Phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng vì bị nghi ngờ vi phạm nghiêm trọng kỷ luật bị tổ chức điều tra cuối cùng mọi chuyện cũng bị bại lộ ra.

Tin tức này khiến Lĩnh Nam vô cùng chấn động.

Mà sự chấn động như vậy, khiến cho người ta nhanh chóng liên tưởng đến sự liên quan giữa Trần Kinh và Lâm Cảng.

Cam Phi Hoa là một lãnh đạo chủ chốt bậc nhất phụ trách quận Điền Hải thành phố Lâm Cảng, Trần Kinh đến Lâm Cảng chính là đến quận Điền Hải.

Sau khi Trần Kinh đến Lâm Cảng cùng bộ máy của Lâm Cảng đánh cờ vô cùng kịch liệt.

Mà trong khi đánh cờ kịch liệt, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Trần Kinh đắc tội với Hoàng Tiêu, bị Hoàng Tiêu bức đến nổi ảo não ra về, Lâm Cảng liền xảy ra một chuyện lớn như vậy.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Trần Kinh căn bản không phải ảo não rời đi, Trần Kinh rời đi còn mang theo một người, người này khả năng chính là Cam Phi Hoa.

Đáng thương thay cho lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lâm Cảng vẫn chưa hay biết gì, không chịu tìm hiểu rõ tình hình, vẫn dương dương tự đắc, tự cho là đuổi được Trần Kinh đi.

Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, không khác nào tát vào mặt bọn họ, khiến cho bọn họ ai nấy đều ủ ê.

Mà chuyện càng khiến cho mọi người giật mình còn ở phía sau.

Ngay ngày hôm sau khi Cam Phi Hoa xảy ra chuyện, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh, Ủy ban kỷ luật Trung ương tuyên bố bắt giam nguyên Ủy viên thường vụ Thành ủy Lâm Cảng, Đường Chính Đạo.

Tin tức này vừa lộ ra ngoài, không chỉ Lĩnh Nam chấn động mà cả nước đều chấn động.

Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh là cấp Thứ trưởng, quan to cấp Thứ trưởng ngã ngựa, mà chuyện cán bộ cấp Sở, Cục ngã ngựa, ý nghĩa không như nhau.

Đường Chính Đạo ngã ngựa, nghĩa là lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương hành động có tổ chức, kín đáo, hơn nữa phía sau việc này tuyệt đối có bàn tay thần bí của Ủy ban kỷ luật.

Sau đó, cán bộ cao cấp của Lĩnh Nam thường xuyên bị Ủy ban kỷ luật hẹn gặp, mà trong chuyện này, Lâm Cảng lại có nhiều người có vấn đề, bọn họ đến Ủy ban kỷ luật đã thành mỡ để miệng mèo, có đi không có về rồi.

Trong số các cán bộ cấp Sở, Cục của Việt Châu cũng xuất hiện loại tình huống này, Ủy ban kỷ luật Trung ương trực tiếp ra mặt xử lý hơn mười người cán bộ cấp Sở, Cục.

Hành động như vậy, Ủy ban kỷ luật Trung ương cần điều động một lượng nhân mã kinh người đấy.
...
Cán bộ có kinh nghiệm bên trong thể chế rất dễ đoán được, hành động lần này của Ủy ban kỷ luật Trung ương chí ít có hơn 100 người tham gia, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sự kín đáo đâu vào đấy của hành động,.

Rất nhanh, các loại tin đồn về Lâm Cảng liền nổi lên.

Trong đó có tin đồn quan trọng nhất là Hoàng Tiêu bị lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy triệu kiến khẩn cấp.

Lúc Bí thư Tỉnh ủy Bí thư Mạc cùng Hoàng Tiêu nói chuyện, tiến hành nghiêm khắc phê bình công tác của Hoàng Tiêu.

Hơn nữa đối với việc Hoàng Tiêu trong khi phối hợp công tác với lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương không hết mình, quấy phá Ủy ban kỷ luật phá án, quấy nhiễu công việc hàng ngày của đồng chí Phòng chỉnh đốn tác phong. Có thể nói là phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng.

Với sai lầm lớn như vậy, đủ để Hoàng Tiêu cáo từ vị trí Bí thư Thành ủy Lâm Cảng.

Lời đồn đại là như vậy, tình hình thực tế thì như thế nào?

Tình hình thực tế và lời đồn đại cũng không khác nhau là mấy, nhưng dù sao tin đồn cũng chỉ là tin đồn. Có một số việc tam sao thất bản, không còn chính xác như ban đầu.

Hoàng Tiêu ở Tỉnh ủy gặp Bí thư Mạc Chính.

Mạc Chính hết sức nghiêm túc, nhưng mấu chốt của vấn đề là Hoàng Tiêu là nghi phạm theo dõi tổ công tác Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Hoàng Tiêu vừa nghe tin này, ông ta liền ý thức được chuyện chẳng lành, ông ta nhanh chóng giải thích:
-Bí thư, chuyện này tuyệt đối không phải như vậy. Tôi dám lấy vị trí của mình cam đoan không có chuyện này, lá gan của tôi dù có lớn đến mấy cũng không dám làm ra loại chuyện như vậy đâu!

Khi ấy Hoàn Tiêu thật sự có ý nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng suy đi tính lại, ông ta ý thức được làm như vậy ắt sẽ có chuyện xảy ra.

Nhưng hiện tại...

Vấn đề cuối cùng cũng bại lộ, Lâm Cảng cũng không thể sóng yên biển lặng, ngược lại là gió nổi mây cuộn.

Khi Hoàng Tiu vào Tỉnh thành, trong lòng còn cảm thấy may mắn trước đây ông ta không có kích động làm liều.

Nhưng hiện tại sao lại có thể ra nông nỗi này?

Mạc Chính nhìn chằm chằm Hoàng Tiêu, thản nhiên cười nói:
-Đồng chí Hoàng Tiêu, những lời này anh nói với tôi cũng vô dụng, anh vẫn nên đi giải thích với Ủy ban kỷ luật đi. Mặt khác, chuyện này lãnh đạo quân đội cũng rất tức giận, anh cũng biết đấy, Tư lệnh Trương quân khu chúng ta là một người tính tình nóng nảy.

Mà Thủ trưởng đại quân khu lại là người cương trực, anh cảm thấy việc này anh giải thích thế nào cho rõ ràng đây?

Mạc Chính ném tập tài liệu trên tay đến trước mặt Hoàng Tiêu nói:
-Không cần tỏ vẻ ngây ngốc đó, xem hết những tài liệu này anh sẽ hiểu!

Hoàng Tiêu lật xem đống tài liệu trong tay, nội dung rất rõ ràng chỉ nói đến cuộc gặp mặt bí mật của Trần Kinh và một người bạn khác phái ở Lâm Cảng.

Tài liệu không chỉ có lời văn, hơn nữa còn có hình ảnh, từ hình ảnh chụp được cho thấy, hoàn toàn là chụp từ màn hình camera theo dõi, đây không phải là theo dõi thì là cái gì?

Hoàng Tiêu biến sắc, bặm môi, thở dài một tiếng.

Ông ta cố tự trấn an mình nói:
-Bí thư, những tài liệu này và quân đội có liên quan gì?

Mạc Chính nheo mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Người bạn khác phái mà Trần Kinh gặp, cô ấy là Phó chủ nhiệm thường trực Phòng chỉnh đốn tác phong, Ủy ban kỷ luật quân đội, tên là Thu Nhược Hàn. Anh hiểu được phần tài liệu tố cáo này dính dáng đến nội dung gì chứ?

-Hắn, Trần Kinh...
Hoàng Tiêu đứng bật dậy, ngay lập tức hận không thể đập bàn chửi má nó.

Nhưng chợt ông ta hiểu được, nơi này là văn phòng của Bí thư Mạc, còn chưa đến lượt ông ta giương oai ở đây.

Vừa nghĩ đến đây, ông ta liền từ từ ngồi xuống.

Ông ta làm quan đến cấp này, tất nhiên tu luyện được khả năng tư duy thâm hậu, chuyện này nhất định là có người ác ý chụp lại, mục đích chính là muốn đưa ông ta vào chỗ chết.

Hiện tại Hoàng Tiêu có thể giải thích với Mạc Chính, việc này chính là Trần Kinh giở trò quỷ, Trần Kinh ác ý hãm hại ông ta.

Nhưng ông ta có chứng cớ gì?

Trần Kinh ở trên địa bàn Lâm Cảng của ông ta, Hoàng Tiêu là người gây sự trước, ai có thể chắc chắn Hoàng Tiêu sẽ không theo dõi hắn?

Hơn nữa, lời nói của Mạc Chính nặng bao nhiêu, những lời này Hoàng Tiêu nói với Mạc Chính cũng vô dụng, bây giờ là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương nổi giận, Thủ trưởng quân khu tức giận, Mạc Chính kể cả có năng lực giữ lại ông ta cùng toàn bộ việc này, vậy thì sao?

Mặt khác, Mạc Chính cùng Hoàng Tiêu cũng không cùng một phe.

Cho nên việc này Hoàng Tiêu đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết, mà việc ông ta có thể làm bây giờ chỉ có ngậm miệng lại, tiếp tục im lặng mà thôi.

Vu cáo hãm hại bịa đặt, đó đều chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là Hoàng Tiêu theo dõi nhân viên của Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ủy ban kỷ luật quân đội, việc này tính chất rất nghiêm trọng, chư hầu một phương vậy mà dám có tâm địa với lãnh đạo Trung ương sao?

Cho nên bất kể nói thế nào, lần này Hoàng Tiêu đã thất bại rồi, hoàn toàn thất bại, ông ta phán đoán sai lầm, đồng thời cũng ra quyết sách sai lầm.

Là một Bí thư Thành ủy, trong vấn đề mấu chốt liên tục phạm sai lầm, đây sao có thể tha thứ được chứ?

Rời khỏi Tỉnh ủy Lĩnh Nam, tâm tình của Hoàng Tiêu rất không vui.

Hoàng Tiêu ông là một trong số cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của Hoa Đông hệ, ở cái tuổi này đã leo tới chức vị này, hơn nữa còn chưởng quản đặc khu.

Trung ương đối với ông ta không thể nói là không coi trọng, tiền đồ của ông ta không thể nói là không rộng mở.

Nhưng hiện tại ông ta phút chốc lâm vào tội theo dõi, chuyện này biết nói sao đây?

.....

Hoàn Thành, một số giám sát viên không có việc gì làm.

Trần Kinh ngày ngày đều phải xã giao, xoay sở vất vả, mà ba người khác thì không biết làm gì cho phải.

Tần Sơn Hà cũng thế, tính tình ông ta dù sao cũng ưa nhàn nhã, không có việc gì làm liền đi dạo Hoàn Thành, mua chút đồ chơi, cũng không vướng bận nhiều.

Còn hai người trẻ kia, cuộc sống cũng gặp chút khó khăn.

Hàng ngày hai người đều chạy đến trước mặt Tần Sơn Hà càu nhàu, nhất là Liêu Tiến, kêu ca nhiều nhất.

Anh ta thậm chí oán giận công tác ở Phòng chấn chỉnh công tác nhiều năm như vậy, cũng chưa có lần này chật vật như lần này.

Từ Lâm Cảng ảo não trở về, tới Hoàn Thành rồi lại chậm chạp khai triển không xong công tác, lãnh đạo Thành ủy và Chính quyền Hoàn Thành coi tổ công tác chỉ như không khí, người ta tựa hồ cũng đang chờ xem tổ công tác tự mình làm xấu mặt mình đó.

Ngày thứ ba anh ta kêu ca.

Chuyện của Lâm Cảng bại lộ ra, sau đó Việt Châu lại có cán bộ bị bắt giam, theo thông tin nhận được tổ công tác đã trở thành tiêu điểm.

Hai ngày nay, Liêu Tiến ra vào khách sạn, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn anh ta không còn giống như lúc trước, tất cả mọi người không dám nhìn thẳng mặt anh ta, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kính sợ.

Mà vài ngày sau đó, lãnh đạo khắp Hoàn Thành cũng linh hoạt lên, liên tiếp tới tổ công tác hỏi thăm ân cần, thái độ của bọn họ thì khiêm tốn, giọng điệu thì cung kính khiến Liêu Tiến cảm thấy cả người đều nhẹ tênh tênh.

Nhưng Trần Kinh cũng không có động tĩnh gì, hắn dường như căn bản không vội phá án, hắn vẫn như trước, mỗi ngày tuy ý ra ngoài xã giao, mỗi ngày đều như rồng lộ đầu không lộ đuôi, ba người còn lại của tổ công tác đều nhìn hắn khó chịu.

Liêu Tiến lần này không dám kêu ca nữa rồi.

Bởi vì Tần Sơn Hà hỏi anh ta, vấn đề bây giờ có còn cảm thấy khó chịu nữa không?

Lúc ấy, Liêu Tiến đỏ mặt, không biết ứng đối ra sao?

Mà sắc mặt Tần Sơn Hà không đổi, không chút lưu tình khiển trách anh ta một trận.

Lén nghị luận thái độ công tác của lãnh đạo là không tốt, ỏ nơi này ai đủ tư cách làm giám sát viên chứ?

Lãnh đạo làm việc tất nhiên có phương pháp xử lý của lãnh đạo, chưa đến phiên Đốc sát viên cấp thấp nhất nói cái này cái kia! Tùy ý bình luận ngông cuồng!

Tần Sơn Hà bình thường tính tình rất tốt, nhưng khi ông ta tức giận, thật sự rất đáng sợ, khiến cho Liêu Tiến không dám cãi lời, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng.

Ai bảo hiện tại tình thế đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Liêu Tiến liên tiếp mấy ngày được sắp xếp nhiệm vụ của tổ công tác, chủ yếu là công tác tiếp điện thoại.

Tâm tình anh ta không tốt, nghe điện thoại tâm tình tất nhiên cũng không có thái độ tốt.

Mà vừa hay lúc này, Trưởng ban thư ký Thành ủy, Quan Khai Thuận gọi điện thoại đến, nói Bí thư Thành ủy, Bí thư Lý muốn gặp Chủ nhiệm Trần, báo cáo với Chủ nhiệm Trần về công tác liên quan đến xí nghiệp chuyển đổi hình thức quân đội.

Liêu Tiến lạnh lùng nói qua điện thoại:
-Trưởng ban thư ký Quan, anh nói Chủ nhiệm của chúng tôi có rảnh rỗi hay không? Tôi nói cho anh hay, chuyện này anh tìm tôi cũng vô dụng, tất cả đều do Chủ nhiệm quyết định. Chủ nhiệm Trần mấy hôm nay đang bận công việc riêng, không có thời gian!

Quan Khai Thuận ngẩn người, còn đang định nói, Liêu Tiến liền nói:
-Đừng nói nữa! Nói những lời này với tôi cũng vậy mà thôi!

Anh ta không chút khách khí cúp điện thoại.

Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
-Đều là người không có tố chất gì cả! Mấy ngày hôm trước thấy chúng tôi thê thảm, một đám trốn xa thật xa. Hiện tại tình thế thay đổi rồi lại bắt đầu xán lại đây? Thực đều là đồ đê tiện!

Liêu Tiến mắng xong lại có người gõ cửa.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người đàn ông phúc hậu tầm 50 tuổi, vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa.

Liêu Tiến đứng bật dậy:
-Ông là ai? Ai cho ông đẩy của vào? Anh là người đơn vị nào? Không biết tính bảo mật của Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play