Nghĩa trang núi Bát Bảo.

Trên bia mộ trắng nõn khắc ghi tên của Lão tướng quân và công lao chói lọi trong cuộc nam chinh bắc chiến cả đời của ông.

Trần Kinh nhẹ nhàng đem đóa hoa bách hợp thanh khiết đặt ở trước mộ, im lặng không nói gì.

Phương Uyển Kỳ đứng bên cạnh hắn mắt ứa lệ, còn thần sắc của Phương Liên Kiệt nặng nề.

Trần Kinh xoay người khoát tay một cái nói:
- Ngồi xuống một chút đi, tới một lần không dễ dàng, nhất là Liên Kiệt cậu hiện tại đi Tây Bắc càng không dễ dàng, chúng ta ngồi ở đây tâm sự một chút.

Trần Kinh ngồi trên chỗ đất có cây cỏ đang héo rũ, Phương Liên Kiệt và Phương Uyển Kỳ cũng ngồi xuống.

Thấm thoát, Trần Kinh đã ở Bắc Kinh năm ngày rồi, thời gian năm ngày không đủ để giải quyết tất cả vấn đề, nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể nào ở lại được nữa.

Năm ngày này hắn cơ bản không thể đi ra ngoài xã giao, ngay cả Nhạc Vân Tùng hắn cũng không gọi điện, chỉ ở nhà với Phương Uyển Kỳ và con gái.

Phương Uyển Kỳ là một phụ nữ mạnh mẽ, tính cách của cô ngay thẳng, có gan làm loạn, là nữ anh hùng không thua đấng mày râu.

Nhưng sự qua đời của Lão tướng quân là một đả kích quá lớn đối với cô ấy, sự yếu đuối của người phụ nữ trong cô được bộc lộ ra mấy ngày nay.

So với sự gấp gáp của Phương Uyển Kỳ, thì Phương Liên Kiệt tốt hơn nhiều.

Nhưng anh ta vẫn ở nhà đợi năm ngày, đây đối với người bận rộn như anh ta quả là khó có thể tin nổi.

Công việc của Phương Liên Kiệt là điều động, đã trở thành tư lệnh của đội huấn luyện đóng quân tại chiến khu Tây Bắc.

Cách xưng hô này có vẻ hơi lớn, kỳ thực tư lệnh của anh ta là cấp bậc Đại tá.

Đối với sự đề bạt của anh ta, quân ủy xem như phá lệ, nhưng đây hết thảy cũng coi như là bản thân anh ta tự cố gắng giành được.

Gần đây việc cải cách hóa lính mới được đầu cơ ồn ào huyên náo, các đại quân khu bắt đầu chú trọng thực diễn tập luyện binh. Mà dưới bối cảnh này, các đại quân khu đều xây dựng trụ sở huấn luyện diễn tập binh, tạo ra bộ đội Lam Quân sắc bén.

Yêu cầu của Quân ủy rất rõ ràng, đó chính là mài giũa tôi luyện bộ đội Lam Quân phải mạnh mẽ hơn quân bên ngoài, dùng cái này để mài giũa giáo huấn bộ đội.

Chỉ có sự tồn tại địch nhân cường đại, mới có thể tạo ra ban tác chiến hạng nhất.

Phương Liên Kiệt nắm chặt cơ hội này, thành công xây dựng một cơ sở đào tạo cho người chỉ huy quân khu Tây Bắc.

Trong mấy năm qua, tiếng tăm của Phương Liên Kiệt rất lớn.

Mỗi đoàn chủ lực mà anh ta dẫn dắt đã lập nhiều công trạng trong chiến đấu thực tế, khi luận võ ở hai quân khu lớn giành được giải quán quân, còn Phương Liên Kiệt chỉ một lần đánh cũng vinh quang nhận được hai đẳng, hai lần ba đẳng.

Dựa vào sự cố gắng của chính mình. Hơn nữa sự đánh bóng của Quân ủy, lần này toàn quân chọn lựa tư lệnh Lam Quân ưu tú, anh ta lại đánh bại phần đông đối thủ cạnh tranh, rốt cục trổ hết tài năng một bước bay vút lên trời.

Tuổi của anh ta như vậy. Có thể đi đến địa vị cao như thế ở nước công hòa này không phải là dễ.

Cũng chính là bởi vì như thế, anh ta trở thành minh tinh sáng chói nhất ở Tây Bắc, nếu không phải lực ảnh hưởng của anh ấy giới hạn trong quân đội, sự nổi tiếng của anh ta nhất định sẽ áp đảo hơn Cổ Lâm Phong và Đường Chí.

Sự trưởng thành của Phương Liên Kiệt Trần Kinh biết rất rõ, nhất là mấy năm gần đây, Phương Liên Kiệt càng ngày càng thành thục, không còn là người con nhà quan không hiểu chuyện như trước kia.

Đúng như Trần Kinh giễu cợt cậu ta, cậu ta bây giờ không phải là tướng quân, mà đã có độ hài hòa và khí phách của tướng quân, cũng có uy nghiêm của tướng quân.

- Trần Kinh, ngày hôm qua em đi đến chỗ chú ba rồi.
Phương Liên Kiệt đột nhiên nói.
- Ông ấy nói cho em biết tình hình của anh.

Trần Kinh ngẩn người, quay đầu nói:
- Ông ấy nói như thế nào?

Phương Liên Kiệt cười mỉm nói:
- Ông ấy nói muốn để cho anh về làm việc ở Bắc Kinh, có thể là suy xét đến việc cho anh gần nhà, đương nhiên cũng là cân nhắc đến việc phát triển trong tương lai của anh.

Trần Kinh khẽ nhíu mày không nói gì.

Hắn đương nhiên không nghĩ lúc này lại quay về Bắc Kinh, hắn bây giờ đang làm rất tốt ở Lĩnh Nam, về Bắc Kinh lại là một môi trường mới, hắn cần phải mất bao lâu mới có thể thích ứng?

Hơn nữa, Trần Kinh về Bắc Kinh không nhất định là phát triển tốt.

Bắc Kinh nước sâu tựa như biển, cho dù là Phương gia đều ở đó cũng không phải là gì, huống chi Trần Kinh lại là người vô danh tiểu tốt như vậy?

Nhưng lời này Trần Kinh không thể nói, dù sao cân nhắc đến nguyên nhân về nhà, cha mẹ đều ở Bắc Kinh, vợ con cũng ở Bắc Kinh, nếu công tác ở Bắc Kinh, hắn sẽ ở gần nhà, tiện chăm sóc gia đình.

Trần Kinh trầm mặc, Phương Liên Kiệt liền cười nói:
- Trần Kinh, có phải chị của em ở bên cạnh anh, cho nên anh không dám thổ lộ tâm tình với em phải không?

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, Phương Liên Kiệt cười tươi rói:
- Anh cũng sợ bà xã à, em có chút không tin.

- Em nói nhỏ thôi.
Trần Kinh cắt ngang lời nói của cậu ta, thở một hơi thật dài nói:
- Liên Kiệt, cậu cho tôi một ý kiến đi.

Nụ cười trên mặt của Phương Liên Kiệt dần dần thu hẹp lại nói:
- Em cho anh lời khuyên, nói thật, em cảm thấy cho anh không thích hợp công tác ở Bắc Kinh. Ở dưới anh càng có thể phát huy ưu thế. Hiện tại Lĩnh Nam nói về anh Bí thư Trần, đó là đại danh nổi tiếng của anh.

Về Bắc Kinh làm gì? Ở trong tổ của cán bộ và uỷ ban trung ương làm lão gia à?

Trần Kinh hừ nhẹ nói:
- Cậu thấy tôi có mệnh làm lão gia à? Được rồi, được rồi, bỏ qua những chuyện bên lề này đi. Chúng ta trước nói những chuyện chính đi, vấn đề kết hôn của cậu…

- Anh tha cho em, anh tha cho em…
Phương Liên Kiệt đứng dậy muốn chạy trốn.

Vấn đề cá nhân của Phương Liên Kiệt hiện tại là vấn đề nan giải, cậu ta ba năm trước đã có hôn sự, nhưng vì phải trú quân tại bộ đội lâu dài, bà xã của cậu ta được nuông chiều từ bé không chịu nổi, nên chưa đến một năm đã ly hôn.

Trải qua hôn nhân thất bại lần đó, Phương Liên Kiệt đến nay vẫn độc thân, hai ông bà già Phương Lộ Kiên rất lo lắng.

Lần này Trần Kinh ở Bắc Kinh thời gian dài, mẹ vợ Từ Liên đặc biệt gọi điện thoại bố trí nhiệm vụ cho hắn, nhờ Trần Kinh làm công tác tư tưởng cho Phương Liên Kiệt, phải nghĩ biện pháp kết hôn.

Phương Liên Kiệt đứng dậy, mặt Phương Uyển Kỳ biến sắc nói:
- Em ngồi xuống cho chị, em có ngồi xuống hay không?

Phương Uyển Kỳ giận dữ, Phương Liên Kiệt có chút khiếp đảm, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trần Kinh nói:
- Vốn là, Liên Kiệt, em có kết hôn hay không kết hôn không liên quan gì đến anh chị? Nhưng em phải cân nhắc lại thân phận hiện tại của em, em mãi độc thân như vậy, lãnh đạo sẽ nhìn em thế nào? Bọn họ nói không chừng sẽ cho rằng em có tật xấu đúng không?

- Anh mới có tật xấu đấy.
Phương Liên Kiệt trừng mắt nhìn hắn.
- Em có nhiều việc, lại bận bịu, không có thời gian đi dụ dỗ cô gái, anh chị đều biết mà.

- Vậy sao?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Anh nói lời này với em có chút trái lương tâm? Anh còn nghe nói em đang có mối quan hệ mật thiết với nữ phóng viên nào đó của báo quân đội, phải không?

- Anh... Anh... Nói bậy.
Phương Liên Kiệt có chút khẩn trương.

Trần Kinh cười ha ha, đứng lên nói:
- Dừng ở đây đi, anh chỉ nói đến đây thôi. Những chuyện tiếp theo, em hãy thành thật trả lời khẩu cung của chị em nhé, anh sẽ không quản những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của em….

Trần Kinh chậm rãi thối lui, Phương Liên Kiệt lớn tiếng nói:
- Các anh chị hôm nay là có mưu trước rồi, em bị các anh chị lừa.

- Em nói ai lừa chứ? Em đừng tưởng rằng hiện tại em có chút thành tích, là có thể vểnh đuôi lên trời. Chị nói với em, hôm nay chúng ta không nói rõ ràng chuyện này, em đừng có nghĩ là có thể chạy trốn đấy.
Phương Uyển Kỳ nói lớn.

Trần Kinh chầm chậm tản bộ khu nghĩa trang công cộng, ở cách đó không xa là sự tranh chấp của hai chị em, lòng của hắn đột nhiên cảm giác chưa bao giờ có sự yên lặng.

Môi trường nơi này rất tốt, rất nhiều người lãnh đạo của đảng và quốc gia đều ở đây yên nghĩ.

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ đến nhân sinh một đời, cho dù vinh hoa phú quý thế nào, cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh cuối cùng.

Lời nói này nghe rất rất trầm trọng.

Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, con người khi còn sống nếu đều quy túc về chốn này, vì sao không mở lòng, sống oanh liệt một lần? Sao lại không cố gắng làm việc gì, mà chỉ sống một đời vô vị tẻ nhạt đến như vậy?

Suy nghĩ của Trần Kinh hơi viển vông.

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Hắn nghe điện thoại, Giọng nói của Trưởng ban thư ký Quận ủy Trần Tân Mưu:
- Bí thư, hiện tại nói chuyện với anh có tiện không?

- Chuyện gì, ông nói đi.

- Là như thế này Bí thư, tại nơi giải phóng mặt bằng xảy ra một chút vấn đề...
Trần Tân Mưu nói rất chần chừ.

- Chuyện gì xảy ra? Xảy ra vấn đề gì?
Trần Kinh cả kinh nói, hắn vừa nghe đến giải phóng mặt bằng xảy ra vấn đề, thần kinh liền đột nhiên căng thẳng.

Giải phóng mặt bằng là vấn đề nan giải lớn nhất của chính quyền các cấp nước cộng hoà, cũng là dễ dàng xảy ra chuyện không may, dễ dàng xảy ra vấn đề nan giải.

Một mặt, chính quyền muốn xây dựng, muốn khai thác, phát triển nền cần đất.

Mặt khác, dân chúng không muốn rời khỏi nơi mà họ đã sinh ra và lớn lên, có một số gia đình đặc biệt lưu luyến, thậm chí đưa ra những phương thức cực đoan để chống lại việc giải phóng mặt bằng.

Về vấn đề có có không không này, có thể mất nhiều năm sau đó mới có kết luận.

Nhưng Trần Kinh hiện tại là nhân vật số một của địa phương, hắn nhất định phải đối mặt với vấn đề khó giải quyết này.

Trên thực tế, hắn muốn xây dựng đường phố, muốn xây dựng thành phố, vấn đề lo lắng nhất chính là giải phóng mặt bằng. Chính là bởi vì lo lắng, hắn mới tổ chức họp để thu thập ý kiến, mới làm nhiều luận chứng khoa học như vậy, mục đích chính là để không xảy ra nhiều rắc rối.

Trần Tân Mưu đắn đo nói:
- Là như thế này Bí thư, mười mấy hộ dưới thôn Lê Hoa cự tuyệt giải phóng mặt bằng, bọn họ đưa ra điều kiện với chính quyền, nói chỉ cần để cho bọn họ ưu tiên mua đất, bọn họ liền đồng ý giải phóng mặt bằng.

- Điều đó không có khả năng.
Vô nghĩa, Trần Kinh tức giận quát.

- Bọn họ làm cái gì vậy? Là muốn tống tiền sao? Đất nhất định phải bán đấu giá, người trả giá cao thì có được nó, làm sao có thể ưu tiên cấp đất? Đây chẳng phải là âm thầm hoạt động bí mật sao?

- Đây... đây.

Trần Kinh nổi trận lôi đình, nói:
- Ông nói cho đồng chí Ủng Quân và đồng chí Chiêm Ích, để cho bọn họ nghiêm khắc dẹp loạn, bất kể tình huống như thế nào, đều phải phải ngăn chặn trận tuyến.

Trần Kinh "BA" một tiếng cắt đứt điện thoại, hắn nhanh chóng ý thức được, chuyện này rất khó giải quyết.

Bởi vì lần này liên lụy tới nhiều việc phóng mặt bằng nhiều khu, nếu một chỗ xuất hiện tình huống như vậy, những nơi khác rất dễ dàng ăn theo.

Hơn nữa ở phương diện giải phóng mặt bằng, rất nhiều người nhất định sẽ lợi dụng tâm lý chính quyền sợ gặp chuyện không may, mà làm văn.

Trần Kinh cũng không tin sự tình đã được thông qua trên cuộc họp thu thập ý kiến, chỉ trong mấy ngày đã xuất hiện biến hóa như thế, chuyện này nhất định sau có người đang giở trò sau lưng.

Quyền lợi, quyền lợi.

Nói một ngàn lần, vẫn là quấy phá quyền lợi. Lĩnh Nam vốn quyền lợi gút mắc phức tạp, Hoàn Thành càng như vậy, ở một nơi lợi ích phức tạp như vậy, xảy ra chuyện gì cũng không làm người ta kỳ quái.

Trần Kinh biết rõ, Trần Tân Mưu gọi điện đến lúc này, nếu không phải cục diện xuất hiện biến hóa lớn, ông ta chắc là sẽ không làm như vậy đấy.

Dù sao Trần Kinh trước khi đi cũng dặn dò ông ta, hắn về Bắc Kinh là để chịu tang.

Thở một hơi thật dài, Trần Kinh lắc đầu, trong lòng của hắn hiểu rõ, khảo nghiệm thực tế đã đến rồi.

Trên tay nắm giữ mấy chục tỷ tiền công dụng, phân chia chiếc bánh ngọt lớn như vậy, làm sao không thể xảy ra nhiễu loạn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play