Tại Hoàn Thành, Dẫn Đầu Thế Kỷ là một công ty hết sức bình thường.
Nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của công ty là sản phẩm điện tử nhằm vào học sinh như thiết bị học tập nhi đồng, máy đọc điện tử v..v..
Người đứng đầu công ty họ Diêu, tên là Diêu Hiểu Cầm, trước đây cô xuất thân từ nghề dạy học, sau này chen chân vào lĩnh vực kinh doanh hàng nhập ngoại, thành lập công ty Dẫn Đầu Thế Kỷ, có thể là do sản phẩm mà cô kinh doanh không được coi là trào lưu, vì vậy doanh thu của doanh nghiệp vẫn luôn ở mức khá khiêm tốn.
Đương nhiên, nếu như nói về khả năng sinh lời, thì khả năng sinh lãi của công ty Diêu Hiểu Cầm là rất mạnh. Hơn nữa, bản thân cô cũng có cống hiến to lớn đối với ngành sản xuất sản phẩm giáo dục điện tử, nhiều lần liên tiếp giữ vị trí ủy viên CPPCC* thành phố, thậm chí năm ngoái cô còn là ủy viên CPPCC tỉnh.
*chú thích: các bạn chịu khó quay lại mấy chương trước nhé, mình đã giải thích ở 1 chương trước từ này rồi đó! ^_^
Diêu Hiểu Cầm còn khá trẻ, tuổi cũng chỉ ngoài ba mươi, ngoại hình xinh đẹp, cũng rất có khí chất, trong số những nữ doanh nhân ở Hoàn Thành, cô vốn nổi tiếng với vẻ đẹp kiều diễm.
Chỉ có điều cô vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn, cho nên giới truyền thông cũng rất ít khi quan tâm tới cô.
Trước cửa Dẫn Đầu Thế Kỷ có một tiệm trà nhỏ không hề bắt mắt, phòng trà nằm đối diện với sông Hoàn Thành.
Ngoài cửa đang lất phất mưa, vào những ngày thời tiết như thế này, ngồi trong quán nhâm nhi một ấm trà, sau đó lặng lẽ ngắm mưa rơi, cũng có thể coi là một kiểu hưởng thụ khá hay.
Trong phòng, một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau.
Nữ nhân chính là chủ nhân của công ty Dẫn Đầu Thế Kỷ - Diêu Hiểu Cầm.
Động tác của Diêu Hiểu Cầm tao nhã, không nhanh không chậm rót thêm trà vào tách của người đàn ông đối diện, sau đó cô nhẹ nhàng cười, nói: - Trưởng ban thư ký thật là quý hóa quá, lại có thời gian tới đây ngắm mưa ở quán trà cùng tôi thế này, xem ra thế giới này quả thực là biến hóa kỳ diệu!
Người đàn ông rõ ràng chính là Trưởng ban thư ký thành ủy Vương Kỳ Hoa.
Ánh mắt Vương Kỳ Hoa lướt qua khuôn mặt Diêu Hiểu Cầm, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng lại không nói gì cả.
Anh ta nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Diêu Hiểu Cầm lại cười, nói: - Trưởng ban thư ký, sao anh lại không nói gì cả vậy? Phải chăng anh có điều gì khó mở lời? Dựa vào mối quan hệ giữa hai chúng ta, còn có chuyện gì khó nói sao?
Vương Kỳ Hoa nheo mắt, anh ta và Diêu Hiểu Cầm thì có quan hệ gì chứ? Có thể có quan hệ gì sao? Người phụ nữ này ngoại hình thì tao nhã xinh đẹp, nhưng lời nói lại sắc lẹm như lưỡi dao.
Hơn nữa với đàn ông mà nói, mỗi câu nói của kiểu phụ nữa này, dường như đều mang ý nghĩa saau xa nào đó, gặp phải kiểu phụ này, Vương Kỳ Hoa ngoài ngại ngùng ra thì không có gì khác cả.
Trầm ngâm hồi lâu, Vương Kỳ Hoa mới đáp: - Diêu tổng, công ty của chị gần đây bị thanh tra, chuyện này công sẽ không một mực giấm nhẹm đi chứ?
Diêu Hiểu Cầm cười nhạt, nói: - Cũng rất bình thường thôi mà, tuy nhiên công việc kinh doanh của công ty chúng tôi được thanh tra, trước nay tôi chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, cho nên tôi cũng không có gì phải căng thẳng lo lắng hết!
Ánh mắt cô khẽ chuyển động, nhìn thẳng vào Vương Kỳ Hoa: - Thật không nghĩ tới, ngài trưởng ban thư ký lại quan tâm tới tôi như vậy. Thật khiến tôi đây được ưu ái mà lo sợ!
Vương Kỳ Hoa ngượng ngùng sờ cánh mũi, không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ này.
Anh ta ngập ngừng rồi nói: - Là thế này, bí thư Nhạc rất quan tâm tới chuyện này!
Vương Kỳ Hoa nói câu này, dường như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng, mà lời vừa ra khỏi cửa miệng, căn phòng cũng chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nói là tới phòng trà ngắm mưa, nhưng trong phòng không nghe được tiếng mưa rơi tí tách ngoài trời, bởi căn phòng đã cách một lớp kính cửa sổ thủy tinh rất dày.
Trong sự yên tĩnh tới cực độ ấy, cả hai người đều không nói gì.
Hương trà vấn vít, không khí trong gian phòng cũng trở nên cổ quái.
Một lúc sau, Vương Kỳ Hoa lại nói: - Bí thư còn hy vọng cô có thể tới Canada định cư, bên đó điều kiện tốt, Hoa kiều cũng đông, quan trong là áp lực cuộc sống nhỏ, có thể sống cuộc sống an nhàn, rất thích hợp để định cư lại!
Diêu Hiểu Cầm hơi nhíu mày, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, ánh mắt cô vẫn chăm chú hướng vào Vương Kỳ Hoa, cô nói: - Nếu tôi khôg đi thì sao?
Vương Kỳ 0Hoa khẽ thở dài một tiếng, ngón tay nhịp trên mặt bàn, động tác rất nhẹ. Sau đó ah ta đứng dậy, đáp: - Không phải lúc nào cũng có thể tùy hứng mà làm, có những lúc cần phải suy xét vấn đề từ nhiều phương diện!
Anh ta không nói thêm gì cả, cũng không nói tạm biệt Diêu Hiểu Cầm, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài, ngoài trời mưa vẫn đang rơi, nhưng anh ta lại chẳng buồn để ý tới chỉ một chút.
Bước vào màn mưa, tiện tay vẫy một chiếc taxi rồi lên xe, anh ta lại thở dài thườn thượt.
Nữ nhân là mầm mống gây tai họa, nữ nhân là kẻ dễ dàng gây chuyện nhất, đây là một đạo lý cực kỳ đơn giản.
Từ xưa tới nay, có bao nhiêu anh hùng đã vì nữ nhân mà cuối cùng phải chịu kết cục bi thảm?
Thế nhưng trên thế gian này luôn có rất nhiều người, rõ ràng biết rằng nguy hiểm đang rình rập, vẫn không kìm được mà nhiều lần phạm sai lầm, đó là do đâu?
Vương Kỳ Hoa có phần không hiểu nổi, làm trưởng ban thư ký của Nhạc Vân Tùng, anh ta đã làm tốt nhất có thể những công tác có thể làm rồi, anh ta không tin rằng có bất cứ tay trưởng ban thư ký nào có thể làm được như anh ta.
Nhưng kết quả thì thế nào?
Vương Kỳ Hoa thực sự không biết, hiện nay mọi chuyện nhìn thì dường như đều đã lắng xuống rồi.
Nhưng dưới cái vẻ tĩnh lặng ấy lại là cơn phong ba sắp tới, Vương Kỳ Hoa chỉ hy vọng Nhạc Vân Tùng không tiếp tục phạm thêm sai lầm nào nữa, nếu không…
Không có nếu không…
Vương Kỳ Hoa đột nhiên cảm giác mình nên thay đổi môi trường làm việc mới, mãi ở trong mảnh đất Hoàn Thành này quả thực quá chật chội, tới một nơi mới, cho dù chỉ là an dưỡng tuổi già, anh ta thấy vẫn hơn việc dốc sức cả đời trên chính đàn thế này.
...
Mấy ngày nay có quá nhiều người ra vào thành ủy Hoàn Thành, có phần tạp loạn.
Trong số đó, khá nhiều người tới từ Tẩu Mã Hà.
Trần Kinh đặt văn phòng làm việc tại thành ủy, cán bộ của Tẩu Mã Hà muốn báo cáo công tác với bí thư đều cần tới thành ủy.
Tuy rằng khoảng cách giữa quận ủy và thành ủy không xa, nhưng cảm giác bước vào thành ủy và quận ủy lại hoàn toàn không giốg nhau.
Hôm nay Trần Kinh tìm chủ nhiệm Ban kêu gọi đầu tư Nghiêm Cương, cục trưởng Cục tài nguyên đất đai Đỗ Hải, và cục trưởng Cục quy hoạch đô thị Lâm Quân tới nói chuyện.
Cuộc nói chuyện của Trần Kinh bắt đầu từ một chuyện.
Chuyện này rất đơn giản, hắn kể lại một vụ nhận hối lộ của tổng giám đốc một doanh nghiệp mô hình lớn nào đó thuộc tỉnh Sở Giang, vụ án này lúc đó đã dẫn tới chấn động rất lớn tại Bắc Kinh, lúc đó Ủy ban kỷ luật tỉnh đã phải chịu áp lực cực kỳ lớn.
Thế nhưng cuối cùng vụ án này cũng vỡ lở.
Mà mấu chốt của án này lại rất thú vị.
Chính là có một lần doanh nghiệp nhà nước đấu thầu, có hai doanh nghiệp tranh đấu, trong đó có một doanh nghiệp thực lực rất mạnh, nhân viên chuyên nghiệp trong nội bộ doanh nghiệp đều chắc chắn rằng gói thầu này chắn chắn sẽ về tay mình.
Nhưng chính vào ngày tổ chức đấu thầu, người phụ trách của hai doanh nghiệp lần lượt trình bày bài phát biểu của mình.
Sau khi doanh nghiệp thứ nhất trình bày xong, trong khi doanh nghiệp thứ hai đang trình bày, vị chủ tịch có vấn đề này của doanh nghiệp quốc doanh bỗng xuất hiện, ông ta lặng lẽ ngồi xuống nghe khoảng mười lăm phút rồi lại đứng dậy rời đi.
Chính là hành động này của ông ta, khiến cục diện buổi đấu thầu hoàn toàn thay đổi, doanh nghiệp trước đó kém ưu thế hơn cuối cùng đã đoạt được công trình.
Trần Kinh không nói hết mọi chuyện, hắn chỉ nói tới đó rồi thản nhiên cười, nói: - Ba vị, tôi kể chuyện này, các vị nghe xong có suy nghĩ gì?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám tiếp lời.
Trần Kinh cười khẽ, tiếp: - Rất nhiều cán bộ của chúng ta rất thông minh, hiểu được phải đi đường nào để tránh mạo hiểm, hoặc nói bản thân họ đã tự cho rằng mình rất thông minh, trên thực tế chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trần Kinh hừ một tiếng, rồi nói: - Nhiều lúc chính là thông minh quá nên bị sự thông minh đó phản ngược lại, có câu, muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm. Hôm nay tôi gọi ba người tới đây, không phải muốn nhiều lời với các anh, tôi chính là muốn kể câu chuyện này.
Chuyện của Tẩu Mã Hà, các anh hiểu hơn tôi, tôi cũng có thể biết vấn đề của Tẩu Mã Hà ở đâu, tôi cũng khong tin là các anh không hề biết.
Gặp phải khó khăn, chính là thời điểm khảo nghiệm cán bộ chúng ta, có những cán bộ vượt qua được khảo nghiệm, những cũng có một số người thì không.
Tẩu Mã Hà vẫn luôn có tác phong không đúng đắn, đây đã thành cố tật khó chữa khỏi cho được.
Tính tôi thế nào các anh đều biết, tôi là người không tin vào ma quỷ.
Tôi cũng không tin có những khác phong lệch lạc không thể sửa đổi.
Ba người chỉ biết cúi đầu.
Bọn họ thậm chí còn không dám nhìn lẫn nhau.
Trần Kinh đã nói tới những lời này, bọn họ còn có thể nói gì đây?
Theo như những gì Trần Kinh phơi bày ở đây, rõ ràng là muốn khuếch trương tư thế của mình, những lời này của ngày hôm này chính là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất.
Không nhiều lời thêm nữa, Trần Kinh liền để ba người họ ra về.
Một chiêu công kích cả ba mặt của Trần Kinh, hắn không tung ra thì không ai biết, nhưng một khi đã tiến hành thì ai cũng phải hoảng sợ.
Mấy năm nay cấp cơ sở quận Tẩu Mã Hà có quá nhiều khiếu nại tố cáo, chỉ riêng tố cáo liên quan tới thành phố đã lên tới hơn một nghìn vụ, còn có lượng lớn bản khiếu nại bị địa phương che giấu, Trần Kinh biết vấn đề cấp cơ sở vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn cũng không thể đoán được rằng vấn đề lại nghiêm trọng tới vậy.
Những ngày tháng mà quần chúng nhân dân như sống trong nước sôi lửa bỏng, thì cán bộ Đảng viên cơ sở lại không dám nghĩ không dám làm, lừa dối cấp trên đàn áp cấp dưới coi như không có gì xảy ra.
Còn trong số cán bộ cấp một, những người đứng đầu địa phương, du côn lưu manh chiếm tới hơn một nửa.
Những người này lợi dụng kẽ hở của chính sách, lấy quyền tư lợi, chiếm lấy lợi ích của nhân dân làm lợi ích riêng mình, lại có thể nhiều lần được bảo hộ.
Càng đáng giận hơn chính là lần này quận ủy rõ ràng đã yêu cầu thực hiện tuyển cử công bằng, công chính, công khai, nhưng tới cấp dưới lại có kẻ bằng mặt không bằng lòng, thậm chí có những nơi cuộc tuyển cử lại do cán bộ nhân sự xã trấn cấp một chủ trì, bọn họ đã sắp xếp tuyển chọn Đảng viên vào tổ chức theo ý đồ định sẵn.
Sau đó thông quan Đảng viên để liên lạc với quần chúng nhân dân, cuối cùng đạt được ý đồ của tổ chức trong đợt tuyển cử.
Đây quả thực là ngang nhiên vả vào mặt quận ủy còn gì nữa.
Hơn nữa, sau lần bị gây khó dễ cho công tác giải phóng mặt bằng lần này, theo như phản hồi từ giới truyền thông mà Trần Kinh thăm dò được, có nhiều công ty bất động sản đã mang số đất chưa bán được của họ lên tập tuyên truyền của công ty.
Bọn họ nghiễm nhiên đã coi toàn bộ khu đất đó là sở hữu trong tay mình.
Thậm chí còn có tổng giám đốc nào đó vỗ ngực khoác lác trước buổi tọa đàm của lãnh đạo thành phố, nói rằng nếu như bạn bè thân thích của các vị lãnh đạo muốn sở hữu đất, cứ tìm ông ta là sẽ tuyệt đối có thể giải quyết.
Ngang ngược như vậy, khiến Trần Kinh nhận rõ một điều, nếu như vẫn cứ để tình hình này tiếp diễn, những cái thuộc về phục hưng và phát triển Tẩu Mã Hà cũng chẳng qua chỉ là lâu đài trên cát, chỉ là trò cười mà thôi.
Nếu như đã như vậy, thì cũng đã tới lúc hắn phải hành động rồi.
Mấy ngày nay Trần Kinh chủ yếu chỉ làm hai chuyện, một là cảnh báo với cán bộ của tất cả các quận các đơn vị, lần lượt tìm họ nói chuyện, nhắc nhở và đánh thức họ.
Ngoài ra, Trần Kinh cũng tiến hành bố trí lại nhân sự, lần hành động này không chỉ liên quan tới Ủy ban kỷ luật, mà còn cần tới cả sự phối hợp của Công an, Viện kiểm sát và toà án.
Toàn bộ ‘hành động’ lần này chia thành hai bước, bước đầu là xác nhận các vụ án mà viện kiểm sát đã tra ra, chứng thực toàn bộ, cần bắt ai bắt người đó, cần công bố án nào công bố án đó, có thể bắt bao nhiêu sẽ bắt bấy nhiêu, bước đầu tiên khí thế hừng hực, nhất định phải trấn áp được cục diện.
Đi hết bước một, sau đó quân ủy sẽ tập trung nhân sự toàn tuyến xuất kích, tuần sát các đơn vị cấp một ở các thôn xã, trực tiếp gặp mặt bà con dân chúng, tìm hiểu toàn bộ các mắt xích tố cáo ở giữa, nếu dùng cách nói của mấy năm trước, sự sắp xếp của Trần Kinh hiện này chính là một cuộc “nghiêm trị”!
(còn nữa)
DG: dulactieu~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT