Việt Châu, Trần Kinh do dự rất lâu rồi mới gọi điện thoại cho Đường Ngọc.
Đi vội vàng, lúc rời Lĩnh Nam Trần Kinh không hề đến từ biệt, mà chỉ gọi điện thoại thông báo cho Đường Ngọc.
Điện thoại thông, giọng Đường Ngọc chua chát nói: - Trần đại Bí thư, ai da, anh đến Lĩnh Nam đúng là tin lớn rồi! Anh đến Lĩnh Nam xem ra Lĩnh Nam lại sắp vì anh mà bị gây sức ép một phen rồi, như thế nào mà người bận trăm công ngàn việc như anh lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho em vậy?
Trần Kinh cười cười nói: - Đường Ngọc à, anh vừa đến Lĩnh Nam liền gọi điện cho em ngay, em lại chế giễu, nói ra những lời chua xót như vậy. Được rồi, anh sẽ ở Việt Châu mấy ngày, bớt chút thời gian chúng ta gặp nhau nói chuyện chút đi!
- Anh đến Việt Châu làm gì? Lại đến quấy rối sao? Đường Ngọc nói.
Trần Kinh lắc lắc đầu nói: - Từ khi anh đi công tác về, anh liền cảm thấy mình giống như ôn thần, đi đến đâu dường như đều không nhận được chào đón, đã trở thành kẻ phá phách rồi. Việt Châu đều thấy như vậy sao?
Đường Ngọc cười cười nói: - Em chỉ nói ý kiến của em, người dân Việt Châu có ý kiến như thế nào thì em không biết!
- Được! Ý kiến này anh nghe, anh ở khách sạn Lưu Niên, buổi chiều sẽ đến, đến rồi chúng ta sẽ liên lạc nhé! Trần Kinh nói.
Sân bay Việt Châu, nhóm người Trần Kinh đi gồm bốn người, Tần Sơn Hà mang theo một túi hành lý lớn, hai người giám sát viên cấp phó phòng mỗi người trên tay mang theo một túi lớn, nhìn điệu bộ này, không giống như đến công tác mà là giống đến thăm bạn bè người thân.
Do sự việc trước mắt không để bộ phận nào biết, vì vậy tuy có một số người biết Trần Kinh đến nhưng lại không tiện đến nghênh đón, cho nên bốn người Trần Kinh trực tiếp bắt xe đi đến khách sạn.
Đến khách sạn, điện thoại của Trần Kinh bắt đầu không ngừng vang lên.
Chủ yếu đều là từ Hoàn Thành gọi đến.
Bộ máy Hoàn Thành có sự điều chỉnh khá lớn, bất kể là Nhạc Vân Tùng hay Khương Thiếu Khôn. Hai người đều không có được lợi gì trong cuộc đấu này. Bí thư thành ủy Hoàn Thành hiện tại là Lý Thanh Hương, Chủ tịch thành phố là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Tỉnh trước kia Đỗ Hoàn. Phó bí thư Chu Quốc Hoa, Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Trịnh Liêu Đăng.
Bộ máy mới sau khi điều chỉnh, trước mắt vẫn chưa được ổn định cho lắm.
Bên ngoài có rất nhiều dị nghị về Hoàn Thành, châm biếm bộ máy hiện tại của Hoàn Thành là bộ máy “hái đào”.
Bộ máy tiền nhiệm đã xây dựng nền móng cho Hoàn Thành, để cho những người trong bộ máy mới đến hái đào.
Đương nhiên cách nói ngày cũng không chưa đầy đủ.
Khương Thiếu Khôn hiện tại đến làm Bí thư thành ủy tại Bắc Việt, Nhạc Vân Tùng bởi vì liên lụy bởi một số vấn đề, bị sắp xếp đến Mặt trận Tổ quốc Tỉnh công tác. Cấp bậc không tăng, vẫn như cũ là cấp Giám đốc sở.
Xem ra, vào lúc cuối cùng Khương Thiếu Khôn đã phơi bày chân tướng về Nhạc Vân Tùng, khă năng Nhạc Vân Tùng bị liên lụy từ vụ của Vương Kỳ Hoa là rất lớn.
Vương Kỳ Hoa bị bắt giam, giao cho cơ quan kiểm sát, đứng trước nguy cơ phải vào tù.
Vấn đề của Nhạc Vân Tùng có khả năng cũng bị Tỉnh ủy nắm giữ rất nhiều, không xử lý Nhạc Vân Tùng cũng đã là may mắn rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh không nhịn được sụt sịt cảm thán.
Có câu nói cảnh còn mà người mất, Trần Kinh mới rời khỏi Lĩnh Nam không đến một năm, sự thay đổi nhân sự ở Lĩnh Nam đã thay đổi rất nhiều rồi.
Hoàn Thành có rất nhiều người trước kia là cấp dưới của Trần Kinh, xem ra tin tức Trần Kinh đến Lĩnh Nam dĩ nhiên không phải là bí mật.
Tuy rằng những người này không có người nào nói đến công việc, nhưng vô tình như thế nào lại gọi điện vào lúc này, càng chứng minh rất nhiều vấn đề.
- Chủ nhiệm Trần. Đồng chí của Ủy ban Kỷ luật Lĩnh Nam đến rồi! Tần Sơn Hà chậm rãi bước đến phòng làm việc của Trần Kinh, cười híp mắt nói.
Trần Kinh cất bước đi tới phòng khách, đón đầu lại gặp phải Phó Bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh, Giám đốc sở Giám sát Hạ Thắng Lợi.
Hắn liền vội vươn tay ra nói: - Bí thư Hạ, tin tức ông nắm giữ thật nhanh a. Chúng tôi vừa đến, vẫn còn chưa ngồi nóng ghế! Ônh đã đến …
Hạ Thắng Lợi Trần Kinh không xa lạ gì.
Ủy ban Kỷ luật Lĩnh Nam Trần Kinh đều không xa lạ gì.
Dù sao hắn cũng đã công tác nhiều năm ở Lĩnh Nam. Những cán bộ có chút trọng lượng ở Tỉnh Lĩnh Nam hắn đều quen biết.
Hạ Thắng Lợi và Trần Kinh tiếp xúc không nhiều, nhưng Trần Kinh biết. Hạ Thắng Lợi thâm niên nhiều năm ở Lĩnh Nam, hơn hai mươi năm làm công tác kiểm tra kỷ luật, xuất thân từ cán bộ giám sát.
Ở trên tay ông ta, đã làm rất nhiều vụ án lớn.
Ở trên thế kỷ chính là niên đại, vụ án tham ô lớn nhất ở Lĩnh Nam khiến cho cả nước kinh động, vụ án này chính là Hạ Thắng Lợi xử lý.
Vì vụ án này, danh tiếng của ông ta lừng lẫy khắp Lĩnh Nam.
Nhưng nhiều năm sau, ông ta bặt vô âm tín một thời gian dài.
Sự bặt vô âm tín của ông ta hiện tại mọi người đều cho rằng là tổ chức đang bảo vệ ông ta, nhưng rốt cuộc chuyện không phải như vậy, chỉ sợ rằng ai cũng không nói rõ được.
Làm cán bộ của Ủy ban kỷ luật luôn tồn tại nguy hiểm, làm vụ án quá lớn, ắt là phải đắc tội với nhiều người.
Đắc tội nhiều người rồi, trong giới quan trường sẽ gặp phải không ít nguy hiểm không lường trước được.
Chốn quan trường kị nhất là đắc tội với người khác, thà phụ quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, trên giới quan trường, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, thấp thỏm, ai cũng không muốn bị người khác đâm sau lưng.
Nhưng vẫn còn tốt, Hạ Thắng Lợi rốt cuộc cũng có thể trở lại.
Ông ta dường như cũng thành thục nhiều rồi, mấy năm nay hạ Thắng Lợi ở Lĩnh Nam làm việc theo wuy củ, không thấy làm vụ án lớn nào, ông ta dường như cũng đang đi từ con đường dùng thủ đoạn chuyển sang mềm mỏng.
- Chủ nhiệm Trần, đồng chí của trung ương đến rồi, tôi nếu như không hăng hái một chút, vậy làm sao mà nói xong? Nói câu thật lòng, hôm nay tôi đến đây là để nghe anh chỉ thị! Hạ Thắng Lợi nói.
Trần Kinh nói: - Bí thư Hạ quá lặng lời rồi, ông là lãnh đạo của tôi, tôi làm sao dám chỉ thị anh? Không dấu gì anh, lần này chúng tôi đến đây cũng là cùng Thái tử đọc sách, đồng chí của Ủy ban Kỷ luật quân đội là đội quân chủ lực, tôi và Tần giám sát viên đến là để áp trận.
Đương nhiên đối với tôi mà nói, đến Lĩnh Nam xem một chút, coi như là về lại chốn cũ, thật không nỡ bỏ Lĩnh Nam!
Trần Kinh Môn gặp núi, Hạ Thắng Lợi hơi sững sờ, Trần Kinh năm đó ở Hoàn Thành có biệt hiệu là “Trần Diêm Vương”.
Trần Kinh đặt chân đến Lĩnh Nam, khiến cho không ít người phải lo lắng, áp lực mà Hạ Thắng Lợi sắp gặp phải cũng rất lớn.
Hiện tại ở Lĩnh Nam dưới sự lãnh đạo của Bí thư Mạc, một lòng một dạ muốn phát triển, làm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh mà nói, gần đây con gió chống tham nhũng cũng không thổi gấp như vậy nữa rồi.
Hiện tại đa số đều nhấn mạnh chế độ chống tham nhũng, Lĩnh Nam đang tìm kiếm con đường mới này, trong quá trình tìm kiếm này, có phải hay không sẽ có điểm sơ hở?
Nếu như Lĩnh Nam thật sự bị phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật trung ương nắm được thóp, những vấn đề phát hiện ra tương đối nhiều, Ủy ban kỷ luật Tỉnh rõ ràng là đối mặt với bong tối.
Hạ Thắng Lợi đến đây rồi, buổi tối đương nhiên muốn mời đi ăn cơm.
Lần này Trần Kinh đi bốn người, Hạ Thắng Lợi thần thông quảng đại, buổi tối lúc ăn cơm, Bí thư thành Ủy Hoàn Thành Lý Thanh Hương và Bí thư Thành ủy Bắc Việt Khương Thiếu Khôn cũng bị gọi khẩn cấp đến.
Lý Thanh Hương và Khương Thiếu Khôn Trần Kinh đều không hề lạ gì, mấy người gặp mặt, khó tránh khỏi hàn huyên một phen.
Lý Thanh Hương cũng sắp bãi miễn rồi, bà ta là đồng nghiệp nữ, mà tuổi cũng tương đối lớn rồi, đến vị trí ngày hôm nay coi như là đã đến đích rồi.
Khương Thiếu Khôn và Trần Kinh giống nhau đều là cán bộ trẻ.
Khương Thiếu Khôn từ Hoàn Thành đến Bắc Việt, từ Chủ tịch thành phố đến Bí thư thành ủy không thể tính là đề bạt, nhưng ít ra cũng coi như không bị thụt lại.
Hắn không bị thụt lại cũng có liên quan cực lớn đến Trần Kinh.
Nếu như Trần Kinh không giúp anh ta ngăn chặn cơ hội của Vương Kỳ Hoa, anh ta căn bản là không thể nào đấu lại được với Nhạc Vân Tùng.
Cuối cùng, cho dù là anh ta thắng được Nhạc Vân Tùng, anh ta từ Hoàn Thành một khu vực phát đạt, lại bị điều đến Bắc Việt hang cùng ngõ hẻm, cũng không thể gọi là thành công.
Đối diện với Trần Kinh, bây giờ mọi người cùng nhau ngồi cùng một bàn ăn, đừng nói bản thân phải khách sáo, ngay cả Giám đốc sở Hạ cũng rất cẩn thận.
Hiện tại người ta là người nắm trong tay thế lực của phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật, phòng chỉnh đốn tác phong chính là bộ phận chỉnh đốn các địa phương và các ngành sản xuất không làm theo đúng tác phong, địa phương nào bị phòng chỉnh đốn tác phong gọi đến tên, vậy thì bình xét của toàn Tỉnh năm đó, nhận xét về thành tích của lãnh đạo chính quyền và Đảng ủy hẳn là giảm bớt đi nhiều.
Người làm quan, mọi người đều liều mạng với công việc, không phải liều vì chiến tích, liều vì vị trí sao?
Bị phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật trung ương theo dõi, đừng nói là có vấn đề lớn, chỉ sợ rằng chỉ là một báo cáo phê bình, đối với một địa phương mà nói, đều là đòn trí mạng
Trên tay Trần Kinh nắm giữ quyền lợi như vậy, làm sao mà cấp dưới không khỏi nơm nớp lo sợ? Mọi người có thể không sợ hắn? Không cung kính khách khí với hắn sao?
Rượu quá ba tuần, Trần Kinh liền buông chén xuống, nói: - Được rồi, hôm nay chúng ta không thể uống tiếp được nữa. Hôm nay tôi vừa đến, liền kinh động đến mọi người rồi. Nhất là Bí thư Lý Thanh Hương và Bí thư Khương Thiếu Khôn hai người đều từ xa đến, khiến cho tôi thật là áy náy.
Đồng thời cũng khiến tôi ý thức được, tôi đến quấy rối công tác của mọi người, một lần nữa tôi xin chịu phạt!
Trần Kinh dừng một chút, hắng giọng nói: - Hai vị nếu như đã đến rồi, ý đồ của tôi đến đây chắc chắn là mọi người cũng đã rõ. Quân đội chuyển địa điểm, mấy năm nay hành động tương đối lớn, vấn đề đương nhiên cũng tương đối nhiều. Lần này lãnh đạo trung ương và quân ủy đều rất coi trọng vấn đề này.
Trước tôi, mọi người chắc hẳn đã biết, các đồng chí bên phía quân đội cũng đã đến rồi.
Sau khi bọn họ đến, chúng ta mới đến, chắc hẳn mọi người hiểu được tầm quan trọng của sự việc!
Nói câu thật lòng, tôi không muốn đến Lĩnh Nam, vừa đến đã đến làm phiền mọi người, tôi không thể làm chủ được.
Hạ Thắng Lợi nói: - Chủ nhiệm Trần, anh không lên nói như vậy. Nếu như trung ương hiện tại lấy ra điển hình, đang nắm lấy vấn đề này, anh không đến những lãnh đạo khác cũng như vậy. Hôm nay tôi bày tỏ thái độ, Bộ giám sát và Ủy ban Kỷ luật Lĩnh Nam cam đoan rằng sẽ ủng hộ công việc củan anh, anh chỉ ở đâu chúng tôi đánh ở đấy, thế nào?
Trần Kinh cười ha ha nói: - Bí thư Hạ, lời này của ông nói hơi quá rồi. Tôi cũng không có ý này. Tôi nói như thế này, hiện tại hai án lệ chủ yếu, quân đội chuyển địa điểm đến Hoàn Thành và Bắc Việt của chúng ta. Hai án lệ này có nhiều vấn đề tồn tại, tồn tại việc thất thoát tài sản quốc gia, vấn đề này có lẽ không có dị nghị gì phải không?
Bí thư Lý Thanh Hương, Bí thư Khương Thiếu Khôn, hai người có ý kiến gì không?
Lý Thanh Hương nhíu mày sau đó liếc Khương Thiếu Khôn, không hề lên tiếng.
Chuyện này không có dị nghị, nhà máy quân phục ở Hoàn Thành, hiện tại là nhà máy sản xuất phục trang Mộc Sơn, nhà máy quân phục này trước đây là xí nghiệp tổng hợp, về sau lại quy hoạch về quân khu Việt Châu. Phục trang của quân đội, lều trại và rất nhiều vật dụng khác đều do nhà máy này sản xuất, quy mô lớn nhất cũng là có trên một nghìn công nhân, diện tích chiếm hơn sáu trăm mẫu.
Nhưng vào lúc chuyển địa điểm, địa điểm bán với giá đấu giá là hơn ba mươi triệu nhân dân tệ, về sau mới phát hiện ra, nhà xưởng và tiền đất không phải chỉ có cái giá đó.
Mà công ty trách nhiệm hữu hạn đồ dùng từ gỗ ở Bắc Việt, trước kia cũng là xí nghiệp quân đội, hoàn cảnh không khác với các xí nghiệp khác ở Hoàn Thành.
Lúc trước bên phía quân đội vì quăng gánh lặng này, địa phương vì việc thu hút đầu tư, hai bên thỏa thuận với nhau, lấy tài nguyên làm chính sách sử dụng, bây giờ quay đầu lại kiểm tra, bọn họ làm sao có thể nói rõ được?
- Bí thư Thanh Hương, Bí thư Khương Thiếu Khôn, hai người đều là những lãnh đạo vừa đương nhiệm. Những vấn đề này không phải là lỗi của hai người, nếu như vậy, hai người đi về chuẩn bị một chút tài liệu, chủ động đem vấn đề này giải thích rõ ràng, đây là cách tốt nhất đối với hai người.
Hai người thấy thế nào? Trần Kinh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT