắc mặt cũng thay đổi, anh ta lắp bắp nói:

- Ăn…ăn cơm nhà nước không dễ đâu? Chúng tôi…

Trần Kinh nói:

- Anh cho là khó thì sẽ khó, nhưng kỳ thật rất đơn giản. Như vậy đi, mọi người tin tưởng tôi một lần được không? Tiểu Thanh biết điều, tôi thấy được. Chúng ta cùng cố gắng, bồi dưỡng tốt cô bé, mọi người thấy được không?

Trần Kinh khoát tay, lão Hà lấy ra túi xách của Trần Kinh, từ bên trong lấy ra một tập tiền.

Trần Kinh nói:

- Lão Hạ, đây là 5000. Mọi người cầm trước, mai tôi sẽ bảo trường học, để họ sắp xếp cho Tiểu Thanh đi học lại, miễn giảm học phí, sinh hoạt phí, mọi người thấy sao?

- Cái này…cái này…

Ông cụ đột nhiên trừng mắt, lão Hạ cũng đứng dậy.

Sau khi kinh ngạc một lúc lâu, lão Hạ động môi nói:

- Bí…bí thư Trần, anh…ân tình của anh đối với nhà tôi quá lớn, chúng tôi sao có thể đáng?

Trần Kinh cười cười nói:

- Lão Hạ, đừng nói lời báo ơn. Nói ra, đều là do tôi làm bí thư không tốt, không giải quyết được vấn đề tìm việc làm cho công nhân thất nghiệp, khiến cuộc sống của mọi người khó khăn. Xem như tôi có lỗi với mọi người trước, hôm nay tôi thật sự hổ thẹn, chỉ muốn bù đắp ít nhiều.

Cũng hy vọng mọi người tin tưởng Đảng và chính quyền, chúng tôi nhất định sẽ có chính sách có lợi hơn, để mọi người đều từ từ tìm được việc. Nghĩ cách để mọi người thoát khỏi khó khăn, thậm chí chuyển ra khỏi khu ổ chuột, tới nơi tốt hơn.

- Mọi người đồng thấy được không?

Ông lão liên tục gật đầu, hai mắt rưng rưng, vươn tay cầm lấy tay Trần Kinh nói:

- Bí thư, cậu đúng là Bí thư tốt, cậu là ân nhân của chúng tôi.

Ông vẫy tay với con bé:

- Tiểu Thanh, mau tới đây cám ơn chú Trần.

Hạ Thanh đi tới, đỏ bừng mặt nói:

- Cảm ơn chú Trần, cám ơn chú.

Cô bé nói năng lộn xộn, mặt đỏ bừng, trong mắt lại ánh lên niềm vui, liếc mắt có thể nhìn ra trong lòng cô rất vui và kích động.

Sau đó Trần Kinh lại hàn huyên với lão Hạ thật lâu, cuối cùng lúc hắn đứng dậy chào, lão Hạ cứ nằng nặc đưa mấy quả trứng cho hắn, bắt hắn phải cầm về.

Trần Kinh không từ chối được, cầm trứng gà, nhẹ nhàng gật đầu, mới xoay người đi.

Đi ra tiểu viện, ngăn cả nhà Hạ Vĩnh Qúy tiễn, Trần Kinh hít một hơi thật sâu

Tâm tình hắn vừa nặng nề vừa thoải mái.

Đó là một mâu thuẫn, hắn phiền lòng vì một gia đình lớn như vậy, lại sốn trong khu lều, có bao nhiêu gia đình giống thế? Hắn có thể giải quyết khó khăn của một Hạ Vĩnh Qúy, nhưng có năng lực giải quyết khó khăn của cả khu ổ chuột không?

Hơn nữa, một mình hắn ngay cả nếu trí kế hơn người, bằng sức lực của một mình hắn liệu có thể hoàn thành được nhiệm vụ gian khó như vậy không?

Muốn khiến Kinh Giang giàu có, phải có tập thể lãnh đạo giỏi, phải có các cấp Đảng ủy và chính quyền mạnh, mọi người cùng cố gắng, mới có thể thực hiện được mục tiêu này.

Trần Kinh thoải mái, vì thăm nhà lão Hạ, hắn đột nhiên cảm giác được áp lực hiện tại của bản thân, những công kích và phỉ báng mình của những phần tử được lợi kia, thật không đáng nhắc tới.

Ở Kinh Giang hắn có mục tiêu cao hơn, sự theo đuổi xa hơn.

Hắn giải quyết vấn đề doanh nghiệp nhà nước, chỉ là bước đầu mà thôi, bước đầu nho nhỏ, mấy con tôm tép nhảy ra cũng không giải quyết được, nói gì dẫn dắt toàn bộ nhân dân Kinh Giang xoay chuyển khỏi tình huống khó khăn, thực hiện cuộc sống khá giả toàn diện?

Không thể không nói, sự kiên định về ý chí của một người quyết định sự khoáng đạt trong lòng người đó.

Trần Kinh tin tưởng vững chắc, con đường của mình sẽ ngày càng rộng, Kinh Giang cũng sẽ càng ngày càng tốt, tất cả khó khăn chỉ là tạm thời, tất cả khó khăn cũng chỉ là hổ giấy.

- đích đích.

Hai tiếng còi vang, một chiếc xe máy chạy nhanh vượt lên từ phía sau.

Lão Hà biến sắc, vội kéo Trần Kinh lại, Trần Kinh nhanh chóng tránh đi.

Bánh xe của xe máy bắn bùn lên, khiến cả chiếc quần Trần Kinh ướt bùn.

Lão Hà quát:

- Này…

Trần Kinh khoát tay nói:

- Bỏ đi, đường nhỏ quá, quá hỏng, cũng không thể trách người ta hết.

Lão Hà kinh ngạc không nói lời nào, sự tức giận trên mặt không giảm.

Ngay vào lúc này, xe máy phía trước dừng lại, người lái xe đi xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, híp mắt nhìn Trần Kinh, cười ha hả nói:

- A, tưởng ai? Hóa ra là Bí thư Trần, ôi, ôi trời ơi. Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi. nơi này cũng không phải khách sạn xa hoa, đại bí thư Trần sao lại hạ mình đến xóm nghèo này vậy?

Người này tay cầm mũ bro hiểm, khập khiễng đi tới phía Trần Kinh, rõ ràng là Trịnh Viễn Khôn.

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, nhanh chóng lại giãn ra, nói:

- Tôi còn tưởng ai, hóa ra là Trịnh tổng, nơi anh có thể tới, tôi không thể tới sao?

Trịnh Viễn Khôn cười ha hả nói:

- Chúng ta sao giống nhau được? Tôi là một dân thường, anh là đại bí thư, không cùng giai cấp.

Lão Hà nhìn nói:

- Anh nói chuyện kiểu gì thế, Đảng chúng ta đều là Đảng của giai cấp công nhân, anh giác ngộ hơi thấp đó.

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người, Trần Kinh lại cười ha hả nói:

- Anh xem kìa lão Trịnh, ngay cả lão Hà lái xe cũng nói anh giác ngộ thấp. Tôi thấy đúng là anh giác ngộ hơi thấp rồi.

Trịnh Viễn Khôn không ngại ngùng gì cười, chuyển chủ đề, nói:

- Bí thư Trần, không phải là anh nói lời từ biệt với Kinh Giang trước đấy chứ? Gần đây tin đồn của Kinh Giang bất lợi cho anh, tôi nghe nói rất nhiều tin đồn của Kinh Giang liên quan tới việc anh phải rời đi, không phải là thật đấy chứ.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, lấy bao thuốc trong túi rút một điếu đưa cho Trịnh Viễn Khôn nói:

- Lão Trịnh, anh đúng là người thích nói đùa. Hiện tại tôi nói đùa với anh một câu nhé, anh cảm thấy có phải như vậy không. Hiện tại càng nhiều người muốn đuổi tôi khỏi Kinh Giang, càng chứng tỏ tôi thành công ở Kinh Giang.

Anh nói xem những người này vì sao lại huy động nhiều lực lượng như vậy để đuổi tôi khỏi Kinh Giang? Mà cái gọi là rất nhiều người kia, có phải bao gồm cả những dân chúng sống ở khu ổ chuột không? Tôi thấy chưa chắc đâu.

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời.

Trần Kinh châm thuốc, dùng ngón tay chỉ vào khu ổ chuột nói:

- Vấn đề của Kinh Giang là ở đâu? Vấn đề của Kinh Giang ngay ở cán bộ của chúng ta, doanh nghiệp của chúng ta, doanh nghiệp quốc doanh của chung sta, không ai nghĩ cách giải quyết cho xong vấn đề của khu ổ chuột này.

Trong đầu họ nghĩ gì? Bọn họ chỉ nghĩ thăng quan phát tài, có người muốn làm quan tìm tài lộc, có người lại muốn dựa vào quan để phát tài.

Cho nên lão Trịnh, anh không phải vui sướng khi người gặp họa, cười quá sớm khi tôi tuyệt đường. lúc anh đi xe máy trên đường nhỏ lầy lội, đầu óc nghĩ tới một chút ngày ở khách sạn xa hoa, người ở đó nói với anh, nói Trần Kinh tôi muốn ép hàng chục ngàn người thất nghiệp ở Kinh Giang, có bao nhiêu độ tin cậy.

Tôi đề nghị với anh, lần sau họ thật sự cổ động anh phát động công nhân, bảo anh tổ chức gây rối, anh tốt nhất nên dùng xe máy đưa họ tới nơi này để họ nói, anh thấy sao?

Trịnh Viễn Khôn trợn mắt há mồm nhìn Trần Kinh, ông ta bình thường nhanh mồm nhanh miệng, miệng lưỡi lưu loát, nhưng giờ lại kinh ngạc không nói nên lời.

Trần Kinh khẽ phất tay, bảo lão Hà:

- Đi thôi, lão Hà, đi cùng tôi một đoạn nữa…

Trơ mắt nhìn Trần kinh và lão Hà biến mất ở một ngõ nhỏ, Trịnh Viễn Khôn thật lâu không nói gì.

Ông ta bỗng nhiên nghĩ, hay Trần Kinh này không phải một công tử bột? Anh ta thật sự có thể làm được chút chuyện?

Trịnh Viễn Khôn lại nhớ ra Trần Kinh còn giúp ông ta thu dọn bếp, rửa bát, công tử bột hình như sẽ không làm mấy việc đó.

Mặt ông ta biến sắc mấy lần, qua thật lâu, mới lại trèo lên xe máy, đi chậm lại, ông ta có vẻ không yên lòng, tâm sự nặng nề…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play