Lại là một sáng sớm.

Sáng hôm nay Nhạc Vân Tùng cảm thấy lạnh vô cùng.

Hôm qua cả đêm khó ngủ, sáng nay từ sớm đã ra khỏi giường ông ta không buồn luyện công buổi sáng, uống qua loa một chén cháo loãng liền thẳng tiến đến Thành ủy.

Trưởng ban thư ký Thành ủy, Vương Kỳ Hoa biến mất cả ngày không có tin tức gì, Nhạc Vân Tùng vốn còn tưởng Vương Kỳ Hoa có việc ra ngoài rồi.

Nhưng đến tối ông ta liên tục gọi điện thoại tìm Vương Kỳ Hoa mà không được, ông ta liền cảm thấy có chuyện bất thường rồi, cả đêm ông ta gọi điện cho một số Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, kêu bọn họ lập tức tìm người, Cục bảo an thành phố cũng lập tức hành động, mọi người tìm cả một buổi tối vẫn không tìm được Vương Kỳ Hoa.

Nhạc Vân Tùng cuối cùng cũng hiểu được, Vương Kỳ Hoa hẳn đã xảy ra chuyện rồi.

Có người thấy Vương Kỳ Hoa vào tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó dường như không đi ra từ đó, điều này chứng tỏ điều gì?

Điều này cho thấy Vương Kỳ Hoa đến Ủy ban nhân dân thành phố là mỡ dâng miệng mèo, có đi không có về rồi sao?

Nhạc Vân Tùng lại sắp xếp một số người qua Ủy ban nhân dân thành phố tìm hiểu tình hình cụ thể, thu được kết quả khiến ông ta giật mình.

Vương Kỳ Hoa đến Ủy ban nhân dân thành phố không đến bất kỳ chỗ nào khác, mà là vào văn phòng Chủ tịch thành phố, Khương Thiếu Khôn, sau đó không có ai thấy ông ta nữa.

Nhận được tin tức này khiến ông ta đứng ngồi không yên.

Dễ dàng nhận thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Khương Thiếu Khôn.

Khương Thiếu Khôn sao có thể khiến Vương Kỳ Hoa biến mất?

Nhạc Vân Tùng cả tối đều nghĩ đến chuyện này, ông ta cẩn thận suy nghĩ, kết luận rằng Khương Thiếu Khôn có thể đã nắm được vấn đề gì đó của Vương Kỳ Hoa.

Khương Thiếu Khôn xuất thân là Chủ nhiệm phòng Đốc tra Tỉnh ủy, phá án, chỉnh tài liệu đều là sở trường của ông ta. Mà ông ta và Ủy ban kỷ luật tỉnh, Ban tổ chức tỉnh có quan hệ không bình thường, cũng rất có thể bởi vì những nguyên nhân này, mới có chuyện Vương Kỳ Hoa biến mất.

Buổi sáng đi làm, Nhạc Vân Tùng đã ngửi thấy được không khí quỷ dị trong Thành ủy.

Tất nhiên, chuyện Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa đột nhiên mất tích đã truyền ra, một người ngày ngày xuất hiện trước mặt mọi người đột nhiên biến mất trong hư không như vậy, không thể phủ nhận là rất quỷ dị, phát sinh chuyện như vậy tất nhiên cũng sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng.

Người trong Thành ủy rất nhiều, toàn bộ bộ máy bao gồm cả Chính quyền có hơn mấy trăm người.

Vương Kỳ Hoa là Trưởng ban thư ký, đường đường là đại quản gia của Thành ủy.

Đại quản gia mất tích, Thành ủy như rắn mất đầu chỉ là chuyện nhỏ. Mấu chốt là Vương Kỳ Hoa làm ở Thành ủy đã nhiều năm như vậy, trên dưới Thành ủy đều là tâm phúc của ông ta, Vương Kỳ Hoa đã xảy ra chuyện, có phải đồng nghĩa với việc Hoàn Thành sắp trải qua một trận Đại thanh tẩy nữa hay không?

Nhạc Vân Tùng lạnh lùng đi vào phòng làm việc của mình.

Thư ký Chiêm Hoa sớm đã tới rồi, vẻ mặt ông ta có chút lo lắng, ngồi ở bàn làm việc của mình có chút ngây ngốc sững sờ.

Nhìn thấy Nhạc Vân Tùng tiến vào, ông ta cuống quít đứng lên nói:
-Bí thư...

Nhạc Vân Tùng nhíu mày nói:
-Anh đi gọi Phó bí thư Trần đến phòng làm việc của tôi!

Chiêm Hoa ngẩn người nói:
-Bí thư, Phó bí thư Trần tối hôm qua đã đi Việt Châu rồi!

Nhạc Vân Tùng cả kinh, khoát tay nói:
-Vậy kêu Tiếu Tiến đến đây!

Nhạc Vân Tùng đẩy cửa phòng làm việc của mình, quẳng cặp lên salon, rồi ngồi lên ghế salon.

Không biết sao, ông ta đột nhiên cảm thấy thiếu Trần Kinh, dường như có rất nhiều chuyện đột nhiên ập đến. Hơn nữa hiện tại loại chuyện bất ngờ này khiến đầu Nhạc Vân Tùng rất loạn không biết nên xử lý như thế nào cho thích đáng.

Trần Kinh ở Hoàn Thành đảm đương rất tốt quan hệ giữa hắn và Khương Thiếu Khôn.

Có Trần Kinh ở đây, Nhạc Vân Tùng có thể nắm rõ được nguyên nhân biến mất thực sự của Vương Kỳ Hoa.

Nhưng hiện tại....

Nhạc Vân Tùng không thể nào chủ động liên hệ với Khương Thiếu Khôn, quan hệ của hai người như nước với lửa, làm sao liên hệ được đây?

Mặt khác, Nhạc Vân Tùng lo lắng, Khương Thiếu Khôn đối phó với Vương Kỳ Hoa có thể chỉ là khởi đầu, mục tiêu thực sự của ông ta có thể chính là mình đấy.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta cũng có chút bồn chồn.

Mấy năm nay ông ta đặc biệt bồi dưỡng Vương Kỳ Hoa, cũng rất tin cậy Vương Kỳ Hoa.

Có chút việc ông ta không làm, Vương Kỳ Hoa sẽ chủ động làm giúp ông ta.

Mà chuyện bí mật ông ta không muốn người ta biết, Vương Kỳ Hoa lại đều biết, Vương Kỳ Hoa gặp chuyện không may, ông ta rất khó có thể giữ được tỉnh táo!

Tiếu Tiến rất nhanh tiến vào, Nhạc Vân Tùng mạnh mẽ chỉ bảo Tiếu Tiến, lập tức kêu Tiếu Tiến lấy danh nghĩa Thành ủy bác bỏ tin đồn bên ngoài, nói Vương Kỳ Hoa không xảy ra vấn đề gì, mà do sức khỏe không tốt nên đang ở bệnh viện nghỉ ngơi.

Sau đó, Nhạc Vân Tùng kêu Tiếu Tiến tạm thời tiếp nhận công tác Trưởng ban thư ký thay Vương Kỳ Hoa, ông ta yêu cầu Tiếu Tiến phải đảm bảo Thành ủy không được loạn, lòng người không thể loạn, nhất định phải đảm bảo cục diện chính trị ổn định.

Sắp xếp ổn thỏa công việc, Nhạc Vân Tùng liền bắt đầu gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh.

Có lẽ là còn quá sớm, điện thoại của các lãnh đạo tỉnh đều không gọi được, lúc này Thư ký Chiêm Hoa nhắc nhở ông ta, nhật trình hôm nay phải đi tham dự nghi thức khánh thành khu công nghiệp thứ ba của Vĩnh Hòa, Nhạc Vân Tùng khoát tay nói:

-Anh đi nói có Trưởng ban thư ký Tiếu Tiến, kêu ông ta liên hệ với bên chính quyền, kêu chính quyền sắp xếp lãnh đạo qua đó!

Tuy rằng là bố trí khẩn cấp nhưng trong lòng Nhạc Vân Tùng lại không thể thả lỏng, ông ta càng ngày càng cảm giác, chuyện này có thể còn nguy hiểm hơn ông ta nghĩ....

....

Trần Kinh đến Việt Châu nghỉ ngơi một ngày, sau đó đến Ban tổ chức nói chuyện.

Hắn không ngờ được lãnh đạo nói chuyện với hắn chính là Phó trưởng ban Tổ chức Yến Quang.

Phó trưởng ban Yến vừa hay là cán bộ được Trung ương trao quyền cho cấp dưới, trong Ban tổ chức Tỉnh ủy hiện tại đứng ở vị trí số hai, công tác huấn luyện và giáo dục cán bộ do anh ta phân công quản lý.

Yến Quang nhìn qua rất trẻ, trước đó Trần Kinh từng nghe qua đại danh của ông ta, nguyên do là Yến Quang là sinh viên có thành tích tốt nghiệp cao trong Hội đồng nhân dân, sau khi tốt nghiệp, công tác trong Hội đồng nhân dân nhiều năm, sau này tổ chức có phái anh ta đi du học ở Mỹ hai năm.

Trong nước Yến Quang chỉ là chuyên gia nhân lực tài nguyên nổi tiếng, sau khi từ Hội đồng nhân dân đi ra, ông ta đến Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước tham gia vào công tác cải cách doanh nghiệp nhà nước, trong phương diện tài nguyên nhân lực, ông ta tạo ra rất nhiều chuyên đề, trong đó có một quyển “quản lý nhà nước” rất nổi tiếng trong giới học thuật.

Yến Quang cũng khoảng 40 tuổi.

Ông ra rất có phong độ của một học giả, khi bắt tay Trần Kinh, anh ta cười híp mắt nói:
-Tiểu Trần, ngày hôm qua tôi có xem qua sơ yếu lý lịch của cậu rồi! Rất tốt, từ Sở Giang liên tục chiến đấu ở các chiến trường của Lĩnh Nam, đến đâu công tác cũng đều có thành tích sáng chói, cán bộ như vậy không có nhiều đâu.

Hơn nữa, giáo sư Lỗ rất coi trọng cậu, cậu có thể bái nhập môn hạ của ông ấy học kinh tế, đây là một điều kiện tiên quyết cho sự phát triển vững chắc trong tương lai của cậu đấy.

Lần này tôi tìm cậu nói chuyện, cậu hẳn hiểu được sự sắp xếp của tổ chức đối với cậu chứ?

Trần Kinh cười nói:
-Phó trưởng ban Yến, tôi rất muốn được tham gia học tập tại trưởng Đảng. Tôi vẫn luôn hy vọng có được cơ hội như vậy!

Yến Quang gật đầu nói:
-Tốt lắm, ngày hôm qua tôi còn nói trong cuộc họp các bộ và Ủy ban trung ương, nói chúng ta có một số cán bộ có năng lực bị bỏ phí, tổ chức không để ý bồi dưỡng và giáo dục họ. Tôi thấy tình hình của cậu cũng không khác là mấy. Vốn những cán bộ trẻ tuổi như cậu nên được bồi dưỡng mới phải.

Bây giờ thì có được mấy cơ hội tốt chứ? Tôi nhớ Lĩnh Nam có một lần phái hơn 20 người đến Singapore học tập, tên của cậu liền bị người khác xóa tên.

Lãnh đạo chúng tôi dùng người thích dùng người có năng lực, nhưng không thể quá mức sử dụng, hoặc là phải tăng cường bồi dưỡng cán bộ!

Trần Kinh liên tục gật đầu, Yến Quang là một học giả, cách nói năng không như một cán bộ.

Trần Kinh và anh ta nói chuyện, cảm thấy không có áp lực gì cả, đây có thể cũng là sức hấp dẫn của Yến Quang.

Yến Quang cầm qua một bảng đưa cho Trần Kinh nói:
-Cậu điền một chút thông tin vào đây, thời gian khai giảng là sau Tết âm lịch!
Ông ta dừng một chút nói tiếp:

-Căn cứ theo lệ thường của tỉnh Lĩnh Nam chúng ta, phàm những cán bộ thành phố cấp III tham gia học tập tại trường Đảng trung ương, đều đưa vào Ban tổ chức tỉnh ủy bồi dưỡng trọng điểm, không giấu gì cậu, mấy năm nay cán bộ trọng điểm bồi dưỡng của Tỉnh ủy đều là những cán bộ nòng cốt của tỉnh chúng ta.

Trong kỳ này có cạnh tranh, đồng thời cũng có cơ hội nhiều hơn.

Cậu một bước vượt qua bốn bản sơ yếu lý lịch của lãnh đạo bộ máy cấp Thứ trưởng của tỉnh chúng ta, phải vượt qua 80% đều từng là cán bộ trọng điểm bồi dưỡng của Tỉnh ủy, đối với cậu mà nói đây là một vinh dự cũng là một trách nhiệm!

Hy vọng cậu sau này càng thêm nghiêm khắc với bản thân, nắm chắc cơ hội, vì đảng và nhân dân cống hiến nhiều hơn nữa!

Câu nói tiếp theo của Yến Quang có chút khách sáo rồi, nhưng Trần Kinh có thể tiến vào danh sách cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của Tỉnh ủy, hắn vẫn còn cảm thấy có chút giật mình.

Mấy năm nay hắn ở Lĩnh Nam làm nhiều việc, hiện tại cuối cùng cũng có kết quả, điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức vui mừng.

Duy nhất có một điểm không khớp với những gì hắn tưởng tượng đó là, ngày khai giảng của trường Đảng trung ương là sang năm, chính là khoảng ba tháng nữa.

Vậy là trước Tết âm lịch, hắn nhất định vẫn còn phải tiếp tục công tác ở Hoàn Thành.

Vừa nghĩ tới Hoàn Thành, hắn có chút đau đầu, hắn chính là người muốn đi, hắn càng không muốn lẫn vào trong cục diện chính trị phức tạp của Hoàn Thành hiện tại.

Từ Ban tổ chức Tỉnh ủy đi ra, hắn nhận được điện thoại của Trương Quốc Dân.

Trong điện thoại, Trương Quốc Dân báo cáo với hắn chuyện Vương Kỳ Hoa, mới đây trang web của Ủy ban kỷ luật tỉnh công bố tin tức, Vương Kỳ Hoa là nghi phạm vi phạm kỷ luật nghiêm trọng bị tổ chức điều tra, chuyện này đã khiến Hoàn Thành chấn động thật lớn.

Trần Kinh nghe xong báo cáo của Trương Quốc Dân, hắn nói:
-Quốc Dân, công tác của anh không bị ảnh hưởng đâu, bình thường công tác thế nào cứ tiếp tục công tác như vậy! Hơn nữa, đối với.....

Trần Kinh dừng một chút, nói:
-Anh chuẩn bị sẵn sàng đi, anh đang trong thời kỳ đợi đủ tuổi, Thành ủy có thể sẽ xem xét đưa anh đi rèn luyện! Tiếp cận hiểu rõ hơn một chút về công tác cơ sở của huyện, anh hiểu ý tôi chứ?

Trương Quốc Dân sửng sốt, trong lòng khó nén nổi sự vui mừng, nói:
-Vâng thưa Phó bí thư Trần! Tôi nhất định chăm chỉ làm việc!

Trần Kinh khẽ cười, cúp điện thoại.

Ở Hoàn Thành vài năm nay, hắn chợt phát hiện trước khi đi, chuyện mình cần phải sắp xếp không ngờ cũng không nhiều lắm.

Ngoại trừ Trương Quốc và Trần Lập Trung ra, ở Hoàn Thành Trần Kinh cũng không có mấy người quen thân.

Loại cảm giác này có chút kỳ quái, Trần Kinh ở Hoàn Thành sống yên ổn, ở Hoàn Thành tạo lên danh tiếng cuối cùng là dựa vào cái gì?

Thực má nó! Tạo ra thành tích, tạo ra thành tích mà dân chúng cần, chỉ như vậy!

Không thể phủ nhận, nhận thức như vậy, lĩnh hội như vậy, đối với Trần Kinh mà nói là một lần lột xác không nhỏ. Ít nhất trước khi hắn ở vị trí mới này cũng chưa từng nhận thức như vậy, hoặc có thể là chưa từng nhận thức sâu như vậy.

Làm quan một lần, tạo phúc một phương, khiến cho dân chúng một phương khuất phục, khiến dân chúng một phương tôn trọng, đây có thể là nguyên nhân cơ bản để có được chỗ đứng, ngoài ra, những thứ khác đều là không đủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play