Nhìn Ngũ Đại Minh có vẻ rất tiều tụy.

Có lẽ do buổi tối không hóa trang, Trần Kinh cảm thấy mặt của ông ta rất xanh, người rất gầy, trên mặt làn da lòng lẻo khô quắt, nhìn có vẻ rất già.

Thư ký Ngũ Dịch dẫn Trần Kinh vào văn phòng Ngũ Đại Minh, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đi ra.

Trần Kinh cẩn thận đi lại gần nói một tiềng:
- Bí thư!

Ngũ Đại Minh khẽ mỉm cười, nói:
- Sao vậy? Có phải tôi thay đổi quá nhiều rồi! Cậu không nhận ra nữa rồi?

Trần Kinh nói:
- Bí thư, ông phải chú ý chăm sóc sức khỏe, một thời gian không gặp ông, ông gầy đi rất nhiều!

Ngũ Đại Minh khẽ thở dài, nói:
- Đã kiểm tra qua rồi, không có bệnh gì nguy hiểm, túi mật nhiễm trùng, sau đó lại bệnh dạ dày. Không được ăn đồ ăn có dầu tanh, không ăn được cơm cứng, bác sĩ dặn dò phải chịu khó điều dưỡng, tôi giờ hàng ngày chỉ được ăn cơm canh đạm bạc!

Trần Kinh im lặng không nói.

Ngũ Đại Minh tuy trong người có bệnh nhưng tâm bệnh nghe chừng càng nặng hơn.

Ông ta trong lúc không được nhiều người ủng hộ lại bị trung ương bổ nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Sở Giang, áp lực rất lớn.

Lúc đấy đối với việc đề bạt ông ta, có rất nhiều ý kiến không tương đồng, cho rằng trung ương đề bạt ông ta là nóng vội đốt cháy giai đoạn.

Sở Giang là nơi Trần Kinh đã từng công tác và sinh sống đã nhiều năm, hắn nắm rất rõ sự phức tạp ở địa phương này.

Mấy tỉnh vùng Trung Nguyên, thì Sở Giang là địa phương phức tạp nhất.

Ngũ Đại Minh có năng lực, nhưng kinh nghiệm có vẻ vẫn chưa đủ, dựa vào Sở Giang Tỉnh một Tỉnh lớn ở Trung Nguyên, mới đầu khó tránh khỏi vất vả.

Hiện tại trong bộ máy của Sở Giang, Ngũ Đại Minh ở một phe, Chủ tịch Tỉnh Từ Tự Thanh ở một phe, Uông Minh Phong hiện tại cũng là tro tàn lại cháy, đảm nhận chức Phó chủ tịch Tỉnh. Hai người bọn họ lúc đầu đều là có quan hệ gần gũi với Bí thư Sa.

Nhưng từ sau khi Bí thư Sa rời Sở Giang, quan hệ giữa Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong trở lên vô cùng xấu, hiện tại ở Sở Giang, đối với Ngũ Đại Minh đối thủ hung dữ nhất chính là Uông Minh Phong.

Mặt khác, trong bộ máy trung ương kinh nghiệm của Lã Quân Niên tương đối nhiều, Lã QUân Niên đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy, trước kia ông ta và Ngũ Đại Minh chính là đối thủ cạnh tranh, đối với việc Ngũ Đại Minh lên nhậm chức, trong lòng ông ta cũng có chút bực tức, cho nên về phương diện phối hợp giữa hai người. Khó tránh khỏi sai sót.

Mà lần này Phó Chủ tịch Tỉnh Mao xảy ra chuyện. Đả kích đối với Ngũ Đại Minh là tương đối lớn.

Mao Quân Huy là cán bộ rất được Ngũ Đại Minh coi trọng, cũng là cán bộ rất gần gũi với Ngũ Đại Minh, hiện tại Mao Quân Huy bị điều tra ra có vấn đề, tâm trạng và hoàn cảnh của Ngũ Đại Minh không nghĩ cũng có thể biết.

Trong trầm mặc, Trần Kinh vùi đầu vào uống trà.

Hắn muốn tìm một số từ ngữ để an ủi Ngũ Đại Minh. Nhưng vào giờ khắc này hắn có thể nói gì?

Ngũ Đại Minh dù sao cũng là Bí thư một Tỉnh, một vị quan đến cấp bậc này, còn cần có người đến an ủi hay sao? Hơn nữa, lãnh đạo đều có sự tôn nghiêm của lãnh đạo, những lời an ủi của Trần Kinh, khác nào vẽ rắn thêm chân.

Qua một lúc lâu, Trần Kinh trầm ngâm nói:
- Bí thư, chuyện của Phó chủ tịch Tỉnh Mao là như thế nào?

Ngũ Đại Minh cười khổ lắc đầu nói:
- Coi như là dùng người không đúng! Mao Quân Huy có tật xấu, trước đây tôi có biết. Tình hình của Sở Giang chúng ta chắc cậu cũng đã rõ, từ trước đến nay đều là có vấn đề, vào thời điểm gặp phải khó khăn, chúng ta cần phải đặc biệt đề bạt một số người có năng lực.

Ông ta lạnh lùng hừ một tiềng, nói:
- Nhưng ai ngờ đến Mao Quân Huy tự nhiên lại cả gan làm loạn đến vậy? Nói như thế này suy đồi không biết trước được. Vấn đề này là do trách nhiệm của tôi!

Ông ta chỉ chỉ khói ở trên bàn nói:
- Cậu đúng là tẩu thuốc, có thể hút thuốc! Cho tôi một điếu đi!

Trần Kinh rút ra một điếu thuốc đưa cho Ngũ Đại Minh, sau đó cũng tự mình châm thêm một điếu.

Trong phòng nhanh chóng tràn đầy khói thuốc.

- Bí thư, vấn đề của Sở Giang rất nghiêm trọng sao?
Trần Kinh dè dặt nói.

Ngũ Đại Minh gật gật đầu nói:
- Rất nghiêm trọng, chủ yếu ở trên mấy phương diện, phương diện đầu tiên là địa phương thiếu con đường mới để khai thác phát triển kinh tế, mấy năm nay kinh tế của các địa phương bọt biển nhiều, vấn đề đầu tư thừa xảy ra nghiêm trọng, nợ lần của địa phương ngày càng tăng. Đầu tư không hợp lý, các dự án không hợp lý, lãng phí nghiêm trọng.

Mặt khác, không khí xã hội dân gian không tốt, những nhân tố không ổn định trong xã hội nhiều, không phải là có một câu chuyện cười? Nói có một chuyến bay bay qua Sở Giang, nghe thấy bên ngoài có âm thanh khác thường, các hành khách hoảng hốt vô cùng. Các nữ tiếp viên hàng không liền đi ra trấn an hành khách, nói cho bọn họ biết là đang bay qua Tỉnh Sở Giang, nói rằng âm thanh khác thường đó là tiếng người dân Sở Giang đánh màn chược, khuyên mọi người không nên hoảng hốt...

Nói đến đây, Ngũ Đại Minh không nhịn được cười to lên, sau đó lắc lắc đầu nói:
- Cậu xem yên lặng âm u như thế này, cái này cho thấy xã hội Sở Giang không mạnh khỏe! Đương nhiên, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là vấn đề đoàn kết, không có đoàn kết sẽ không có việc làm, cũng sẽ không có phát triển!

Trần Kinh yên lặng ngồi nghe những lời của Ngũ Đại Minh, hắn không nói một lời nào, vào giờ khắc này, hắn tốt nhất nên chỉ là một người nghe!

Những lời này đối với người khác Ngũ Đại Minh sẽ không nói, cũng chỉ có lúc này Trần Kinh có ở đây, ông ta mời nói thẳng thắn như vậy.

Trước mắt tình hình Sở Giang là như vậy, không trách Ngũ Đại Minh lại bi quan như vậy.

Sở Giang ở thời của Hách Quốc Dân, vấn đề được lộ ra khá nghiêm trọng, Hách Quốc Dân quản lý toàn bộ Sở Giang, quá đề cao số liệu, theo đuổi đầu tư quá mức, quá chú ý đến việc theo đuổi thành tích, tất cả chính là nguyên nhân tai họa ngầm xảy ra liên tiếp.

Về phần vấn đề bộ máy của Sở Giang không đoàn kết, đây dường như là truyền thống của Sở Giang.

Cũng chỉ có thời gian đầu lúc Bí thư Sa ở đấy, bộ máy Sở Giang còn có thể đoàn kết một chút, từ khí Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang, vấn đề trong nội bộ bộ máy ở Sở Giang vẫn rất nghiêm trọng.

Tổng giám đốc Lý thị sát Sở Giang, lúc nhìn vào bộ máy của Sở Giang, phê bình đúng điểm mấu chốt là nội bộ trong bộ máy của Sở Giang có nội chiến, nguyên văn của anh ta là:
- Người Sở Giang không xảy ra nội chiến, vậy thì mặt trời sẽ mọc từ đằng tây!

Làm tổng giám đốc, nói ra những lời nghiêm trọng như vậy, tình hình của Sở Giang lúc đó có thể không cần nghĩ cũng biết.

Mà trong ba năm ngắn ngủi, Sở Giang thường xuyên có sự thay đổi cán bộ, đây cũng là điểm bất đắc dĩ của trung ương.

Trung ương hy vọng Sở Giang có thể đoàn kết, nhưng mọi chuyện từ trước đến nay vẫn không như mong muốn, từ tình hình trước mắt cho thấy, Ngũ Đại Minh dường như cũng không có năng lực tập trung được lòng người dân Sở Giang.

Nói rất nhiều chuyện với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh cũng hiểu biết nhiều hơn, nhưng hắn không hề có bất kỳ phát biểu nào về ý kiến của bản thân với các loại vấn đề này.

Hắn tin, Ngũ Đại Minh sẽ không vì chút chuyện nhỏ này làm khó.

Ngũ Đại Minh là người đã từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cũng từng lên từng xuống, đối diện với khó khăn, ông ta nhất định sẽ có thể nghĩ ra cách hợp lý, Trần Kinh nói thêm điều gì đó, giống như là làm chuyện vô ích rồi.

Hai người chuyện trò vui vẻ, Ngũ Đại Minh đột nhiên nói:
- Trần Kinh, tôi muốn để cậu đến Sở Giang làm việc, cậu có đồng ý hay không?

Trần Kinh ngạc nhiên, ngơ ngác không nói thành lời, nói:
- Bí… Bí thư, tôi đến Sở Giang làm việc? Tôi vừa đến thủ đô mới được có mấy tháng!

Ngũ Đại Minh cười cười nói:
- Tôi là nói đùa, hôm qua tôi có gặp Bộ trưởng Mễ, tôi đưa ra một số yêu cầu với ông ấy, trong đó có một yêu cầu chính là hy vọng cậu có thể đến Sở Giang. Lúc đó bộ trưởng Mễ đã hủy bỏ điều kiện này. Sở Giang quá phức tạp, không gian trao quyền cho cán bộ Sở Giang cũng hẹp, không phải là dễ để đến!

Trần Kinh mím chặt đôi môi, không biết nói gì cho phải.

Ngũ Đại Minh để cho mình đi Sở Giang, đương nhiên là hy vọng công việc của mình có thể ít nhiều giúp được cho công việc của ông ta.

Nhưng Trần Kinh biết rất rõ giá trị của bản thân mình, chút năng lực như của bản thân hắn, có thể nhận được sự ủng hộ lớn như thế nào của Ngũ Đại Minh?

Hơn nữa, Sở Giang không phải là nơi dễ đến, trong lòng Trần Kinh cũng không tình nguyện trở về. Hắn tương đối chán với hoàn cảnh phức tạp, ở Sở Giang người hết lòng vì công việc, thường sẽ gặp phải phiền phức, một bên làm việc, còn phải từng giây từng phút đề phòng có người đâm đằng sau lưng, như vậy chắc sẽ rất mệt.

Đương nhiên, những tâm tư này của hắn tuyệt đối không được để lộ ra một chút nào trước mặt Ngũ Đại Minh.

Hắn chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho Ngũ Đại Minh, hy vọng ông ta có thể khống chế cục diện của Sở Giang.

Dường như là đã nhìn rõ tâm tư của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh nói:
- Bất kể thế nào, Trần Kinh, Sở Giang lúc nào cũng luôn hoan nghênh cậu. Phong cảnh của Sở Giang đẹp, dân chúng thuần phác, tôi cũng tin tưởng rằng ở nơi địa linh nhân kiệt này, Đảng của chúng ta cũng sẽ tìm ra biện phái xử lý tốt.

Trước mắt chúng ta xảy ra một số vấn đề, nhưng vấn đề này chỉ là tạm thời, tất cả rồi sẽ ổn trở lại!

Ngữ khí của Ngũ Đại Minh kiên định, ánh mắt trở lên vô cùng sắc bén.



Gặp mặt với Ngũ Đại Minh dường như chỉ là một bước đệm.

Nhưng điều khiến cho Trần Kinh không ngờ đến được là, chính vào ngày thứ hai, Chu Hải Đông tìm Trần Kinh nói chuyện, anh ta đi hẳn vào vấn đề chính đó là nhắc đến việc của Sở Giang.

Anh ta nói:
- Trần Kinh, vấn đề của Sở Giang anh có lẽ đã biết một chút, tôi nghe nói Bí thư Ngũ của Sở Giang cũng đã nói chuyện qua với anh. Lần này trung ương có nhiệm vụ giao xuống, để cho phòng chỉnh đốn tác phong thâm nhập vào các địa phương của Sở Giang, nghiêm khắc chỉnh đốn việc các địa phương đầu tư không hợp lý, lập dự án bất chính.

Chính quyền ở các địa phương của Sở Giang muốn đầu tư, kinh tế địa phương suy yếu nghiêm trọng, trị an ở trong xã hội xảy ra nhiều vấn đề nổi bật.

Càng nghiêm trọng hơn nữa đó chính là vấn đề tập trung vốn phi pháp, những vấn đề này đều cần có phòng chỉnh đốn tác phong thâm nhập vào để điều tra làm rõ, sau đó uốn nắn cẩn thận.

Tôi nói rõ với anh, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành thật tốt, đây chính là lời dặn dò của lãnh đạo trung ương.

Trần Kinh nói:
- Bộ trưởng Chu, tôi lập tức sẽ sắp xếp đồng chí Hoàng Hiểu Quang dẫn người đến xử lý, tôi tin tưởng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Chu Hải Đông cười ha ha nói:
- Trần Kinh, lần này anh nên đích thân dẫn người đi. Đây là yêu cầu của Ngũ Đại Minh ở Sở Giang. Ngoài ra, trong bộ cũng đã xem xét qua anh cũng đã từng làm việc ở Sở Giang, tương đối quen thuộc đối với địa phương này thuộc, anh đi càng chắc chắn hơn là sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!

- Tôi tự mình đi?
Trần Kinh đột nhiên cả kinh, trong nháy mắt hắn liền hiểu ra tại sao Ngũ Đại Minh cần gặp mình, hơn nữa còn nói chuyện nhiều với mình như vậy.

Hóa ra vào lúc đó ông ta đã biết chuyện này rồi.

Chu Hải Đông nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, sự việc ở Sở Giang rất phức tạp. Nhất là lần này từ sau khi Mao Quân Huy bị bắt giam, dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực lớn. Nhân dân thiếu lòng tin với chính quyền, quan dân tranh giành quyền lợi. Hành động của phòng chính đốn tác phong của chúng ta, rất có thể sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số người, nếu như không nắm chắc, sẽ xảy ra vấn đề.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao lãnh đạo để anh đi giải quyết. Hiện tại anh chính là trụ cột của phòng chỉnh đốn tác phong của chúng ta, nhiệm vụ quan trọng giao cho anh chúng tôi đều thấy yên tâm!

Trần Kinh nói:
- Bộ trưởng Chu, anh lạm dụng tôi qua mức rồi. Anh không sợ tôi sẽ đình công sao?

Chu Hải Đông cười nói:
- Tôi không sợ! Anh và bí thư Ngũ là quan hệ gì, mọi người đều biết. Hiện tại Sở Giang gặp phiền phức lớn như vậy, anh lại là cán bộ đi ra từ Sở Giang, anh có thể làm ngơ không biết sao? Tôi chỉ dặn anh, làm việc phải can đảm cẩn trọng, kiêng kị nhất là dừng bạo lực.

Đương nhiên, vấn đề có chừng mực anh có thể tự mình nắm được, tôi không đưa ra kiến nghị với anh nữa, nếu không sẽ thành quấy nhiễu đến công việc của anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play