Tảng sáng, giống như mọi ngày Vương Kỳ Hoa lại đến văn phòng Nhạc Vân Tùng xác nhận lịch trình một ngày của Bí thư.
Trong nháy mắt ông ta đã đến đầu cầu thang, đang chuẩn bị bước xuống lầu thì đột nhiên “A!” một tiếng, ông ta cất giọng nói với người phía trước: -Quốc Dân à?
Người kia xoay người lại, không phải Trương Quốc Dân thì là ai được chứ?
Hắn thở dài một tiếng nói: -Lão Vương, anh xem, cả một bàn toàn là văn kiện. Hiện tại tôi thấy thật buồn cười, làm việc ở hai nơi, bất kể là tôi đi đâu, đều có xấp lớn tài liệu chờ tôi phê duyệt. Tôi nói Lão Vương à, anh đây là muốn tôi mệt chết sao!
Vương Kỳ Hoa xấu hổ, cười nói: -Phó Bí thư, một số tài liệu tương đối trọng yếu, bình thường tôi đều đưa cho anh phê duyệt trước, tài liệu nào có thể để lại sau tôi liền sắp xếp đặt ở đây, nhưng những tài liệu này tương đối nhiều, dần dần tích lại dĩ nhiên là càng nhiều!
Trần Kinh thản nhiên cười cười nói: -Như vậy đi, Lão Vương! Về sau chúng ta đơn giản một chút, những tài liệu nào thuốc phạm vi chức trách chính quyền, trừ phi là đặc biệt trong yếu, còn không để cho lãnh đạo chủ quản chính quyền phê chỉ thị là được! Vừa rồi tôi mới xem một chút tài liệu, rất nhiều tài liệu đều đề cập đến vấn đề kinh tế cần phê duyệt đấy!
Sau này, đối với những tài liệu này, tôi thấy có hai cách, tài liệu quan trọng Bí thư phải xem qua, tài liệu không quá quan trọng, anh có thể tự mình quyết định.
Tôi cho rằng không phải phải nhiều công đoạn thế này đâu, anh thấy thế nào?
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, có chút bất ngờ không nghĩ tới.
Đưa tài liệu cho lãnh đạo xem qua, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với lãnh đạo.
Trần Kinh đột nhiên đề xuất phương án giản chính này, không phải sẽ đem quyền lực giải phóng đến tay mình hay sao?
Vương Kỳ Hoa trở thành Trưởng ban thư ký nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua lãnh đạo không giữ quyền, ngược lại còn giải phóng quyền lực ra ngoài.
Nhất thời, ông ta phán đoán không được ý đồ thực trong lòng Trần Kinh.
Ngay trong lúc ông ta đang khó xử, Trần Kinh nói: -Đúng rồi, Lão Vương, sau này chúng ta cần tiếp cận công tác tuyên truyền một chút, giải quyết một chút. Gần đây vấn đề tuyên truyền của Thành ủy của chúng ta có rất nhiều vấn đề, sao vậy? Là bộ phận của chúng ta có vấn đề về tư tưởng hay sao?
Vương Kỳ Hoa vội nói sang chuyện khác: -Được, tôi gọi điện thoại cho Lâm Trưởng ban, anh thấy là anh...
-Như thế này, chúng ta đến Ban Tuyên giáo đi! Cũng không phải báo cáo công tác, chúng ta đến tìm vấn đề đi! Trần Kinh tiếp lời Vương Kỳ Hoa ,nói.
Vương Kỳ Hoa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Tân Mưu.
Trần Tân Mưu ngại ngùng nói: -Phó Bí thư, hiện tại anh đến văn phòng Thành ủy đưa ra giải pháp chung, chúng ta đều cảm thấy không phù hợp!
Trần Kinh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: -Lão Trần, tôi thấy là anh cảm thấy không thích hợp đi! Ngoài anh nghĩ vậy ra, còn ai có thể biết chứ?
Trần Tân Mưu im lặng không nói.
Trần Kinh bỗng nhiên di dời trận địa, từ làm việc ở quận chuyển về thành phố, điều này đã tạo ra chấn động không nhỏ ở Quận ủy.
Đối với việc chuyển đi này của Trần Kinh có rất nhiều suy đoán.
Lại có người nói, gần đây cán bộ cấp cao của Thành ủy tranh đấu kịch liệt, khi Trần Kinh đặt trọng tâm ở Tẩu Mã Hà, hậu viện xảy ra vấn đề, hắn không thể không trở về trấn thủ.
Các loại tin đồn đều có đạo lý, ai đúng ai sai chưa thể kết luận được.
Nhưng dưới góc độ của Trần Tân Mưu thấy chuyện này có thể phức tạp hơn chút.
Vấn đề Tẩu Mã Hà là chắc chắn, ông ta tin trong lòng Trần Kinh đã có tính toán.
Mặc khác, đối với Thành ủy, cái gọi là đấu tranh kịch liệt, theo tin tức của Trần Tân Mưu, công tác của Trần Kinh ở Thành ủy Hoàn Thành rất thành thạo.
Hiện tại bất kể là Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng hay là Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn, hai người này đối với Trần Kinh đều lễ nhượng ba phần.
Mà Trần Kinh còn là nhân vật vô cùng mấu chốt kẹp giữa nhân vật số một và nhân vật số hai, theo một cách nói nào đó, hắn là một đòn bí mật quyết định sự cân bằng của chính đàn Hoàn Thành.
Nếu hành động của Trần Kinh không phải vì hai nguyên nhân này, vậy là vì nguyên nhân gì?
-Tân Mưu, anh là cán bộ lão thành ở Tẩu Mã Hà, anh đối với trấn Sa Hà có nắm rõ hay không? Trần Kinh đột nhiên hỏi.
Trần Tân Mưu giật mình thốt lên: -Sa Hà?
Suy nghĩ trong đầu ông ta liền chuyển động, cẩn thận nghĩ nên dùng từ như thế nào, trầm ngâm thật lâu, ông ta đắn đo nói: -Tình hình Sa Hà có chút phức tạp....
Mấy câu nói này của Trần Kinh khiến ông ta hết hồn, thẳng thắn thành khẩn như thế, công bằng như thế, điều này khiến cho Trần Tân Mưu nhất thời không thể hiểu được.
Nhưng rất nhanh, trong lòng ông ta liền trào dâng một cảm xúc mừng như điên.
Phó bí thư Trần hôm nay nói với mình như vậy, điều này chứng tỏ hắn tín nhiệm mình.
Thời gian lâu như vậy, Trần Tân Mưu luôn cố gắng thể hiện, không phải vì muốn đạt được sự tín nhiệm của Trần Kinh sao?
Ông ta thở dài một tiếng nói: -Phó Bí thư, anh yên tâm, tôi nhất định toàn lực ủng hộ công tác của anh, hiệp trợ anh kiến thiết tốt Quận Tẩu Mã Hà, làm thật tốt!
-Tốt lắm! Trần Kinh gật đầu: -Toàn bộ Tẩu Mã Hà, hiện tại người khiến cho tôi yên tâm, ngoài anh ra khó kiếm được ai khác. Như vậy, khóa đào tạo lần này tôi làm thật sự có chút thất bại!
-Phó Bí thư, anh nói vậy với bản thân thật quá khắc nghiệt rồi. Vấn đề của Tẩu Mã Hà tích lũy lâu như vậy rồi, không phải một sớm một chiều mà thành. Hiện tại muốn thay đổi, thật rất khó khăn, cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được. Anh cần có thêm thời gian! Trần Tân Mưu khuyên giải an ủi.
Trần Kinh lắc lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng gõ tay vịn sopha, nói: - Được rồi, không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa! Anh chuẩn bị chút đi, chúng ta bớt chút thời gian đến Sa Hà đi dạo, chỗ đó nghe nói không tồi!
Trần Kinh hừ một tiếng nói: -Tôi thấy Đinh Đắc Quân Cục trưởng ra chiêu này cũng tốt đấy chứ, hệ thống công an nên quyết định chỉnh đốn lại một chút. Ông ta có thể có được sự quyết đoán này, tôi giơ cả hai tay ủng hộ!
Trần Lập Trung cười khan một tiếng, lấy hộp thuốc làm của riêng mình rất tự nhiên nói: -Cho nên, Phó Bí thư anh gặp chuyện gì cứ triệu kiến tôi, cho tôi một cơ hội thưởng thức. Chúng ta hiện tại không giống nhau, mỗi ngày trôi qua rất khó khăn, làm sao thể hiện được tính ưu việt của Chủ nghĩa xã hội khoa học chứ?
-Cậu cứ nằm mơ đi, anh chàng này! Trần Kinh tức giận mắng một câu, trên mặt lộ ra nụ cười.
-Chuyện tôi dặn anh thế nào rồi? Anh có làm thỏa đáng không?
Trần Lập Trung ngồi thẳng người nói: -Đã làm xong, đích thực là có hai phóng viên ở bệnh viện Nhân Ái, tôi kêu người của ta tiếp đón họ, tôi đã an bài cho họ làm kiểm tra sức khỏe, không gặp vấn đề gì lớn, không cần nằm viện trị liệu. Theo ý của anh, tôi đã tự mình phái xe đưa họ đến Việt Châu rồi!